Ám Húc sắp gấp đến khoa tay múa chân giống như một con khỉ.
“Ngươi nhìn hắn, ngay sau đó có thể sẽ chết.”
“Cứ trơ mắt nhìn đồng tộc của mình bị giết như thế sao?”
“Trời ơi trời ơi, chuyện này cũng khiến người ta giận sôi người quá đi…”
Thành ca vẫn luôn đang xem náo nhiệt, rất muốn đáp lại hắn một câu —— Nếu
như ngươi đã tích cực hăng hái như vậy, vậy sao ngươi không tự lên đi?
“Đủ rồi đấy, lên đi.”
Hắn cũng không nhìn tiếp được nữa, chỉ có thể âm thầm truyền âm cho Thương
Linh.
“Nếu như ngươi không bị lừa ra ngoài, bọn họ cũng không thể an tâm ra tay.”
Dường như Thương Linh vẫn chưa chơi đủ.
Nàng không cho là đúng mỉm cười: “Bị trò lừa bịp vụng về này lừa ra ngoài,
truyền ra ngoài, ta cũng mất mặt quá rồi đấy nhỉ?”
“Càng huống hồ, bọn họ vậy mà dám giả mạo Long tộc, thì nên để bọn họ chịu
khổ một chút.”
Thành ca cười khổ dang hai tay ra.
“Ngươi còn tiếp tục kéo dài nữa, tên Đạo Thánh đóng giả Long tộc kia bị
thương quá nặng, cũng sắp không duy trì không nổi thuật biến hóa nữa rồi.”
“Đến lúc đó mọi người ngượng ngùng biết bao, muốn chơi cũng không chơi
được nữa.”
Thương Linh suy nghĩ cũng phải.
Lần này nếu như không phối hợp với kịch bản của đối phương một chút, vậy kế
hoạch của Khương Thành cũng không mở ra được.
“Này.”
Nàng bay ra kết giới, chân thân Thương Long hiển hiện ra.
“Những người các ngươi đây rốt cuộc muốn làm gì?”
Nhìn thấy cuối cùng nàng cũng đã xông ra ngoài.
Tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Tên Đạo Thánh bị đánh đến mình đầy thương tích kia nước mắt lưng tròng.
“Hu hu hu, bọn họ đánh ta, còn nói muốn tiêu diệt Long tộc chúng ta.”
“Ra mặt cho ta đi, đại lão đồng tộc…”
Hắn cũng không biết Thương Linh ở Long tộc có thân phận gì, chỉ có thể gọi
đại lão.
Mà bốn tên Đạo Thánh phía sau kia lại là dựa vào kịch bản đã định trước bắt
đầu khiêu khích không kiêng nể.
“Thế mà vẫn còn một Long tộc?”
“Long tộc là kẻ địch một mất một còn của chúng ta, giết chết nàng luôn!”
“Rút gân rồng của nàng, lột vảy rồng của nàng!”
“Giết…”
Bốn người đồng loạt xuất một chiêu về phía Thương Linh, sau đó muốn bỏ chạy
về phía sau.
Không chỉ bọn họ, tên Đạo Thánh đóng giả Long tộc kia cũng cùng nhau bay về
phía bên ngoài Tiên thành.
Nhiệm vụ của bọn họ chính là dẫn Thương Linh ra, khiến nàng không thể can
dự vào giao dịch của kết giới bên này, chắc chắn sẽ bay xa một chút.
Thương Linh chỉ có thể phối hợp đuổi ra ngoài.
Thế là một rồng và năm Đạo Thánh này rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt
của mọi người.
Đám người Ám Húc và Mông Đoan vui mừng quá đỗi, thậm chí còn cố ý dùng
Thần Hồn cảm nhận nơi xa một chút, phát hiện bên kia càng bay càng xa, cũng
sắp bay ra khỏi phạm vi cảm nhận, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Thành công rồi!
Kế hoạch thành công hoàn toàn!
“Ha ha!”
Ám Húc cũng chẳng cần giả vờ nữa.
Lật bài rồi.
“Hiện tại xem ngươi phải làm sao.”
Thành ca biết hắn muốn làm gì, có điều vẫn cố ý hỏi vặn lại hắn một câu.
“Gì mà phải làm sao, không phải là muốn giao dịch à?”
“Giao dịch?”
Sau khi Thương Linh rời khỏi, nụ cười của Ám Húc cũng chẳng thể thu lại
được nữa. Hai mắt hắn tràn đầy giễu cợt, nhìn Khương Thành giống như mèo
vờn chuột.
“Hiện tại ai còn giao dịch với ngươi chứ?”
“Nếu như không giao dịch, vậy thì ta đi đây.”
“Đi?”
Ám Húc lóe người một cái, cản ở phía trước hắn.
“Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ cảnh ngộ của mình nhỉ.”
“Nói thật với ngươi, một rồng bốn Đạo Thánh vừa rồi kia đều là người của bọn
ta đóng giả đấy, chỗ dựa lớn nhất của ngươi đã bị lừa đi rồi!”
Hắn dương dương đắc ý quan sát Khương Thành, phảng phất như hắn đã trở
thành tù nhân của mình.
“Nếu như ta là ngươi, hiện tại sẽ quỳ xuống, hai tay dâng hiến lên tất cả đạo khí
và bảo vật.”
“Như thế tương lai ta chơi chán rồi, có lẽ sẽ cho ngươi một cách chết sảng
khoải.”
“Nhưng nếu như ngươi không thức thời, ta đảm bảo khiến ngươi hối hận vì còn
sống.”
Nói xong, sắc thái trong mắt hắn hoàn toàn biến thành tàn nhẫn.
