Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì?

Cho đám các ngươi mượn?

Cứ điểm lại còn mang cho mượn sao?

Chuyện như thế này chỉ cần là ngươi thông minh một chút thì đều sẽ không tin.

Nhưng cuộc rút lui khó hiểu này của Thiên Lân Quân vốn rất kỳ lạ.

Hơn nữa cho dù không phải là mượn nhưng đúng là đối phương tới trước bọn

họ.

Điều này làm cho mọi người có phần há hốc mồm.

Vậy công đầu đánh hạ cứ điểm của chúng ta phải làm thế nào đây?

Rất nhiều người đã nổi trận lôi đình ngay lập tức.

“Phi Tinh Đường và Cuồng Hải tông chết tiệt!”

“Hai cái môn phái này làm sao vậy, bên trong có người mà cũng không phát

hiện ra?”

“Đều do bọn họ đưa thông tin bậy bạ!”

Dương Công Đạo Tôn cũng hùa theo các đại lão chửi ầm lên.

“Phi Tinh Đường quả thực không coi Minh Nhai Thiên ra gì, tội này tuyệt đối

không thể tha thứ được rồi!”

“Ta thấy là bọn họ cố tình che giấu đấy!”

“Nhất định bọn họ cấu kết với những người ngoài này rồi, nếu không làm sao

có thể không phát hiện ra được…”

Khi hắn đang bận rộn thêu dệt tội danh cho Phi Tinh Đường thì đột nhiên nhìn

thấy hai nhóm người xuất hiện ở phía sau Đoạn Hà.

Chính là hơn ba mươi tên đệ tử của Phi Tinh Đường và hơn tám mươi môn đồ

của Cuồng Hải tông.

Dẫn đầu là Vi Hành Đạo Tôn và Quán Đào Đạo Tôn đang cười với vẻ mặt chế

giễu.

“Hy vọng các ngươi vẫn ổn từ khi chúng ta chia tay!”

“Ngươi, các ngươi?”

“Phản bội, quả nhiên là bọn họ phản bội Minh Nhai Thiên!”

Dương Công Đạo Tôn nhảy lên ụp tội danh cho bọn họ.

“Bọn họ đứng ở bên đó, bọn họ thật sự đã lừa gạt chúng ta!”

“Ta biết ngay là hai môn phái này có ý làm phản, bọn họ cố ý lừa chúng ta tới

đây!”

Vi Hành Đạo Tôn hoàn toàn không phủ nhận.

Thậm chí hắn còn nở nụ cười chân thành gật đầu.

“Đúng vậy, ngươi nói không sai.”

“Bọn ta đã không còn là người của Minh Nhai Thiên nữa rồi.”

Quán Đào Đạo Tôn cũng khó mà có thể đứng thẳng lưng.

Đối mặt với ba mươi ba tên Đạo Thánh ở trước mặt, hắn nhếch miệng lên,

gương mặt quét ngang qua, khắp mặt đều là sự điên cuồng ngạo mạn.

“Không phải que đen thì chính là que đỏ, lão tử đã khó chịu khi nhìn thấy đám

tạp chủng Minh Nhai Thiên các ngươi từ lâu rồi.”

“Lúc này mùi vị bị lừa như thế nào?”

“Đừng nóng vội, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, ha ha ha ha…”

Dù sao sau lưng hắn cũng còn có Khương đại thần làm chỗ dựa, hắn chỉ cảm

thấy trên người mình có một sức mạnh vô tận.

Nhưng mà những người khác sẽ không thể nào hiểu được.

“Các ngươi nói gì?”

Đám người Định Hoằng và Đường Miểu gần như tự hỏi không biết mình có

nghe lầm hay không.

Hai cái môn phái nhỏ này uống lộn thuốc à?

Cũng chỉ là con cờ bị mình thao túng mà thôi, lại dám mắng nhiếc mình?

“Quả thực buồn cười!”

“Ta thấy các ngươi đúng là không biết lợi hại…”

“Người không biết sống chết chính là các ngươi…”

Đoạn Hà thu hồi nụ cười lại, hắn lạnh lùng cắt ngang Định Hoằng.

