nhưng mà một trận chiến cao cấp như vậy vẫn rất muốn xem thử.
Hơn nữa giúp Khương chưởng môn một trận cũng là chuyện đương nhiên mà.
Thế là ai nấy đều hăng hái lên.
“Không sai, tính thêm ta đi.”
“Trận này sao có thể thiếu bọn ta được?”
Thành ca thầm bĩu môi.
Thiên Đạo mạnh như vậy, mang theo các ngươi lỡ như chết rồi lại hại ta mất
huyền tinh hồi sinh cho các ngươi, đúng là lỗ.
“Binh quý là chất chứ không quý ở lượng.”
“Các ngươi vẫn nên tiếp tục nhiệm vụ trông nhà vừa vĩ đại vừa vinh quang này
đi, việc tiến công Thiên Đạo có một tinh anh như ta là đủ rồi.”
Lời này khiến tất cả mọi người đều cạn lời.
Lần đầu tiên Thánh Hoàng cảm thấy hối hận vì tìm hắn để hợp tác.
Bởi vì người này trông có vẻ không đáng dựa dẫm.
Nhưng nghĩ đến cả Thiên giới ngoại trừ tên này ra thì cũng chẳng còn sự lựa
chọn nào khác.
Chỉ có thể ôm lấy tâm thái thử xem sao.
Dù sao thì có thất bại, nàng cũng nắm chắc có thể lui được.
Lại lần nữa xé toang không gian ra một cánh cửa truyền tống, hai người kề vai
bước vào trong.
Biển Thiên Đạo nuốt nhả bất định, Khương Thành có được cảm giác quen thuộc
lâu lắm không gặp.
“Đây chính là Thiên Đạo yếu ớt mà ngươi nói đấy sao?”
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Thiên Đạo trước mặt phải mạnh hơn gấp mấy lần Thiên Đạo ở kỷ nguyên thứ
ba đấy.
Thế này mà là sau khi suy yếu ư?
Vậy thời kì đỉnh phong của nó phải mạnh đến đâu chứ.
“Thiên Đạo vốn sẽ không chủ động ra tay, nhưng sẽ phản kích.”
Thánh Hoàng nhìn hắn một cái,
“Ngươi chuẩn bị xong chưa, nếu như cần tu luyện điều chỉnh thì ta có thể chờ.”
“Không cần đâu, lúc nào ca đây cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.”
Thánh Hoàng cũng dần quen với phong cách của hắn.
Nghe thấy vậy cũng không có ý định sẽ bóc phốt.
Trực tiếp giống như lần trước, tìm một khu vực bên rìa, bắt đầu dùng đạo Nhân
quả của bản thân để đồng hóa Thiên Đạo.
Quá trình này khi vừa mới bắt đầu quả nhiên đã dẫn đến sự phản kích của Thiên
Đạo.
Hai người nhanh chóng bị biển Thiên Đạo vây lấy.
Mà đây cũng là tình tiết mà Thánh Hoàng lo lắng đầu tiên.
Biển Thiên Đạo có thể nuốt chửng toàn bộ sinh linh.
Vì nàng có được thân thể của Thiên Thần mới có thể chống lại được sự nuốt
chửng này.
Nhưng người khác thì không thể.
Nếu như Khương Thành chết ở đây thì sau đó mọi thứ cũng đừng nghĩ nữa.
Nhưng ngay vào lúc nàng định khai triển thần thông che Khương Thành lại thì
phát hiện ra người ở bên cạnh đã không thấy đâu.
“Ngươi làm gì vậy?”
Thánh Hoàng suýt chút bị chọc cho tức lên.
Tên này không biết biển Thiên Đạo nguy hiểm đến đâu ư?
Lại không biết phải trốn bên cạnh mình để nhận sự che chở của mình chứ.
Nhưng ngay sau đó, chuyện khiến nàng ngạc nhiên không tưởng đã xảy ra.
Xung quanh bốn bề của Thành ca vốn đã lấp đầy bằng biến Thiên Đạo rồi,
nhưng mà hắn vẫn cứ sống sờ sờ ra.
Biển Thiên Đạo giống như không phát hiện ra hắn vậy, không hề có chút bận
lòng.
Chuyện này thật ra cũng rất bình thường, kỷ nguyên đầu tiên và kỷ nguyên thứ
ba là cùng một Thiên Đạo.
Năm đó Khương Thành thông quan khảo nghiệm Thiên Đạo ở kỷ nguyên thứ
ba, vậy Thiên Đạo ở kỷ nguyên đầu tiên bây giờ cũng sẽ không động đến hắn.
Thánh Hoàng vốn không biết tất cả những chuyện này, nàng cảm thấy vô cùng
khó tin.
Phải biết rằng thân thể của Thiên Thần mà nàng có thật ra vẫn phải chịu sự công
kích từ biển Thiên Đạo.
Chỉ có điều là đã được cơ thể Thần cản lại, có vẻ như miễn dịch mà thôi.
Còn Khương Thành thế này há chẳng phải là miễn dịch với sự tập kích của
Thiên Đạo sao, đúng là giống như Thiên Đạo không tồn tại vậy.
Là một thiên hoa bản của Thiên giới, Thánh Hoàng cảm thấy nhận thức của bản
thân đã đủ nhiều rồi, căn bản chẳng có gì có thể khiến nàng kinh ngạc được nữa.
Nhưng bây giờ, nếu không phải bận giao phong với ý chí của Thiên Đạo thì
nàng thật sự rất muốn hỏi: Sao ngươi có thể làm được như vậy?
Khi nàng bận day dưa với Thiên Đạo, Thành ca ở bên này lại có vẻ như chả có
việc gì để làm.
