mọi người ở bên cạnh một câu.
“Loại yêu tộc ở cấp bậc này toàn thân hẳn đều là bảo vật.”
“Giao cho các ngươi đấy.”
“Bị bọn chúng bóc lột bao nhiêu năm trời, bây giờ cuối cùng cũng được bù đắp
một chút rồi.”
Đám người Nguyên Chân, Nguyên Thịnh và Diệp Minh ngu người ngay tại chỗ.
“Vậy là thắng rồi á?”
“Thiên U Kim Giác Sư, từ lúc nào mà đã yếu như thế rồi?”
“Nhanh quá đi thôi?”
Cũng không thể trách sao bọn họ lại kinh ngạc như thế.
Sự lợi hại của Thiên U Kim Giác Sư, bọn họ đều đã được chứng kiến qua.
Dùng thánh giới đối phó với bọn chúng có hiệu quả không lớn lắm, mà nơi này
thì lại không dùng được nguyên thuật, chủ yếu có thể có tí tác dụng cũng chỉ có
thần hồn và công kích tiên lực bình thường.
Lúc nào cũng phải mười mấy cao thủ cùng cấp mới miễn cưỡng đối phó nổi với
một con.
Ai mà biết ở trước mặt Khương Thành, bọn nó lại yếu ớt đến mức chẳng chịu
nổi một kích như thế chứ.
“Khương chưởng môn thần uy cái thế!”
“Ta biết sư tổ gia lợi hại rồi, nhưng có nằm mơ cũng không ngờ lại lợi hại đến
thế.”
“Xem ra bao nhiêu năm không gặp, thực lực của lão nhân gia hắn lại tinh tiến
đến mức không thể tin được rồi.”
Đám người Nguyên Chân, Nguyên Thịnh và Xích Linh mừng hớn hở.
“Ta biết ngay mà, Khương chưởng môn mãi mãi đáng tin…”
Còn đám người Diệp Minh, Diệp Đường lúc trước không có lòng tin gì mấy thì
bây giờ cũng đã hoàn toàn yên tâm.
Bọn họ đều tưởng rằng đây là do thực lực của Khương Thành nghiền áp mà
không hề biết đó chỉ là do sự khắc chế đặc biệt của lực thiên.
“Thu dọn một chút đi, chuẩn bị xuất phát thôi!”
Lần này Khương Thành không chìm đắm trong những trận tung hô tâng bốc,
hắn trực tiếp hạ mệnh lệnh.
Mọi người sững ra, vẫn chưa phản ứng lại kịp.
“Thu dọn cái gì chứ?”
“Chuyển nhà đó, lẽ nào các ngươi thích sống ở hạ du à?”
Hắn muốn chủ động tấn công Thiên Sư cốc à!
Có phải quá qua loa rồi không?
Ý nghĩ này chỉ lượn vòng trong đầu mọi người có ba giây đã lập tức bị quẳng
lên tới chín tầng mây.
“Tất nhiên là không thích rồi!”
“Ta đã sớm không ưa cái đám sư tử đó rồi!”
Nhớ lại những quá khứ trước đây, thù mới hận cũ đều ào ào tuôn trào.
Quảng trường ở trước đại điện, ý chí chiến đấu của mọi người xông lên ngợp
trời, hận không thể lập tức giết qua đó.
“Báo thù báo thù!”
“Đi theo Khương chưởng môn, Thiên Sư cốc là của chúng ta!”
Chốc lát sau, sơn môn của Phi Tiên môn đã được chuyển đi trống không.
Những gia tộc phụ ở xung quanh cũng không hề do dự gì, dưới sự triệu tập của
các lão tổ và gia chủ, tất cả đều dời tộc đi theo.
Chẳng bao lâu sau, phía sau Thành ca đã có một đội quân hùng mạnh.
Động tĩnh lớn như thế, tất nhiên sẽ kinh động đến một vài quần tộc và tông môn
khác ở bên cạnh nhánh sông ở dọc đường.
Nhìn thấy đội ngũ dài không thấy điểm cuối của Phi Tiên môn, bọn họ kinh
ngạc không thôi.
“Bọn họ tính làm cái gì thế?”
“Bọn họ đang tiến đến thượng du, đừng nói là…”
“Không phải đó chứ? Bọn họ có gan lớn vậy sao?”
Sau khi biết tin Phi Tiên môn muốn tấn công Thiên Sư cốc, các tông môn ở
xung quanh đều cười mỉa mai.
“Phi Tiên môn này chán sống rồi à?”