Khương Thành thản nhiên nói: “Cho nên các ngươi định cướp đoạt trắng trợn
à?”
“Ngươi sai rồi.”
Vẻ mặt của Ám Húc đều bởi vì hưng phấn mà bắt đầu trở nên vặn vẹo.
“Không chỉ muốn cướp đoạt trắng trợn, còn muốn khiến ngươi đọa vào vạn kiếp
bất phục. Ngươi tưởng rằng đắc tội ta còn có thể có kết cục tốt?”
“Cũng không nghe ngóng xem đây là đâu?”
Cục tức hắn nhịn lâu như thế, hiện tại cuối cùng cũng có thể phát tiết ra rồi.
“Đấu của cải với ta? Khiến ta không xuống đài được? Ngươi đúng là to gan thật
đấy!”
“Hiện tại! Còn không mau quỳ xuống cho ta!”
Dù cho Khương Thành có hứng thú phối hợp đi chăng nữa, cũng không thể nào
quỳ xuống.
Hắn cố ý thất vọng thở dài một hơi.
“Dù sao Tịnh Tiên Bảo Điện các ngươi cũng là một thương hội, làm ăn như vậy,
quả thực có phần không đẹp đẽ lắm!”
“Cái gì?”
Ám Húc và mấy người phía sau liếc nhìn nhau một cái, mấy người đồng loạt
cười ra tiếng.
“Giới tu luyện thực lực vi tôn, ngay cả điều này ngươi cũng không hiểu à?”
“Lần đầu tiên ra ngoài lăn lộn đấy à?”
Mông Đoan vừa khóa chặt đường lui của Khương Thành, vừa không biết xấu hổ
lên tiếng: “Bảo vật chỉ có người tài mới có.”
“Gì mà đại bảo tàng Viễn Cổ, đó vốn dĩ chính là cơ duyên thuộc về Tịnh Trúc
Tiên Phủ, chỉ là ông trời mượn tay ngươi trả lại cho bọn ta mà thôi.”
“Đây chính là số trời, ngươi phải cam chịu số phận.”
Bọn họ đúng thật là chẳng có tí gánh nặng tâm lí gì cả.
Thậm chí cũng không tránh những Tiên Nhân xem náo nhiệt ở nơi xa kia.
Thế là, toàn bộ những Tiên Nhân trong Tiên thành phía dưới kia đều âm thầm
lắc đầu.
Quả nhiên, mười mấy kiện đạo khí bát giai đúng thật là trân quý quá, đủ để
khiến Tịnh Trúc Tiên Phủ không nói võ đức.
“Hóa ra là như vậy à.”
Thành ca nhìn bọn họ tự tin như thế, không thể không tốt bụng nhắc nhở hắn
một câu.
“Quên nói cho các ngươi một bí mật, thực ra ta đã che giấu thực lực, ta cũng là
một Đạo Thánh.”
Câu nói này dọa đám người Văn Sở và Mông Đoan Khôi Tàng phía sau chợt
nhảy dựng, có điều ngay sau đó, bọn họ lại yên tâm lại.
Đối phương là Đạo Thánh thì sao chứ?
Bên mình có ba Đạo Thánh, còn không phải là chiếm ưu thế cực lớn như
thường sao?
Ám Húc càng là vẻ mặt hài hước.
“Vậy thì sao chứ?”
“Ta coi ngươi lợi hại cỡ nào, chẳng qua chỉ là một Đạo Thánh mà thôi, ta còn
tưởng rằng ngươi là Đạo Thần chứ!”
Khương Thành tiếc nuối lắc đầu.
“Ta muốn tiêu diệt các ngươi sợ rằng không hề khó.”
Mấy người lại chợt sửng sốt lần nữa, ngay sau đó toàn bộ đều ngông cuồng cười
phá lên.
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha ha…”
Nhất là Ám Húc càng cười ngặt nghẽo hơn.
Làm đến Thành ca có hơi chẳng hiểu ra sao.
Câu nói vừa rồi rất buồn cười à?
Sau khi cười đủ rồi, Ám Húc mới lộ ra ánh mắt đồng tính giống như nhìn kẻ
ngốc.
“Ta cũng nói cho ngươi một bí mật.”
“Thực ra, bọn ta cũng che giấu thực lực.”
Lời nói vừa dứt, Mông Đoan và Khôi Tàng đồng loạt gỡ bỏ ngụy trang, lộ ra
khuôn mặt vốn có.
Cùng lúc đó, một thân uy áp Đạo Thánh cũng hoàn toàn hiển lộ ra.
Đám Tiên trong Tiên thành phía dưới nhìn lên thấy một màn này, toàn bộ đều
kinh ngạc hô lên.
“Mông Đoan Đạo Thánh!”
“Ta biết ngay mà, chuyện lớn như vậy, hắn không thể nào không ra mặt.”
“Hắn là Đạo Thánh lâu năm, hơn nữa vốn dĩ đã có đạo khí bát giai, thậm chí
thực lực không kém hơn Thần Quân.”
“Một mình hắn đã đủ để hạ gục đối phương rồi.”
“Rồng quá giang chung quy vẫn là không đấu lại rắn địa phương!”
Mặc dù bản thân Ám Húc chỉ là một Đạo Tôn, nhưng lúc này hắn mặt mày hớn
hở giống như hắn mới là cái người che giấu thực lực.
Hiện tại tung ra át chủ bài, cuối cùng cũng có thể thưởng thức kĩ một chút vẻ
mặt kinh hoàng của đối phương rồi.
“Hai vị Đạo Tôn chúng ta đây, thực ra cũng là Đạo Thánh.”
“Ngươi cảm thấy ngươi còn có thể tiêu diệt bọn ta sao?”