Tủy hỗn độn.
Nhìn ở bề ngoài, vật này có hơi giống một đoàn thủy ngân bị ánh sáng mờ ảo
nhàn nhạt vây quanh.
Chỉ có điều bồng bềnh ở bên cạnh Nguyên Ly, giống như vật sống quay tròn,
còn thỉnh thoảng biến ảo hình thái khác nhau.
Sau khi Nguyên Ly hạ quyết tâm giải trừ việc nhận chủ, Ngân Ngọc Tủy đột
nhiên trở nên sáng rực chói mắt.
Nháy mắt sau đó, hàng chục tỉ dặm xung quanh đều đột nhiên được mặt trời
chói chang chiếu sáng ở cự ly gần.
Trọn vẹn ba giây sau, sắc trời mới khôi phục bình thường.
Mà Ngân Ngọc Tủy hỗn độn vừa rồi đã không thấy đâu nữa.
Có điều, tin tức nó ra đời lại đã truyền ra ngoài.
Trong phạm vi hàng chục tỉ dặm xung quanh này, tất cả tông môn và tán tu đều
đã chấn động.
“Đây là Ngân Ngọc Tủy hỗn độn!”
“Thời gian trước nghe nói tin tức của Kim Ngọc Tủy Hỗn Độn, ta còn cho rằng
là tin nhảm chứ, đây đúng thật là xuất hiện rồi này!”
“Mặc dù là Ngân Ngọc Tủy, nhưng cũng đều là chí bảo đấy!”
“Cơ duyên này là của ta rồi!”
“Có được Ngân Ngọc Tủy thì sẽ có cơ hội rèn ra đế khí siêu phàm, người đầu
tiên dưới Thánh Tôn là ổn thỏa rồi.”
Vô số tiên nhân nghe tin liền hành động.
Chỉ có điều, sau khi giải trừ nhận chủ, Ngân Ngọc Tủy chỉ là một sợi khí cơ hỗn
độn đặc biệt.
Hành tung lưu động bất định, cực kì khó tìm.
Bất luận là dùng thần hồn để cảm nhận, hay là dùng đạo tự thân để tìm kiếm
đều rất khó nhận biết được.
Trái tim của Nguyên Ly Thánh Tôn đều đang rỉ máu.
Năm xưa vì đều đoạt được Ngân Ngọc Tủy, hắn đã trả ra cái giá cực lớn.
Hiện tại cứ mất đi dễ như trở bàn tay như vậy.
“Được rồi, ngươi có thể trở về rồi.”
Lăng lúc này mới vung tay cho đi.
Nguyên Ly trở về Ngự La Thánh Địa, đám người Vô Đường và Vô Sanh lập tức
đón lấy.
“Thái thượng trưởng lão, có tin tức tốt đấy!”
“Ngân Ngọc Tủy hỗn độn xuất hiện rồi, có phải chúng ta tạm thời bỏ qua
chuyện của Khương Thành, chuyển đi tranh đoạt Ngân Ngọc Tủy hay không?”
“Cơ duyên như vậy không được bỏ lỡ đâu!”
Nhìn thấy bọn họ ai cũng xoa tay hăm hở hai mắt phát sáng, Nguyên Ly suýt
nữa bị tức đến chết.
“Tốt cái đầu ngươi, Ngân Ngọc Tủy hỗn độn đó là ta thả ra đấy!”
“Hả, cái gì?”
“Là của Thái thượng trưởng lão ngươi ư?”
Đám người Vô Đường âm thầm suy nghĩ, ngươi đây là đang phát điên cái gì
vậy chứ, lúc trước không phải vẫn luôn coi trọng Ngân Ngọc Tủy đó hơn mạng
sống sao?
Nguyên Ly ngược lại cũng không giấu bọn họ.
Nhanh chóng kể chuyện Hám Thiên Cổ Thánh xuất hiện một lượt.