“Phi Tinh Đường là người của bọn ta, ngươi dám động đến bọn họ đã hỏi ý kiến

của bọn ta chưa?”

Đám người Ma Huy và Đỗ Thường cũng đứng dậy.

“Sai khiến sư điệt và đồ tôn của bọn ta, các ngươi xứng sao?”

“Ai cho các ngươi tư cách đó?”

“Cũng không nhìn lại xem các ngươi có xứng hay không!”

“Phi Tinh Đường là người của các ngươi sao?”

Mọi người đều có vẻ mặt kinh ngạc.

Đặc biệt là Dương Công Đạo Tôn, vẻ mặt của hắn lại càng khó mà có thể tin

nỗi.

Mặc dù hắn không biết đám người ở trước mặt kia, nhưng người dẫn đầu là Đạo

Thánh còn tất cả hai mươi người phía sau đều là Đạo Tôn.

Chuyện này vượt xa ra khỏi tưởng tượng của hắn.

Địa vị của Phi Tinh Đường lại lớn như vậy sao?

Vậy tại sao bọn họ không nói sớm?

“Đương nhiên là người của bọn ta!”

Đoạn Hà vỗ vai Diệp Minh ở bên cạnh.

“Lần này gọi các ngươi tới đây chính là để cho các ngươi có thể hiểu được, có

một số người không phải là người các ngươi có thể trêu chọc.”

Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ vẫn không thể nào hiểu được, tại sao Thiên Lân Quân lại đột nhiên biến

mất.

Chỉ có tên Đạo Thánh này và hơn hai mươi tên Đạo Tôn vẫn còn chưa đủ để

đánh đuổi Thiên Lân Quân đúng không?

Nhưng mà thần niệm của bọn họ đã tìm kiếm một hồi ở tất cả các nơi lều trại

pháo đài cũng không thể phát hiện được những quân mai phục khác.

Định Hoằng Đạo Thánh có phần yên tâm.

“Không thể trêu chọc sao?”

“Chỉ dựa vào các ngươi cũng xứng uy hiếp bọn ta sao?”

Tất cả những người khác ở bên phía Minh Nhai Thiên cũng trở nên đằng đằng

sát khí một lần nữa.

“Còn tưởng rằng trận chiến lớn thế nào chứ.

“Thì ra chỉ có một ít người như vậy sao?”

“Các ngươi không soi gương à?”

Dương Công Đạo Tôn lại càng vui mừng khôn xiết chỉ vào Vi Hành Đạo Tôn.

“Đây chính là thứ mà Phi Tinh Đường các ngươi dựa vào sao?”

“Là đây? Là như thế này?”

“Ha ha ha ha, ngươi ngu ngốc à, dựa vào một chút người này để khiêu chiến

Minh Nhai Thiên bọn ta sao?”

“Không cần nhiều lời với bọn chúng!”

Định Tiêu Đạo Thánh của Tịnh Cầm Tiên Phủ bỗng nhiên chỉ vào Đoạn Hà, hắn

quắc mắt nhìn trừng trừng, lớn tiếng hét lên.

“Ta thấy bọn họ chính là tặc tử của Thiên Cung!”

“Là đồng bọn của Thiên Lân Quân!”

Không quan tâm có phải các ngươi tới trước hay không, bọn ta tiêu diệt hết các

ngươi, vậy không phải bọn ta trở thành người tới trước hay sao?

Những người khác cũng kịp phản ứng lại.

Đúng vậy, công lớn chiếm được cứ điểm thứ nhất trước tiên mới là quan trọng

nhất.

Còn về phần đối phương là ai cũng không quan trọng nữa rồi.

Dưới gót sắt của ba mươi ba tên Đạo Thánh Minh Nhai Thiên và khoảng chừng

tám vạn tinh nhuệ ở đây, đối phương không đỡ nổi một lần tấn công thì sẽ bị

nghiền nát thành tro bụi.

“Phi Tinh Đường là người của các ngươi thì sao chứ?”

“Chúng ta ức hiếp bọn họ thì sao nào? Các ngươi là cái quái gì chứ?”

“Giết! Giết đám đồng bọn này của Thiên Cung!”

Với sự dẫn đầu của Định Hoằng Đạo Thánh, đám người Ngôn Huyền, Hư

Cung, Đường Miểu lao nhao đuổi theo.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ bầu trời đã bị lấp đầy bởi những căn nguyên khổng

lồ.

Khí tức của Pháp Tắc không gian bị đè nén đến mức những Chí Tôn ở phía sau

kia quả thực không thể nào thở nổi.

Trận chiến khủng khiếp như thế, trời đất giống như đã bị đảo lộn, cho dù Đạo

Thần đối mặt trực tiếp e rằng cũng chỉ có thể tạm thời lánh khỏi mũi nhọn chứ

không thể nào dùng lực được.

Nhưng đám người Đoạn Hà, Vi Hành và Ma Huy đều có vẻ mặt khẽ cười quan

sát.

Không riêng gì bọn họ mà ngay cả đám đệ tử Diệp Minh và Diệp Đường cũng

thờ ơ.

Trên mặt từng người không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn ngập tràn vẻ chế

giễu.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một làn sóng vô hình nhanh chóng thổi qua hồn

hải của ba mươi ba tên Đạo Thánh cùng với hơn một trăm tên Đạo Tôn.

Khương chưởng môn ẩn thân xuất hiện ngang trời.

Hồn tháp đó đã lột xác thành một hồng hồn màu đỏ dẫn đầu khởi xướng tấn

công.

Khi ở cảnh giới lam hồn thì hắn cũng đã có thể áp chế được thánh hồn của Đạo

Thánh.

Bây giờ là hồng hồn, đương nhiên nó sẽ càng hùng mạnh hơn.

Chỉ là ba mươi ba tên Đạo Thánh và hơn một trăm tên Đạo Tôn đối mặt cùng

một lúc vẫn không thể nào trấn áp được toàn bộ.

Nếu như hắn tiến hành giao chiến với thần hồn lúc này, ngược lại sẽ bị đối

phương đánh bại.

Bởi vì có quá nhiều người, thiên hồn cũng không phải là vạn năng, trừ khi hắn

có thể đạt được tới cảnh giới của hồn tổ năm đó.

Nhưng mà thế này cũng là đủ rồi.

Thiên hồn bước vào một cách đột ngột khiến cho tất cả mọi người bất ngờ

không kịp chuẩn bị.

Nhìn thấy hồn hải của mình đột nhiên dừng lại, tất cả mọi người đều nhất thời

sửng sốt.

Lợi dụng lỗ hổng này, Khương Thành lập tức tạo ra Pháp Tắc không gian, tám

căn nguyên khổng lồ có ánh sáng vàng chói mắt xông thẳng lên bầu trời.

Cùng lúc đó, lực hám thiên của kỹ năng thiên đạo thứ hai chính diện bao trùm

lên hơn một trăm kẻ địch từ xa!

Lúc này, cuối cùng ba mươi ba tên Đạo Thánh kia cũng có phản ứng.

“Lực Thiên Đạo!”

“Bị trấn áp rồi!”

“Thần Quân! Là Thần Quân!”

Bọn họ vẫn còn chưa phát hiện ra mình đang đối mặt với Khương Thành.

Nhưng lực Thiên Đạo vô cùng chân thực, mọi người không hẹn mà thân thể

cùng chìm xuống, trong cơ thể đồng thời truyền đến lực đè nén, thậm chí ngay

cả tiên lực cũng trở nên nặng nề.

Nói thật, đây cũng chỉ là một chút tiêu cực được buff thêm cho kẻ địch mà thôi,

chứ không thể nào trực tiếp tiêu diệt kẻ địch dựa vào cái này được.

Bởi vì lúc này lực Thiên Đạo bao trùm lên hơn một trăm người cùng một lúc,

nó bị phân tán quá nhiều, mà Khương Thành lại không có Thiên Đạo Chí Bảo

như Hám Thiên Phủ.

Nhưng mà thế này cũng đã vượt xa khỏi cấp độ của tất cả Thần Quân rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK