mất sau cánh cửa.
Cái cửa khổng lồ này đã không còn chí bảo trấn giữ.
“Qua rồi!”
Diệt Dương Thiên tôn ở phía sau là người đầu tiên vui mừng hô to.
Những hộ pháp và trưởng lão khác cũng nhướn mày vui sướng.
“Cửa đầu tiên cứ như vậy mà qua rồi sao?”
“Trời ơi, không hổ là Khương đạo hữu mà, quá thần kỳ đi rồi nhỉ?”
“Ngoài Bà Sa Ngọc Nhân ra, Vô Đạo kiếm chính là cửa khó nhất!”
Bọn họ đều cảm thấy việc này có hơi không chân thật lắm.
“Chuyện này cũng là nhẹ nhàng quá rồi!”
“Thần tích!”
Bản thân Thành ca cũng không biết mình đã qua cửa kiểu gì.
Dù sao một trận kinh sợ và reo hò ở phía sau.
Khiến hắn ý thức được bản thân lại hiếm khi được làm màu một cái, thế là
thành thục run lên.
“Ha ha ha, đây là phế vật gì vậy chứ?”
“Chỉ có thế này? Chỉ có như này thôi sao?”
“Xì, ta còn nghĩ nó lợi hại chừng nào chứ!”
“Ca còn chưa phát huy hết sức mạnh nữa, nó đã không xong rồi, haiz…”
Diệt Dương Thiên tôn cũng vội vàng bay qua.
“Ha ha ha, không hổ là Khương đạo hữu, quả nhiên là khắc tinh của Thiên
đạo!”
“Cửa khó nhất đã qua rồi, phía sau thì càng khỏi phải nói nữa.”
Hắn không hề tiếc rẻ sự nịnh hót của bản thân.
Dù sao trước khi qua được cửa cuối cùng, hắn vẫn cần nương nhờ vào Thành
Ca.
“Đó là tất nhiên rồi!”
Khương Thành được khen rất hài hài lòng, bàn tay to vẫy ra trước một cái.
“Xuất phát, cửa tiếp theo!”
Một đoàn mười mấy người quả nhiên thuận lợi xuyên qua cánh cửa lớn đầu
tiên.
Trong bầu trời sao và những cơn gió vô tận sau khi xuyên qua một hồi, cánh
cửa lớn tiếp theo xuất hiện trước mặt bọn họ.
Khương chưởng môn không hề do dự bay qua đó.
Thế nhưng cái khiến hắn bất ngờ là, bên trong cánh cửa này không có gì cả.
“Không chỉ là hắn, những người khác cũng rất kinh ngạc.
“Chí bảo đâu?”
“Đúng thế, sao cửa này lại không có chí bảo nữa?”
“Kỳ lạ, còn có loại chuyện này?”
Khương Thành còn chuẩn bị làm màu thêm lần nữa cơ, kết quả cửa này không
có gì cả, liền có chút hụt hẫng.
Do cửa này không có chí bảo canh giữ, cho nên mọi người cứ dễ như trở bàn
tay đi qua.
Mà sau đó cửa thứ ba cũng không có bất kỳ chí bảo nào.
Đến bước này, Diệt Dương Thiên tôn cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Nhất định không được lơ là cảnh giác!”
“Chuyện khác thường như vậy, chắc chắn là do Bà Sa Ngọc Nhân đó cố ý sắp
xếp.”
“Con rối này cực kỳ xảo trá, nàng ta chắc chắn đã sắp xếp một âm mưu lớn
đang đợi chúng ta.”
Mọi người đều gật đầu bảo phải, tăng sự cẩn thận lên trăm phần trăm.
Sau đó suốt dọc đường bọn họ đi qua, mỗi cánh cửa đều không có chí bảo canh
giữ, cứ dễ dàng đi qua hết tất cả.
Mãi cho đến lúc sau khi đi qua cửa thứ mười ba, phía trước đã không có trạm
canh giữ mới nữa.
Thiên đạo lúc này, ở ngay phía trước.
Mặc dù không nhìn thấy cũng không sờ được, nhưng mọi người đã thành công
đến được điểm đích.
Chỉ cần tiếp tục bay về trước, có lẽ sẽ có thể thuận lợi và thật sự tiếp xúc được
Thiên đạo.
Mà dựa theo truyền thuyết của Nguyên Tiên giới năm đó, Thiên đạo sẽ không
làm hại đến bất kỳ một sinh linh nào, đến lúc đó nắm giữ Thiên đạo có lẽ sẽ vô
cùng thuận lợi!
“Đây đã xem như là thành công rồi sao?”
“Đơn giản quá rồi không?”
“Đúng thế, việc này cũng quá là khó tin rồi.”
“Ta vẫn nghi ngờ bản thân mình đang nằm mơ…”
Bọn họ đều cảm thấy việc phải đến này quá dễ dàng, quá không chân thật.
“Ha ha ha ha ha…”
Diệt Dương Thiên tôn ngửa mặt lên trời cười dài.
Uy áp của một Thiên tôn không hề che giấu mà thả ra, lúc này sự hung ác thô
bạo của hắn đã không còn che giấu, hoàn toàn không giống dáng vẻ ôn hòa
trước đây.
Sáu vị hộ pháp và mười mấy vị trưởng lão khác của Xích âm cung tất cả đều tản
ra, vây hãm quanh Thành Ca.
