hướng không quay lại tiến về phía Dịch Sơn, Khương Thành suýt chút nữa bị
tức chết.
Muội tử ngươi muốn làm gì?
Đừng có gây thêm phiền phức nữa!
Ca sắp bị giết chết rồi, ngay chạy tới trì hoãn tiến độ thì thôi đi, còn tặng không
đầu người à!
Hắn biết rõ, cho dù có cộng thêm Chỉ Dư thì bây giờ hai người cũng không phải
đối thủ của Dịch Sơn.
Thật sự cảnh giới có chênh lệch quá lớn.
Không phải bốn bộ phận của Thần là có thể bù đắp được.
“Đừng lên!”
Hắn vội vàng tranh thủ thời gian hét lớn về bên đó.
“Ta có tuyệt chiêu, chắc thắng đấy!”
Ca vẫn rất thông minh.
Hắn biết nếu như nói ra lời thoại bình thường như kiểu” Đừng động tới ta, để ta
chết một mình”, vậy thì chẳng những Chỉ Dư sẽ không nghe mà ngược lại còn
xông lên bi tráng hơn.
Quả nhiên, nghe nói hắn còn có tuyệt chiêu, Chỉ Dư lập tức dừng lại.
Khương Thành có thể thắng, vậy thì nàng cũng không cần nhiều chuyện nữa
rồi.
Mà một tiếng hét này của Thành ca cũng đã hù dọa Dịch Sơn.
Hắn thật sự cho rằng Khương Thành đang kìm nén đại chiêu gì đó, chiến đấu
tiếp theo đây sẽ phải bắt đầu cẩn thận, không dám dâng trào quá mức nữa.
Cứ đánh như vậy, cuối cùng… Đương nhiên Thành ca bị giết.
Lần này sau khi hắn chết, đúng thật trái tim của Thần đã bung ra ngoài.
Có lẽ bởi vì người đã giết chết hắn lần này là Dịch Sơn, kẻ có được bộ phận của
Thần, khác với mấy lần bị giết trước đó.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên như mong đợi.
“Ting! Kí chủ đã bị giết, đang kiểm tra đo lường thực lực của kẻ địch, sắp xếp
phương án hồi sinh.”
“Ting! Kí chủ nhận được một lần chúc phúc báo thù…”
Không đợi cho Khương Thành kịp suy nghĩ chúc phúc trả thù là cái gì, hệ thống
đột nhiên đổi giọng.
“Ting! Kiểm tra đo lường phát hiện trái tim của kí chủ đã bị đồng hóa mười lăm
phần trăm với trái tim của Thần, hiện nay thiếu mất trái tim của Thần, sau khi
hồi sinh kí chủ sẽ mất mạng một lần nữa.”
“Ting! Trái tim của kí chủ đã bị thay đổi thành trái tim của Thần, có thể
sống…”
“Ting! Phương án lần này không thể khiến cho kí chủ chiến thắng kẻ địch, từ
bỏ.”
“Ting! Trái tim của kí chỉ đã bị đổi thành trái tim của Thần nhị giai, có thể tạo
thành áp chế với kẻ có được bộ phận của Thần.”
Những tiếng Ting liên tiếp này làm cho Thành ca cũng không hiểu như nào.
Hắn chỉ có thể cảm thán, hệ thống đúng thật là vô cùng tùy ý.
Phương án này còn có thể tạm thời sửa đổi sao?
Không hổ danh là ngươi!
Bên này hắn hấp tấp bận rộn chuẩn bị hồi sinh, còn hai người bên ngoài đã ngây
ra như phỗng.
“Cái này…”
Sau khi Tử Tâm Tinh của Khương Thành bị tuôn ra, ngay cả Dịch Sơn cũng
sửng sốt một giây như vậy, quên mất đoạt lấy nó.
“Thế này là chết rồi sao?”
Không phải nói hay lắm còn có đại chiêu à?
Tại sao còn chưa đợi được đến lúc đó đã chết rồi?
May mà Chỉ Dư ở bên cạnh đang ngây người, vậy nên cuối cùng viên Tử Tâm
Tinh này vẫn thuộc vào tay hắn.
Quá trình dung hợp vô cùng thuận lợi, trong nháy mắt hắn lập tức có hai bộ
phận.
Mà lúc này, người ngăn cản hắn tập hợp đủ sáu bộ phận chỉ còn lại Chỉ Dư thôi.
Muội tử vẫn đứng ở đó với vẻ mặt hồn bay phách lạc, vẫn còn đang nhìn về nơi
Khương Thành bị giết.
Nói thật, ba người lần lượt chết đi, đả kích lớn nhất với nàng ngược lại là Thành
ca quen biết nàng muộn nhất.
Dù sao thì hôm nay tất cả những người khác đều trở nên vô cùng xa lạ, chỉ có
duy nhất Khương Thành là không thay đổi.
“Hazz!”
Dịch Sơn cũng không lập tức ra tay với nàng mà thở dài một cái thật sâu.
“Không ngờ chúng ta lại trở thành như vậy.”
Chỉ Dư lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: “Bây giờ đến lượt ta bị giết sao?”
“Ta…”
Trải qua ba kỷ nguyên, Dịch Sơn đã nhìn trò đời phai nhạt từ lâu rồi.
Nhưng nhìn Chỉ Dư đã từng đồng cam cộng khổ với mình, hắn phát hiện mình
lại rất khó ra tay với nàng.
“Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ.”
Hắn chỉ có thể nghĩ cách thuyết phục Chỉ Dư, cũng đang cố gắng thuyết phục
chính mình.
“Cảnh giới ta cảm ngộ được cao hơn nhiều so với ngươi, hoàn toàn không thua
kém những vị Thánh chủ kia.”
“Kinh nghiệm rèn luyện và chiến đấu của ta cũng vượt xa các ngươi.”
“Chỉ có hội tụ tất cả vị trí của Thần lên trên người ta thì mới có thể tạo ra thực
lực mạnh nhất.”
“Hy vọng ngươi có thể hiểu được…”
Chỉ Dư khóc nức nở cắt ngang hắn: “Ngươi muốn ta hiểu được cái gì?”
“Ta không hiểu, không hiểu một chút nào.”
“Tại sao chúng ta giúp đỡ lẫn nhau nhiều năm như vậy rồi, đột nhiên cũng chỉ
còn lại có hai người?”
“Tại sao các ngươi phải như vậy, chẳng hiểu ra sao tự nhiên chém giết lẫn
nhau?”
Dịch Sơn không biết trả lời nàng như thế nào.
Chỉ có thể lừa mình dối người.
“Không phải ngươi rất muốn bảo vệ Thiên tộc, đánh bại Tiên tộc hay sao?”
“Ta hứa với ngươi, sau này ta sẽ san bằng Tiên tộc, khiến cho Thiên tộc trường
tồn mãi mãi!”
Cùng với lời nói này của hắn, Chỉ Dư cũng dần bình tĩnh lại.
Sau đó, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, hàng lông mi dài phủ xuống.
“Ta không đánh lại được ngươi, ra tay đi.”
Trong mắt Dịch Sơn Một xẹt qua một tia không nỡ cuối cùng.
Sau đó, hắn chậm rãi điều động Linh ý và đạo hải của mình nổi lên, dự định cho
nàng một lần thoải mái.
Ngay trong nháy mắt hắn chuẩn bị ra tay, một giọng nói mỉa mai vang lên ở
phía sau hắn.
“Ta thật sự rất hiếu kỳ.”
“Ngươi biết rõ đây là một giấc mộng dài, cho dù Thần có xuất hiện trở lại cũng
không thay đổi được lịch sự đã trôi qua từ lâu, tại sao còn muốn giết những
người bạn năm đó của mình?”
Dịch Sơn đột nhiên quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Khương Thành tốt đẹp đứng
ở đó.
“Ngươi không chết?”
Chỉ Dư vốn đang nhắm mắt đứng đối diện với hắn chờ đợi cái chết cũng vừa
mừng vừa lo.
“Khương Thành!”
Cuối cùng nàng cũng nín khóc mà mỉm cười.
“Thật tốt quá, thì ra ngươi còn sống, vừa rồi dọa ta chết đi được!”
Thành ca nở nụ cười chân thành gật đầu.
“Đã nói ta còn có tuyệt chiêu, chắc thắng mà, ngươi phải tin tưởng ta mới
được.”
“Ừ!”
Chỉ Dư vội vã đi đến bên cạnh hắn.
Xem ra chỉ có như vậy nàng mới không còn cảm thấy cô độc.
Thành ca thu hồi Kỵ Khuyết kiếm, nhân tiện còn sờ đầu nàng.
“Được rồi, cũng nên dùng đại chiêu kết thúc trận chiến rồi.”
Dịch Sơn ở đối diện hé mắt, vẻ mặt từ từ trở nên u ám.
“Lúc đầu ta còn nghĩ ngươi là một nhân vật, không ngờ chỉ là hạng người cố ý
lừa bịp.”
Thật ra trong lòng hắn cũng rất buồn bực.
Trái tim Thần của Khương Thành cũng đã bị phá hủy rồi, làm sao còn sống
được chứ?
Nhưng mà cái này cũng không quan trọng.
Lại giết hắn lần nữa là được.
Khi hắn tế ra đạo hải và Linh ý một lần nữa, Khương Thành hoàn toàn không có
ý định nghênh chiến.
Hắn không tạo ra Pháp cảnh giống như vừa rồi, cũng không sử dụng lực trọc và
thứ hai thánh lực mà chỉ nhìn đối phương một cái.
Sau đó, Dịch Sơn lập tức rơi xuống từ trên cao.
Đạo hạnh toàn thân của hắn vẫn còn đó, nhưng giống như bị một bàn tay to lớn
vô hình gắt gao ấn xuống, tấn công hủy diệt trời đất vốn không thể nào bùng nổ
về phía Khương Thành.
“Đây là cái gì?”
Trước đó hắn khống chế một cách nhẹ nhàng, nhưng đã không còn cách nào giữ
được bình tĩnh nữa.
Sâu trong xương tủy dường như đang xuất hiện thiên uy cuồn cuộn, và chính
bản thân hắn chỉ nhỏ bé như một con kiến hôi.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, gắt gao giận giữ nhìn Khương Thành chằm chằm.
“Ngươi đã làm gì!”
Trải qua ba kỷ nguyên, hắn cũng gần như được coi là người có kiến thức rộng
nhất.
Mà chuyện đột nhiên xảy ra ở trên người hắn lúc này, hắn hoàn toàn không giải
thích được.
Không phải là Pháp cảnh đạo hải, cũng không phải Thánh giới và thần hồn Linh
ý huyết mạch…
Không có cách nào, cấp bậc áp chế trái tim Thần của hệ thống đã vượt ra khỏi
phạm vi nhận thức của hắn.
“Ngươi hỏi vấn đề này chẳng hiểu ra làm sao.”
Trong mắt Thành ca tràn ngập vẻ yêu thích thiểu năng trí tuệ.
“Đừng quên, hai chúng ta là kẻ thù, đang tàn sát sống chết.”
“Ngươi hỏi ta đang làm gì? Đương nhiên là đang tấn công ngươi rồi, đây chính
là đại chiêu của ta, ngươi không nhìn ra được sao?”