Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám trưởng lão Lam Anh và Việt Thiền cũng phụ họa theo.

“Đúng, vùng đất nát như Đông Trúc đảo kia chúng ta đã ở đủ rồi.”

“Vừa nhỏ lại vừa nguy hiểm, ngày ngày còn kéo chân sau chúng ta nữa.”

“Sớm nên đến Hàn La chi nhãn rồi, ai thèm ở kia chứ?”

Rời khỏi Đông Trúc đảo không được giữ lại, bọn họ còn tức đến giờ.

Lại còn mang theo tâm thái “ngươi có mắt không tròng bỏ rơi ta, bây giờ ta

sống còn tốt hơn đây” nữa.

Hận không thể khiến cho đám người ở xa xôi kia banh mắt ra nhìn bản thân

mình hiện giờ.

Ngoại trừ chuyện này ra, việc cố ý xem thường Đông Trúc đảo cũng là vì để

nâng cao địa vị của suối nguồn thứ sáu, lấy lòng ngôi nhà mới.

Trong tưởng tượng của bọn họ, nghe bản thân nói như vậy, hai Hư Đế có lẽ nên

vui mừng trong lòng mới phải.

Nhưng điều khiến bọn họ ngoài ý muốn là hai Hư Đế không những không cười

mà ngược lại còn mang vẻ kinh ngạc.

“Bây giờ nơi an toàn nhất của Nguyên Tiên giới không phải là Đông Trúc đảo

sao?”

Đám người Cửu Đình cung ngơ ngác ra một hồi, nhất thời tắt ngúm nụ cười.

“Hai vị đạo hữu thật đúng thích nói đùa.”

“Đông Trúc đảo đối mặt với sự vây công của bốn thần điện lớn, nếu như không

phải bốn Chính Thần không đồng lòng thì sớm đã bị hủy diệt rồi.”

“Nào có thể so với Hàn La chi nhãn có chúa tể tọa trấn, có cao thủ như mây?”

“Mà phụ thân ta rời đi, Đông Trúc đảo bên đó đến cả người có tư cách đánh với

Cổ Thánh còn tìm không ra, thế lại càng nguy hiểm hơn.”

“Nhiều ngày qua như thế rồi, không chừng bọn họ đã bị tiêu diệt luôn rồi.”

Nghe mấy lời nói của bọn họ, vẻ mặt của hai Hư Đế lại càng kì quái hơn.

“Toàn bộ bốn Chính Thần Quang Nguyên, Vân Trinh, Ngôn Khuê và Dương

Đình đều đã bị giết rồi, bốn đại thần điện đã bị diệt rồi.”

“Các ngươi lúc đó không phải ở Đông Trúc đảo sao? Sao lại không biết chuyện

này?”

Lần này đến lượt đám người Lam Uyên và Lam Anh kinh ngạc đầy mặt.

“Ngươi nói gì?”

“Bốn Chính Thần kia đã bị giết rồi?”

“Bị ai giết cơ chứ?”

“Sao lại có thể có chuyện như thế, tin vịt ư?”

Nhìn thấy bọn họ phản ứng như vậy, hai Hư Đế xem như đã nhìn ra Cửu Đình

cung thật sự không biết bên đó đã xảy ra chuyện lớn gì.

Chuyện này khiến hai người thấy không thể tin được.

Trận chiến Nam Hỏa thành có chiến tích kinh thiên tiêu diệt một đống Thiên

Thần, Giới Thần đã truyền khắp Nguyên Tiên giới rồi.

Bây giờ Đông Trúc đảo hoàn toàn đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, giờ đi

đến đâu cũng thảo luận về bọn họ.

Đến cả suối nguồn thứ sáu của bọn họ cũng không ngoại lệ.

Chỉ có điều, lời đồn có quá nhiều phiên bản, bọn họ cũng không chắc rốt cuộc

bốn Chính Thần kia đã chết ra sao.

Nhưng cho dù thế nào thì Đông Trúc đảo và tứ châu của Ngọc Nhai chi nhãn

trước kia đã không ai dám sơ ý xâm phạm, đây là chuyện chắc chắn.

Lần này Lam Uyên Cổ Thánh Chủ động liên lạc với bọn họ, nói muốn gia nhập

suối nguồn thứ sáu, bọn họ còn thấy kì đây.

Nghĩ kĩ lại, Đông Trúc đảo của bọn họ đã an toàn rồi, sao lại còn nhanh chóng

đến chỗ này của bọn ta chứ?

Lẽ nào sau khi tiêu diệt kẻ địch của nhà mình xong còn muốn đến đây giúp đỡ

bọn ta?

Đây là tinh thần đồng đạo cao thượng đến mức nào chứ?

Chúa tể của Hàn La chỉ nhãn có phần cảm động, vậy nên mới lập tức phái hai

Hư Đế cấp bậc Cổ Thánh đích thân đến nghênh đón bọn họ.

Bây giờ xem ra vốn không phải như vậy rồi.

“Trận chiến ở Nam Hỏa thành kinh động đến vậy mà Cửu Đình cung các ngươi

lại hoàn toàn không tham gia?”

“Không phải chứ?”

“Bọn ta vốn còn tưởng bốn Chính Thần kia bọ giết cũng có một phần công lao

của Lam Uyên đạo hữu chứ.”

Thế là hai người bọn họ đã nhanh chóng kể hết một lượt những tin tức có được

gần đây.

Nghe nói xong, tất cả môn đồ của Cửu Đình cung hoàn toàn ngớ ra.

“Bọn họ lại có thể giết chết bốn Chính Thần, chuyện này sao có thể chứ?”