Sau đó rút binh khí ra, nhắm vào Khương Thành.
Nhìn thấy cảnh này, Thành Ca biết đối phương đã đến lúc qua cầu rút ván rồi.
Haiz, đã biết là sẽ có bước cuối cùng.
Những người này thật là nhiệt tình quá rồi, rõ ràng đã mua vé, cuối cùng vẫn
muốn tặng hết cả bản thân và gia đình cho mình.
Làm cho mình cũng thấy hơi ngại rồi.
Bề ngoài, hắn còn cố ý giả vờ rất kinh ngạc.
“Diệt Dương Thiên tôn, các ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì?”
Trong đôi mắt ảm đạm của Diệt Dương Thiên tôn lộ ra đầy sự chế nhạo.
“Bây giờ Thiên đạo gần ngay trước mắt, ngươi đã không còn tác dụng gì nữa
rồi.”
“Ngươi nói xem bọn ta muốn làm gì?”
Nghe thấy những lời thoại không nằm ngoài sự dự đoán của bản thân này,
Thành Ca cũng có chút đồng tình.
Lão huynh, có thể có chút tâm ý không.
“Không phải nói trước là chia đều Thiên đạo rồi sao?”
“Chia đều?”
Diệt Dương Thiên tôn và những người khác nhìn nhau, lại một lần nữa cùng
nhau cười lớn.
“Ha ha ha ha, ngươi ngây thơ nhường nào vậy?”
“Thứ có thể độc chiếm, dựa vào cái gì ta phải chia đều với ngươi?”
Thành ca thở dài một cái: “Vậy thì cũng không cần phải qua cầu rút ván chứ,
trông thật khó coi…”
“Qua cầu rút ván?”
Diệt Dương Thiên tôn lạnh lùng cắt ngang hắn.
Sát ý và sự thù hận của hắn đan xen, khuôn mặt già nua đó trở nên hơi dữ tợn.
“Ngươi đã giết Khi Nham tôn giả và nhiều cao thủ của phái ta như vậy, ngươi
cảm thấy bọn ta sẽ tha cho ngươi sao?”
Thành ca lập tức lắc đầu.
“Chuyện này làm sao có thể trách ta chứ?”
“Tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết, những người đó đều là Khi Nham tôn
giả tự mình giết chết.”
Hắn vừa giơ ta ra, thanh Hư Nguyệt kiếm kia cũng được tế ra.
Lúc này mới cười tủm tỉm nói: “Khi Nham tôn giả của các ngươi phản bội rồi,
ta cuối cùng diệt trừ hắn, đây là giúp Xích âm cung các ngươi thu dọn môn hộ
diệt trừ phản nghịch đó!”
Cái logic hùng hồn này, suýt chút làm cho tất cả mọi người có mặt đều ngớ ra.
Diệt Dương Thiên tôn suýt nữa bị hắn làm cho nổi giận.
Hắn nghiến răng nghiến lợi vung binh khí lên, chỉ thẳng vào Khương Thành,
ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Theo cách ngươi nói như vậy, bọn ta
còn phải cảm kích ngươi nữa rồi?”
Thành ca lắc đầu: “Lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, đó là chuyện ta
nên làm.”
Bởi vì hắn cũng mất đi sự kiên nhẫn chơi tiếp, cho nên mới châm biếm như vậy.
Định khai chiến rồi.
“Giết hắn!”
Những người khác quả nhiên đều bị châm ngòi.
“Giết chết tên tạp chủng này!”
“Ta một phút cũng không muốn nhìn thấy hắn tiếp tục sống nữa!”
Sự đắc ý ban đầu biến mất không thấy nữa, còn lại chỉ có phẫn nộ.
Một trận đại chiến, nhìn thấy như sắp bùng nổ.
Phía xa lại đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẩy cười trên nỗi đau của
người khác.
“Ha ha ha, nói rất đúng, Xích âm cung bọn họ vẫn nên cảm ơn ngươi!”
“Ai?”
Người của Xích âm cung vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Thiên đạo gần ngay trước mắt, đã được bọn họ xem như bữa cơm trưa, lúc này
đột nhiên lòi ra người khác nữa, sao có thể không kinh ngạc?
Nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy trong những cơn gió lạnh thấu xương kia, lại có
một đoàn người đạp lên những vì sao mà đến.
“Mặc âm Thiên tôn!”
“Vậy mà lại là các ngươi?”
“Đáng chết, sao các ngươi có thể đến được đây?”
Nhìn thấy người đến, trên dưới Xích âm cung tất cả đều nghiến răng nghiến lợi,
giống như gặp đại địch.
Chân giới âm không giống Chân giới Băng, chỉ có một thế lực đứng đầu là
Băng Nguyên cốc.
Năm đó sau khi Nguyên Tiên giới sụp đổ, ở đó đã hình thành hai kết cấu mạnh
mẽ cùng tồn tại là Diệt Dương Thiên tôn và Mặc âm Thiên tôn.
Hai người tự truyền thụ hệ thống đạo của mình, một là Xích âm cung, một là
Địa âm cung.
Bọn họ không giống như Băng Cực Thiên tôn không tranh giành với đời kia.
Để độc chiếm căn nguyên m, nhị đại tông môn thường xuyên khai chiến.