Suy cho cùng thì hắn cũng đâu có đạo của mình, căn bản chả day nỗi vào việc
tranh đoạt ở tầng này.
Cũng không thể cho một kiếm đạo hoàn mỹ nhỉ.
Mà một khắc sau, làn sóng phản kích thứ hai của Thiên Đạo đã ập đến.
Vẫn là một kiếm, một phướn, một bút.
“Cẩn thận!”
Thánh Hoàng bỏ lại hai chữ này rồi chuyên tâm ứng phó với sự tiến công của
Thiên Đạo chí bảo.
Sự tiến công của Thiên Đạo cũng rất cứng nhắc.
Lần đầu ra tay đã thanh trừ sự phục vụ thọ nguyên của Quy Tàng phướn.
Thánh Hoàng vẫn nhờ vào cơ thể của Thiên Thần để đối cứng, tranh thủ thời
gian để trông chừng Khương Thành, phát hiện hắn cũng không chút thay đổi
nào.
Không những không chết mà thậm chí cũng không trở nên già đi.
Trên thực tế thì bản thân của Khương Thành cũng lấy làm lạ.
Hiệu quả của Quy Tàng phướn hắn có nghe qua ở kỷ nguyên thứ ba.
Bản thân bình thường cứ chốc chốc lại chết, theo lí mà nói thì thọ mệnh chắc rất
dễ mất đi chứ nhỉ.
Sao Quy Tàng phướn hoàn toàn không làm lay chuyển được thọ nguyên của
mình chứ.
Lẽ nào thọ nguyên của bản thân bị hệ thống khóa định rồi nên chỉ có bị giết thì
mới chết?
Hắn cũng không xác định lắm.
Mà ngay sau đó thì Mệnh Nguyên bút cũng phát động.
Thứ mà chí bảo này thay đổi chính là số mệnh.
Lần trước lúc đại chiến với Thiên Uyên Thánh chủ, hắn đã nhìn thấy hiệu quả
của Thánh giới này.
Khi Thánh Hoàng dựa trên thân thể của Thần và đạo Nhân quả để chống đỡ,
Thành ca cũng xem như có chút cảm giác tham dự.
Đạo số mệnh ảnh hưởng lên người hắn một cách cứng nhắc.
Hại toàn thân khí cơ của hắn loạn lên, suýt chút vì sự tổn hại của khí vận mà
ngã ngay xuống đất.
Nhưng may mà biển Thiên Đạo vẫn lờ hắn đi nên cũng không tạo thành nguy
hiểm gì cả.
“Thứ nguy hiểm nhất là Vô Đạo kiếm đã đến rồi.”
Thánh Hoàng mang gương mặt căng thẳng, ngay lập tức triển khai thần thông,
lại lần nữa phân tán khí cơ dồi dào.
Từ đó khuấy động mục tiêu công kích của Vô Đạo kiếm, phân tán uy năng của
nó.
Nhìn Khương Thành đến kiếm cũng lười lấy ra, cứ đứng im ở một bên, nhất
thời cũng không biết nên nói gì.
“Vô Đạo kiếm không giống với những binh khí khác…”
Lời của nàng vừa mới nói thì thanh kiếm kia đã vạch nên một đường thẳng.
Ngay sau đó, phân tán thành vô số đạo.
Trong đó có ít nhất mấy chục đạo giết về hướng Khương Thành.
Nếu đổi thành người khác thì cảnh tượng tiếp theo đã định là sẽ bị cắt thành
mấy chục phần.
Nhưng thật đáng tiếc, Vô Đạo kiếm không phá vỡ được vòng phòng ngự của
Thiên hoang bất diệt thể, đây cũng là Thiên Đạo chí bảo mà hắn miễn dịch đầu
tiên.
Mấy chục đường kiếm cắt trên người hắn giống như không khí vậy.
Một chút tổn hại cũng không có.
Bên Thánh Hoàng bên đó lại bị thương nhẹ thêm lần nữa.
Khi nàng chống được làn công kích này, lại lần nữa nhìn sang thì đã bị kinh
ngạc đến mức cả mặt ngớ ra.
Chỉ thấy một Khương Thành không hề bị thương tổn, đã nắm được Vô Đạo
kiếm sắp mất đi.
“Ngươi lại có thể miễn dịch với sự công kích của Vô Đạo Kiếm ư?”
Thánh Hoàng lại lần nữa không kiềm được nội tâm hiếu kì.
Nàng cảm thấy chuyện hôm nay thật sự quá ngược đời, đồng đội mà mình chọn
có còn là người không?
Thành ca mang vẻ mặt cổ quái nhìn nàng một cái.
“Vô Đạo kiếm vốn chính là binh khí của ta, khi đó ngươi không thấy ta dùng nó
ở Thông Hư thánh địa sao? Nó không hại kí chủ cũng là chuyện đương nhiên
mà đúng không?”
“Binh khí của ngươi?”
Trong lòng Thánh Hoàng nói nếu ta chưa từng thấy Thu Vũ Tuyền, không
chừng còn có thể tin.
Cầm lấy Vô Đạo kiếm, Khương Thành quen tay vung một kiếm về phía trước.
Một đường kiếm vạch ra một đường về phía biển Thiên Đạo phía trước.
Mặt biển cuồn cuộn lại bị cắt ra một khe hở, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể
vào sâu.
Mà sau một kiếm này, ý chí Thiên Đạo trên Vô Đạo kiếm cũng bị đẩy lùi.
Bởi vì thanh kiếm này sau khi bị Khương Thành nắm lấy thì đã xem như là đổi
kí chủ, Thiên Đạo không dùng được nữa.