“Đúng là hoang đương, bọn họ nào có thực lực chứ?”

“Không thể nào, một chuyện lớn như vậy mà bọn ta lại chưa từng nghe qua.”

“Phải đó, bọn họ có thực lực thế nào chứ, bọn ta thường kề vai sát cánh chiến

đấu mà lẽ nào lại không biết?”

“Ngoại trừ nhiều thêm một tên Khương Thành ra thì không có gì thay đổi cả…”

Nhưng mà đám cấp cao Lam Uyên và Lam Anh, Việt Thiền lại không hề thốt

lên lời nào.

Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc.

Mặc dù tin tức này rất hoang đường, nhưng hai Hư Đế của suối nguồn thứ sáu

không cần thiết phải đề cao Đông Trúc đảo quá đến như vậy.

Vậy nên chuyện Khương Thành tiêu diệt bốn Chính Thần là tin tức thật.

Mà nghĩ kĩ lại mấy nơi kì lạ trước đó, bây giờ cũng đã có đáp án rồi.

Chả trách bọn họ rời khỏi Đông Trúc đảo đến khi thoát khỏi phạm vi của Ngọc

Nhai chi nhãn vẫn không gặp phải trận chiến nào.

Lúc đó còn cảm thấy bản thân mình cẩn thận, tránh được kẻ địch tử thần điện

nữa.

Bây giờ xem ra chỉ là vì tứ châu căn bản không còn kẻ địch nào nữa rồi.

Chả trách khi bọn họ muốn rời đi, trên đảo lại không ai níu lại.

Người ta thật sự không xem trọng bọn họ.

Thật buồn cười khi bọn họ còn tự cho mình là quan trọng, còn tưởng dùng cách

rời đi sẽ ép bọn họ nhượng bộ thỏa hiệp nữa.

Thời khắc này, trong lòng bọn họ vô cùng phức tạp.

Vậy nên bọn họ vượt đường xa xôi đến đâym trả giá thương vong ba mươi ngàn

người, cuối cùng trở thành từ một nơi vừa mới trở nên an toàn đến một nơi đang

phải đánh trận ư?

Thế này là ham hố gì chứ?

Ánh mắt của rất nhiều môn đồ của Cửu Đình cung nhìn Lam Uyên và đám

người Lam Anh mang theo vẻ oán hận thầm.

Sớm biết vậy cứ ngoan ngoãn ủng hộ Khương Thành, theo hắn xuất chinh ở

Nam Hỏa thành thì tốt biết mấy.

Cửu Đình cung không bằng Phi Tiên môn, nhưng chỉ cần dựa vào thực lực tổng

thể và công lao trước kia thôi thì cũng đủ làm chỗ tựa thứ nhai trên đảo rồi.

Nào có cần phải đến đây để vào sinh ra tử với người khác chứ?

Ý nghĩ này của bọn họ vừa hiện ra trong đầu thì tinh không bốn bề đột nhiên có

những đường tuyến quỷ dị trải dài ra.

Đường tuyến đó sặc sỡ đủa màu, vốn không chằng chịt.

Ở dưới sự bao trùm của nó, mọi người cũng không cảm nhận được bất kì điều gì

lạ thường.

Rất nhiều môn đồ của Cửu Đình cung thậm chí còn tưởng là nghi thức hoan

nghênh đặc biệt gì nữa.

Nhưng vẻ mặt hai Hư Đế lại biến sắc.

“Không hay rồi, kẻ địch lại nhân cơ hội này mà tập kích đến.”

Lam Uyên Cổ Thánh cũng kinh ngạc, nhưng mà ngay sau đó lại yên tâm trở lại.

Thêm cả bản thân mình nữa thì ở đây đã có ba Cổ Thánh rồi, có cục diện nào

mà không chống đỡ được chứ?

Càng huống hồ gì đây là suối nguồn?

Khi trên không có từng bóng dáng vút xuống, hai Hư Đế kia nhanh chóng lên vị

trí phụ của mình, lực pháp tắc bao phủ dày đặc.

Nhưng mà vốn không hề mạnh như trong tưởng tượng của Lam Uyên Cổ

Thánh.

“Hai vị đạo hữu, các ngươi sao lại không dùng toàn lực?”

Sắc mặt hai Hư Đế nghiêm trọng vô cùng, nhìn chăm chăm kẻ địch trước mắt,

căn bản không hề quay đầu.

“Lam Uyên đạo hữu, lẽ nào ngươi chưa từng nghe đến Giáng Thần đài ư?”

“Đó là một thế lực thần bí sinh sống ở sâu trong pháp tắc thứ ba.”

“Trong sự giúp đỡ âm thầm của bọn họ, rất nhiều thần điện đã có được càn linh

châu đặc biệt.”

“Viên châu này có thể dẫn động lực lượng của pháp tắc thứ ba, trực tiếp vào

trong suối nguồn chúng ta, triệt tiêu hơn nửa uy năng pháp tắc.”

Nghe thấy lời nói này, Lam Uyên Cổ Thánh đã hối hận xanh cả ruột.

Cảm thấy thế cục của suối nguồn thứ sáu bên này hoàn toàn không giống như

trong tưởng tượng của mình.

Hắn còn tưởng nơi đây có chúa tể tọa trấn, có vị trí phụ gia trì, chi ít địa bàn của

bản thân có thể chặn thần giết thần, không gì là không thể.

Nào có biết được kẻ địch lại có thể dựa vào một thứ gọi là càn lin châu để vào

trong suối nguồn.

Cửu Đình cung hiện nay nào còn ngày tháng nào yên ả nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK