những năm này quả thực là lên như diều gặp gió.
Thậm chí thỉnh thoảng có thể tham gia dự thính nghị sự cấp cao của Thiên Giai
thập nhất trọng.
Lại thêm cả hắn trước sau chiêu hàng hơn triệu Tiên Tộc, giảm bớt đáng kể áp
lực tiền tuyến của Thiên Tộc khi xưa, công lao không thể bảo là không lớn.
“Ngọc Hoàn Vương, chúc mừng chúc mừng!”
“Tương lai đừng quên dìu dắt ta đấy.”
“Sau khi tam đại vương triều hợp nhất, tướng vị không phải là của Ngọc Hoàn
Vương thì là ai chứ!”
“Ngọc Hoàn Vương, đây là một chút tâm ý của ta…”
Những ngày này, Quân Vương căn bản đều sống ở trong sự tâng bốc và xu nịnh.
Nỗi bất an do Thu Vũ Tuyền mất tích mang đến đã hoàn toàn tan thành mây
khói.
Thậm chí hắn cảm thấy, nàng không ở đây cũng là một chuyện tốt.
Bởi vì sau khi mất tích, vô số tộc nhân Thiên tộc nghĩ nhớ đến nàng vô cùng,
thậm chí có vài người còn thường xuyên đến quanh quẩn ở bên ngoài cửa phủ
Ngọc Hoàn Vương.
Di chuyển một phần cảm tình đối với nàng lên trên người mình.
Điều này vô hình trung lại tăng lên danh vọng của mình!
Thu Vũ Tuyền lập công lao quá lớn, nàng không ở đây, phần công lao này ngoại
trừ mình còn có ai có thể thay nàng nhận chứ?
Hắn cũng đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng, thân là người phát ngôn của Thu Vũ
Tuyền, trở thành nhân vật ngang vai ngang vế với ba vị Thánh Hoàng.
Bên ngoài Vân Điên linh cảnh, có một dòng thiên hà hộ thành.
Mỗi một tộc nhân Thiên tộc tiến vào bên trong đều phải vượt qua con sông này.
Có điều không cần thực lực gì cả, chỉ cần là tộc nhân Thiên tộc là được.
Cũng vì thế, tộc nhân Thiên tộc bên trong càng ngày càng nhiều.
Mãi cho đến ngày này, đại điển hợp nhất của tam đại vương triều cuối cùng
cũng bắt đầu.
Thân là cấp cao Thiên Tộc, Quân Vương được sắp xếp ở vị trí nổi bật.
Còn triệu Tiên Tộc theo sau hắn lại được phân chia ở một khán đài rộng lớn, coi
như là khu vực đơn độc.
Đối với những người quy hàng này, thái độ của tộc nhân Thiên tộc mỗi người
mỗi khác.
Có người hoan nghênh, có người bài xích, còn có người thậm chí hai mắt tràn
đầy thù hận.
Có điều bởi vì bọn họ đều là người “Ngọc Hoàn Vương” chiêu đến, hơn nữa khi
xưa người đánh còn là danh nghĩa của Thu Vũ Tuyền, cho nên cũng không có ai
nói rõ ra gì.
Ba vị đế hoàng dắt tay nhau cùng đi lên đại điện ở trung tâm, ở nơi này, Tinh U
quốc sư đã chờ đợi rất lâu.
Ngay vào lúc đám người thấy lạ tại sao Nguyệt Hoàn quốc sư không đến, khán
đài của Tiên Tộc quy hàng đang ở đột nhiên bị mấy đạo kết giới phong tỏa ngăn
cách lại.
Mà người ra tay chính là ba vị đế hoàng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện gì thế?”
Sắc mặt đám người Hạo Diệm Đạo Thần và Tịnh Uy Đạo Thần vừa mới quy
hàng đến đây không lâu trước đó chợt biến.
“Không tốt!”
“Các ngươi muốn làm gì?”
“Lẽ nào muốn qua cầu rút ván, ra tay với bọn ta sao?”
Đám người vội vàng rút vũ khí ra, nhưng lại phát hiện căn bản không cảm nhận
được sự tồn tại của Thiên Đạo và căn nguyên nữa.
Đến nỗi đạo hải căn bản cũng không thể mở ra.
Trong triệu Tiên Tộc bọn họ, Đạo Thần có chừng hơn bốn trăm vị, trong đó Đạo
Thần cao giai thì có hơn hai mươi vị.
Muốn đồng thời phong tỏa nhiều Đạo Thần như vậy, cho dù ba Thiên Giai thập
nhị trọng liên thủ cũng không thể làm được lắm.
Tuy nhiên lúc này, bất luận Hạo Diệm hay là Tịnh Uy đều căn bản không đánh
vỡ được ràng buộc này.
Không bất ngờ gì, “khán đài” đặc biệt sắp xếp cho bọn họ này là một cái hố lớn
bố trí từ trước.
Vì để giết chết những Tiên Tộc quy hàng bọn họ.
“Làm cái gì?”
Tinh U quốc sư chậm rãi bay đến bên ngoài kết giới phong tỏa, hai mắt chứa sát
khí, giống như nhìn một đám người chết.
“Đương nhiên là giết chết toàn bộ tặc tử các ngươi rồi!”
“Không giữ lại một ai!”
“Cái gì?”
Cho dù đã đoán được, nhưng khi chân chính nghe thấy hắn chính miệng tuyên
bố tin tức này, triệu Tiên Tộc bên trong vẫn hoàn toàn phát điên.
“Bọn ta không phục!”
“Tộc nhân Thiên Tộc các ngươi thật quá bỉ ổi!”
“Vậy mà lại muốn giết chết hết bọn ta, quả thực là ngang ngạnh.”
“Những năm này bọn ta đã vào sinh ra tử vì các ngươi, các ngươi sao có thể
không nói đạo lí như vậy?”
“Ngọc Hoàn Vương! Năm xưa khi ngươi chiêu hàng bọn ta, ngươi đã hứa thế
nào?”
Thời gian đám người Họa Diễm và Tịnh Uy quy hàng không dài, chỉ đánh một
trận chiến đấu vây công Tái Nguyên thánh địa.
Ba trăm ngàn người quy hàng giai đoạn đầu kia đã cùng Thiên Tộc một đường
chinh chiến hơn chục triệu năm đấy.
Bọn họ càng không thể tiếp nhận được loại kết cục này.
Vốn tưởng rằng nhảy từ trận doanh thất bại sang trận doanh thắng lợi có thể có
được chút chỗ tốt, nào biết được cuối cùng vậy mà lại là qua cầu rút ván?
Mà há chỉ là bọn họ, tất cả tộc nhân Thiên tộc xung quanh cũng xôn xao.
Người cười trên nỗi đau của người khác cũng có, người reo hò ầm ĩ cũng có.
Nhưng cũng có rất nhiều người khó mà chấp nhận cách làm này.
“Chuyện này có hơi không thỏa đáng nhỉ?”
“Sau khi bọn họ quy hàng chúng ta, còn từng giúp chúng ta đánh rất nhiều
trận.”
“Đúng thế, năm đó khi công đánh Di Chiếu thánh địa, Tà Hải Đạo Thần còn
từng cứu ta một mạng đó, hắn là bằng hữu của chúng ta mà.”
“Qua cầu rút ván, đây không phải lầ phong phạm mà một đại tộc nên có!”
Có một vài thân vương đã quay người quay đầu, khuyên can ba vị đế hoàng thu
tay.
“Bệ hạ suy nghĩ kĩ càng, hành động này không hợp tình lý đâu!”
“Thiên Tộc ta sao có thể vong ân phụ nghĩa chứ?”
Nhất là Quân Vương, càng là vẻ mặt không thể chấp nhận.
“Đây là chuyện gì vậy chứ? Chúng ta đường đường là Thiên Tộc, sao có thể
làm chuyện bạc tình bạc nghĩa như vậy chứ?”
“Nếu như truyền ra ngoài, tương lai không phải là sẽ bị vô số người chê cười
sao?”
Những người này đều là những người hắn ra mặt chiêu hàng đấy.
Trong một đêm bị tiêu diệt, vậy tư bản lớn nhất của hắn không phải là không
còn nữa sao?
“Thắng lợi rồi thì tàn sát công thần, không khỏi khiến người ta khinh thường
quá rồi, ta mãnh liệt phản đối cách làm này!”
“Ha ha ha ha…”
Nguyệt Ảnh Hoàng trong ba vị đế hoàng ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Chê cười?”
“Nếu như chúng ta không giết bọn họ mới thật sự bị người khác chê cười chứ
nhỉ?”
Mà Tinh Diệu Hoàng lại là hai mắt tràn đầy suy nghĩ nhìn chằm chằm Quân
Vương.
“Ngọc Hoàn Vương, ngươi diễn nhiều năm như thế, cũng nên nói thật rồi chứ?”
Quân Vương chợt sửng sốt: “Nói thật cái gì?”
“Nói thật về thân phận dị giới của ngươi đấy.”
Tinh Diệu Hoàng khẽ cười một tiếng: “Ngươi và Khương Thành, Thu Vũ Tuyền
đến từ cùng một thế giới, không phải sao?”
“Mà ngoại trừ các ngươi ra, còn có hơn trăm ngàn người đều đến từ thế giới
đó.”
“Ngươi nói xem, ngươi khiến bọn ta an tâm thế nào đây?”
Lời này vừa nói ra, huyết sắc trên mặt Quân Vương lập tức rút hết.
Bí mật này, hắn tự hỏi vẫn luôn giữ gìn rất tốt, sao lại bị lộ ra?
Những năm này, hắn chỉ từng nói qua với một “đồng bọn”, mà đó cũng là một
tấm át chủ bài hắn che giấu.
Thế là hắn giống như cầu cứu nhìn về phía người đó - Tinh U quốc sư.
Sau đó, hắn liền nghe thấy tiếng cười giễu cợt của đối phương.
“Có phải là ngươi cho rằng ta cũng đến từ thế giới kia không?”
“Rất đáng tiếc, ta không phải.”
“Có điều vẫn là phải cảm ơn ngươi nói cho ta nhiều như thế.”
“Bằng không bọn ta một mực bị vây trong bóng tối, làm gì biết Thiên giới có
những trăm ngàn kẻ xâm nhập chứ?”
Thân thể của Quân Vương lay động một hồi, đứng không vững liên tục lui về
sau mấy bước.
Lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu được mình ngu xuẩn cỡ nào.
Nguyệt Ảnh Hoàng và Nhật Thực Hoàng cũng lần lượt mở miệng.
“So với Tiên Tộc có thể nhìn thấy, bọn ta càng kiêng kị những vị khách đến từ
dị giới các ngươi hơn.”
“Khương Thành và Thu Vũ Tuyền thì cũng thôi đi, dù sao cũng là dùng nguyên
thân của chính mình!”
“Các ngươi thì sao? Vậy mà đánh cắp chiếm cứ thân thể của người khác, lặng lẽ
không tiếng động xâm nhập vào cấp cao hai tộc, các ngươi muốn như thế nào?”
“Không diệt các ngươi, bọn ta an tâm thế nào?”