nâng cấp.
Suy cho cùng thì nơi đây không có tộc nhân Thiên tộc nên cũng mất đi nguồn
Toái Linh phiến.
Trừ khi hắn bằng lòng giống như mấy tộc nhân Thiên tộc, từ từ khổ tu công
pháp linh ý.
Nhưng mà nó cần nhiều thời gian, dựa trên đơn vị chục tỷ năm mà tính.
Khương Thành luôn cho rằng cảnh giới linh ý của bản thân sẽ mãi mãi bị kẹt lại
ở Thiên giai thập trọng rồi.
Hắn thật không ngờ đế đan cửu phẩm trong truyền thuyết lại có hiệu quả gia
tăng với ý thức.
Mặc dù hiệu quả gia tăng ý thức của viên đế đan cửu phẩm vừa rồi vô cùng nhỏ
bé, hiệu quả còn không bằng một phần mười Toái Linh phiến sơ giai.
Nhưng quả thực đã có gia tăng rồi.
Đây là chuyện không tồn tại cả trong Thiên giới nữa.
Tộc nhân Thiên tộc khi ấy luôn bảo tu luyện linh ý không có bất kì con đường
tắt nào, không thể dùng bất cứ bảo vật nào để bổ trợ gia tăng.
“Vậy đế đan cửu phẩm bây giờ đây tính là gì chứ?”
“Lẽ nào, đế đan cửu phẩm đã gần với đạo? Vậy nên có thể gia tăng toàn diện?”
Hắn lắc đầu, lười suy nghĩ sâu hơn.
Dù sao thì đây cũng là một chuyện tốt.
Theo từng đợt từng đợt đế đan cửu phẩm được hấp thu, tu vi của hắn lại lần nữa
điên cuồng tăng lên.
Kéo theo tu vi linh ý cũng bắng đầu có chút thay đổi.
Cuối cùng, khi lô đế đang này còn lại hơn một trăm bình cuối cùng, hắn đã gặp
phải trở ngại về cảnh giới.
Thời khắc đột phá lên Đạo Thần, đến rồi!
Giống với khi đột phá lên Đạo Thánh, muốn thành công tấn cấp Đạo Thần cũng
cần phải thỏa mãn vài điều kiện.
Tu vi tiên lực, Khương Thành vừa đạt được.
Tu vi hồn lực, thiên hồn của hắn sớm đã tăng đế đế hồn, ổn định.
Còn về cảm ngộ quy tắc và tầng lớp pháp cảnh, một người có sức chiến đấu
kinh hoàng như hắn sớm đã vượt mục tiêu rồi.
Điều kiện mấu chốt cuối cùng chính là có hình thức ban đầu của đạo.
Chỉ có như vậy mới có thể một cú thoát xác thành đạo tự thân khi đột phá cảnh
giới.
Mà chuyện này cũng là cửa ải khó nhất làm vướng rất nhiều Đạo Thánh.
Khương Thành vốn không biết những Đạo Thánh khác từ từ tham ngộ ra hình
thức ban đầu của đạo ra sao, hắn chỉ biết bản thân là một sự rỗng tuếch ở
phương diện này.
Hoặc là vì hắn không được sự công nhận của Thiên Đạo, vậy nên dù hắn có
mạnh hơn cũng không chạm đến được lĩnh vực này.
Suy cho cùng thì đạo tự thân của Đạo Thần đều thoát thai từ Thiên Đạo cả.
Nhưng mà Thành ca cũng không hoảng.
Hắn vẫn có chiêu sát thủ - kiếm đạo hoàn mỹ!
“Kiếm đạo hoàn mỹ chắc là một loại đạo, vậy nên ta đã có đạo tự thân rồi, đột
phá khỏi trở ngại cảnh giới là chuyện dễ như trở bàn tay!”
Ca này thậm chí còn bắt đầu mơ tưởng.
“Năm đó khi dùng lực trọc đột phá cảnh giới Đạo Thánh, do sức mạnh này
không được cho là thánh lực nên về sau thiên địa còn tặng cho ta một thánh lực
thứ hai ngoài danh ước.”
“Lần này ta dùng kiếm đạo hoàn mỹ đột phá Đạo Thần, thiên địa có tự dưng
tăng ta một loại đạo thứ hai không nhỉ?”
Chuyện tốt như vậy, Thành ca cảm thấy phải kiếm cho mình một bộ ngay lập
tức mới được.
Tiên lực và thánh lực cuồn cuộn dưới sự gia trì của ba ngàn quy tắc phát ra lần
xung kích đầu tiên về nơi hiểm yếu che trời rợp đất.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ từ sâu trong ý thức vang lên giống như lôi đánh.
Ngộ đạo tiên thụ rất lâu không có động tĩnh kia lại dao động lá cành, tiếng kêu
xào xạt, tản phát ra từng ánh sáng thần quang.
Màu sắc thiên địa thay đổi, âm dương giao hoàn, huyễn tượng vô tận dần đến.
Khương Thành suýt chút không phân biệt ra được đâu là thật đâu là ảo.
Trở ngại cảnh giới kia khi thì hóa thành hàng ngàn hàng vạn thế giới, khi thì
hoác thành vô số tình cảm, khi lại hóa thành những đê điều vô cùng bình
thường.
Nếu như xem tất cả những gì hắn có là một hình thái ban đầu của một thế giới,
vậy thì hiện tại việc đột phá Đạo Thần chính là ban ý thức cho hình thái ban đầu
của thế giới này.
Những tiên nhân khác ở bước này có thể có được sự giúp đỡ của ý chí Thiên
Đạo.
Bởi vì đạo của bọn họ thoát thai từ Thiên Đạo, xem như là một phân nhánh nhỏ
của Thiên Đạo.
Thiên Đạo sẽ che chở cho bọn họ.
Còn quá trình tấn nhập Thánh Chỉ sau đó lại là thoát khỏi sự cai trị của Thiên
Đạo.
Khương Thành không có được sự công nhận của Thiên Đạo, bước này hắn chỉ
có thể dựa vào ý chí của bản thân để vượt qua.
Mà ở một mặt khác, căn cơ mà ba ngàn huyền văn và pháp cảnh Yhieen giai tạo
nên quá mạnh.
Dẫn đến trở ngại ấy mạnh đến đáng sợ.
Bình cảnh bị chạm đến giống như phong ấn viễn cổ được mở ra.
Hiện lên trước mắt hắn là một vực sâu rộng lớn nuốt chửng hết mọi thứ!
Nếu đổi thành những tiên nhân khác, đừng nói là trước khi đột phá đến Đạo
Thần, dù đã là Đạo Thần cao giai rồi cũng sẽ bị chìm đắm trong đó trong thoáng
chốc.
Khương Thành không thể không mững rỡ vì bản thân đã tu luyện qua linh ý.
Ý chí mạnh hơn xa những tiên nhân khác.
Nếu không thì ngày đột phá Đạo Thần này cũng là lúc bản thân lạc hướng mãi
mãi.
Cố gắng duy trì sự tỉnh táo, hắn rút kiếm ra khi không thể phân biệt rõ ràng
được đâu là thế giới thật đâu là giả, vung kiếm đạo hoàn mỹ đã chuẩn bị rất lâu
rồi về phía vực sâu có thể nuốt chửng hết mọi thứ kia.
Thế giới kiếm đạo rực rỡ rạch một đường, bình cảnh cảnh giới biến đổi khó
lường kia bị nứt, sau đó sụp đổ!
Sau khi vực sâu vô tận đó tản đi, cảnh giới hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt
Khương Thành.
Đám người Ngộ Sơn và Trường Dương, Trường Linh trong Thê Vũ quán bên
dưới đều ngẩn cả ra.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi ta cảm nhận được một sự dao động mang tính hủy diệt đáng sợ trong
thoáng chốc.”
“Ta cũng cảm nhận được, đó là sự tồn tại đủ để hủy diệt chúng ta, lẽ nào
Thương Môn cung đã giết đến rồi?”
Năm người không hẹn mà cùng nhìn lên bầu trời cao.
Cả vùng trời lưu quang sặc sỡ, hỗn độn lúc ẩn lúc hiện.
Nhưng vốn không phải là chút vết tích nào mà kiếm đạo hoàn mỹ lưu lại.
Nhát kiếm vừa rồi giống như không hề xảy ra ở thế giới trước mắt này.
“Đó là gì?”
“Ta cảm nhận được khí tức của Khương Thành.”
“Hỗn độn trước khi thành hình của đạo hải, đây là đang đột phá lên Đạo Thần?”
Trường Dương mang vẻ mặt không thể tưởng nỗi: “Động tĩnh của việc hắn đột
phá lên Đạo Thần sao lại lớn dữ vậy?”
“Hơn nữa đám hỗn độn này cũng khổng lồ quá rồi phải không?”
“Đó là thứ mà Đạo Thân sơ giai có thể có được?”
Ngộ Sơn dương dương đắc ý nhướn mày: “Đó là Khương Thành đấy, hắn làm
ra bất cứ chuyện gì cũng là thường thôi.”
Lão già này bây giờ đã phục con mắt tinh tường của mình rồi.
Lúc trước tuy hắn có lòng tin với Khương Thành, nhưng chung quy vẫn không
chắc lắm.
Người này tung hoành ngang dọc ỏ Nguyên Tiên giới gtrawm tỷ năm trước,
đằng sau chắc chắn có vận khí ngút trời, một loạt chiến tích có thể nói là “vị
diện chi tử”.
Nhưng ở thời đại bây giờ thì đã không còn giống như vậy nữa.
Vị diện chi tử ở phiên bản trước ở phiên bản này còn có thể tiếp tục thần kì nữa
không?
Bây giờ hắn đã yên tâm rồi.
Đột phá lên Đạo Thần, thanh thế làm như là đột phá lên Thánh Chủ vậy.
Đây không phải là vị diện chi tử thì đánh chết hắn cũng không tin.
“May mà ta đã bái hắn làm sư trước, sau này các ngươi sẽ phát hiện ra quyết
định này anh minh cỡ nào.”
Ngộ Sơn vuốt chòm râu trắng, gương mặt như đã trải qua thế sự bể dâu.
“Nguyên Tiên giới sắp trở trời rồi, những Chính Thần đó sẽ phải đón lấy một
trận khiêu chiến to lớn nhất, còn chúng ta chính là những nhân chứng đầu tiên.”
Nhìn thấy tác phong tiên tri cao nhân của hắn, Trường Linh suýt chút nhìn
không được sự kích động muốn đá cho hắn một phát.
Thật quá điên rồ.
“Xì, ngươi có thể đừng làm quá vậy không?”
“Chỉ là đột phá lên Đạo Thần mà thôi, không biết còn thật sự tưởng là đột phá
lên Chính Thần nữa đó!”
Còn Thành ca đang bận bịu đột phá, cảm thấy bản thân như trở thành một chiếc
lông vũ, bay lơ lửng trên hư không trong ánh sáng rực rỡ.
Di chứng sau khi sử dụng kiếm đạo hoàn mỹ đến, tiên lực và hồn lực của hắn bị
rút sạch.
Nhưng ngay sau đó, sự ban thưởng của thiên địa sau khi đột phá cũng được giao
đến đúng lúc.