Vẻ mặt của đám người không ngừng thay đổi, cuối cùng toàn bộ đều là vẻ mặt
phức tạp.
“Nếu như Hám Thiên Cổ Thánh đã không định bảo vệ Khương Thành, Hám
Thiên cung và Phi Tiên môn cũng không phải là một nhà, vậy tại sao bọn họ lại
cho phép Phi Tiên môn khai tông lập phái ở địa bàn của mình?”
“Cho nên rốt cuộc Cổ Thánh là thái độ gì?”
“Tâm tư của người đó, ai có thể đoán được chứ?”
“Chuyện này cũng quỷ dị quá rồi.”
Đại hộ pháp Vô Sanh suy nghĩ một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi nói: “Khương
Thành có thể giết, chỉ là không thể tiến vào Phù Du hải giết hắn, đây có lẽ chính
là thái độ thực sự của Cổ Thánh.”
“Thực ra Thái thượng trưởng lão ném ra Ngân Ngọc Tủy hỗn độn cũng coi như
là có mất tất có được.”
Nguyên Ly thầm nghĩ ta bị ép giao ra thần vật, tổn thất thảm trọng, có được cái
gì chứ?
“Có ý gì?”
Vô Sanh khẽ mỉm cười: “Vốn dĩ Khương Thành lại trốn ở Phù Du hải không
ra, hiện tại Ngọc Tủy hỗn độn chân chính xuất hiện, hắn nhất định sẽ ra ngoài.”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ có vô số cơ hội giết chết hắn.”
Khi bọn họ mưu đồ bí mật ở bên này, Khương Thành đã một đường tiến vào địa
giới của Phù Du hải cũng với đám người Phi Tiên môn.
Thân là Thánh Chủ đỉnh phong cùng với Thần Quân lâu năm, địa vị của Gia
Vương ở nơi này vẫn rất cao.
Dù sao cuộc tranh đoạt thần vị năm đó phần lớn Thần Quân đều đã đi đến kỷ
nguyên thứ nhất, ở lại Nguyên Tiên giới giống như hắn cũng chỉ có lác đác mấy
người.
Trên mặt biển rộng lớn, thỉnh thoảng sẽ đụng phải tiên nhân lệ thuộc vào Hám
Thiên cung.
Sau khi những người này nhìn thấy hắn, đều sẽ vội vàng hành lễ chào hỏi.
Có điều khi nhìn thấy hơn hai mươi ngàn tên đệ tử Phi Tiên môn ở phía sau
lưng hắn kia, sắc mặt liền có phần hơi kì quái.
Mà sau khi nhìn thấy Khương chưởng môn nổi bật nhất trong đám người, toàn
bộ càng là trở nên ngây ngốc.
“Ta không nhìn nhầm chứ?”
“Người vừa rồi kia là Khương Thành sao?”
“Là hắn! Hóa thành tro ta cũng nhận ra!”
“Mẹ nó, cái tên này còn dám đến địa bàn của Thiên cung chúng ta?”
Hám Thiên cung hiện nay phần lớn thành viên đều vẫn là người cũ của Thiên
cung năm đó.
Đám người này không có thiện cảm gì với Khương Thành.
Khi một hàng người Phi Tiên môn giáng xuống Từ Tinh đảo ở trung tâm, thành
viên của Hám Thiên cung trên đảo ít nhất có bảy phần đều đã vọt ra.
Nhân số của bọn họ ngược lại cũng không nhiều, chỉ có hơn ba mươi ngàn
người.
Có điều luận về cảnh giới của tổng thể, vậy thì quả thực là vượt qua Phi Tiên
môn quá nhiều.
Chỉ toàn trên Đạo Thần, trong đám người Thánh Chủ chỗ nào cũng có thể thấy,
quả thực giống như quả dại bên đường.
“Khương Thành!”
“Quả nhiên là Khương Thành!”
“Sao hắn lại đến đây?”
“Sao lại bỗng chốc có nhiều người đến như thế?”
“Gia Vương, sao ngươi lại dẫn hắn đến đây?”
Mắt thấy cảnh tượng này, đám người Phi Tiên môn đồng loạt biến sắc, cảm thấy
chuyện này có hơi không ổn rồi.
“Phi Tiên môn bọn họ muốn khai tông lập phái ở Phù Du hải.”
Gia Vương cười trên nỗi đau của người khác liếc nhìn Thành ca mấy cái, bất
lực giang tay ra.
“Ta cũng hết cách rồi, chỉ có thể đồng ý thôi.”
Lão già này cố ý không nói Chiến Đế đã đồng ý chính là bởi vì gây thêm phiền
phức cho Khương Thành.
Dù sao là ngươi cứ muốn đến nơi này khai tông lập phái mà.
Hiện tại ta đã thỏa mãn yêu cầu của ngươi.
Về phần thái độ của những người khác, vậy thì ta không can thiệp được đâu
đấy.
Quả nhiên, chúng tiên Thiên cung xung quanh lập tức đã bùng nổ.
“Cái gì, lại là Phi Tiên môn?”
“Còn muốn đến nơi này của chúng ta khai tông lập phái?”
“Hắn cho rằng nơi này vẫn là trước kia, lại muốn được đằng chân lên đằng đầu
với Thiên cung chúng ta ư?”
Năm đó Thành ca trấn giữ Phi Tiên môn, biến Khiếu Mang vực thành chốn
bồng lai Thiên cung không thể xâm phạm, đã từng khiến bọn họ căm phẫn khó
bình tĩnh lại.
Dựa vào đâu nhượng bộ hắn như vậy?
Chỉ dựa vào hắn là Đạo Thánh mạnh nhất ư?
Không có Thiên Đế nào diệt được hắn?
Chuyện này khiến những năm nay bọn họ nhắc đến đều canh cánh trong lòng,
giống như một cây gai găm ở trong lòng nhiều năm.
Hiện nay lại còn muốn đến thêm lần nữa, như vậy ai có thể tiếp nhận được chứ?
“Ai cho bọn họ mặt mũi vậy?”
“Phi Tiên môn xứng làm láng giềng với Hám Thiên cung chúng ta sao?”
“Ha, Khương Thành nhiều năm không xuất hiện, ta tưởng rằng hắn lợi hại cỡ
nào chứ, hóa ra chỉ là một Đạo Thần.”
“Ha ha ha, đó đúng thật là đưa tới cửa mà.”
“Vây bọn họ lại!”
Trong đám người, một tên nam tử trung niên mặc áo bào màu tím khí phách
nguy nga vượt qua đám người, chính là Hạo Vương của Thiên cung năm đó.
Gia Vương căm hận Khương Thành chỉ là bởi vì đứng ở lập trường của Thiên
Cung, cùng chung mối thù mà thôi.
Hai người trước đó chưa từng tiếp xúc bao giờ, thực ra không kết được mâu
thuẫn lớn bao nhiêu.
Hạo Vương thì lại khác.
Hắn là trực tiếp căm hận, năm đó ở tiền tuyến, hắn từng cầm đầu một nhánh
Thiên Quân “chính diện giao phong” với Khương Thành.
Bởi vì trận đánh đó mà mất mặt, sau khi trở về hắn còn bị phía trên trách phạt.
“Khương Thành!”
“Có còn nhớ bổn tọa không?”
Vị Thần Quân quá khứ này hiện nay cũng đã là Thánh Chủ đỉnh phong rồi.
Luận lai lịch và thực lực, địa vị ở Hám Thiên cung không nói top ba, top năm
vẫn có thể xếp vào.
“Không ngờ được đúng không, cũng có một ngày ngươi sẽ rơi vào trong tay ta!”
Khóe miệng của hắn đều đã vạch ra nụ cười ác độc như thể đoạt được chí bảo