“Tấn công Thiên Sư cốc, sao bọn họ lại dám thế?”
“Đừng nói là người đông nên cho bọn họ cái tự tin đó nhé?”
“Mặc dù Thiên Sư cốc chỉ có hơn năm trăm Thiên U Kim Giác Sư, nhưng sức
chiến đấu thì vô cùng đáng sợ đấy.”
“Đặc biệt là hai lão tổ sống từ cái thời kỷ nguyên thứ hai kia, tùy tiện một người
thôi cũng có thể san bằng được Phi Tiên môn rồi!”
“Điên rồi, đúng là điên thật rồi.”
Bọn họ nói cũng không hề sai.
Ở Khư giới này, những tên tu tiên và tu thần bình thường đều không thể nào
dùng được nguyên thuật.
Còn Ngự Thiên thuật của Thiên U Kim Giác Sư tuy cũng bị giảm mạnh uy lực,
nhưng ít ra vẫn còn có thể dùng được.
So sánh như thế thì tất nhiên Thiên U Kim Giác Sư sẽ chiếm ưu thế vô cùng
lớn.
Càng huống hồ, mấy tên đầu não của Phi Tiên môn chỉ mới là Thánh Chủ đỉnh
phong thôi.
“Đúng là tự tìm đường chết.”
“Xem ra bọn họ nhịn nhục đến điên rồi, chán sống rồi đấy.”
Theo mọi người thấy, lần này Phi Tiên môn tấn công Thiên Sư cốc đều là đi tự
sát cả.
Đến cả quần sư ở trong Thiên Sư cốc khi biết trước được cái tin tức cũng cảm
thấy hết sức khó tin.
“Ai cho bọn chúng cái gan đó vậy?”
“Tin tức có khi nào bị lầm không đó?”
“Chính xác tuyệt đối, bọn chúng đang tấn công về phía chúng ta.”
“Lẽ nào bọn chúng được cao thủ mạnh giúp đỡ?”
“Dù cho Thánh Tôn của Nhân tộc có gia nhập liên minh thì đã làm sao, có thể
làm được gì chúng ta kia chứ?”
“Nếu như bọn chúng đã muốn tìm chết, vậy thì cứ thành toàn cho chúng đi!”
Hơn năm trăm con Thiên U Kim Giác Sư thậm chí cũng lười đợi ở trong Thiên
Sư cốc, cả bọn còn chủ động đi ra nghênh đón.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đụng độ với đội ngũ của Phi Tiên môn.
Vừa đụng mặt, đã có vài con Thiên U Kim Giác Sư dẫn đầu bay lên.
Cố ý chế giễu đám người Nguyên Chân và Nguyên Thịnh.
“Ôi, sao đột nhiên lại có gan quá vậy nè?”
“Nghe nói các ngươi muốn tấn công Thiên Sư cốc à?”
Khương Thành cười híp mắt gật đầu.
“Đúng rồi.”
“Các ngươi nghe bọn ta sắp giá lâm, sợ bị giết nên mới chủ động nhường địa
bàn, đến đây trước để quỳ xuống nghênh đón bọn ta đó à?”
Cái câu hỏi vặn độc đáo này khiến cho đám sư yêu ở đối diện kia cảm thấy vô
cùng mới mẻ lạ tai.
Bọn chúng vốn còn tưởng rằng Khương Thành sẽ nói một vài lời thoại theo
thông thường như là buộc tội trong quá khứ các thứ của Thiên Sư cốc để bày tỏ
mặt chính nghĩa của bản thân.
Sau đó bọn họ sẽ cố ý châm biến và chế giễu ngược lại.
Kết quả Thành ca không hề làm theo như kịch bản, làm cho bọn chúng không
biết nên đối đáp như thế nào.
Sau khi ngớ người mất mấy giây, bên phía Phi Tiên môn phá lên cười lớn.
Còn đám quần sư ở đối diện lại nổi giận đùng đùng.
“Cái thứ chết tiệt!”
“Ngông cuồng!”
“Lại có gan kêu bọn ta quỳ nghênh đón, lần này chắc chắn phải khiến các ngươi
sống không bằng chết…”
“Xé xác bọn chúng!”
Tất cả yêu sư đều bị chọc cho tức điên.
Bây giờ bọn họ chỉ đợi lão tổ hạ lệnh một tiếng, sau đó giết bằng sạch cái đội
quân lớn nhìn không thấy điểm cuối ở đối diện của Phi Tiên môn.
Tuy nhiên, hai lão tổ của Sư tộc lại không hề quá manh động.
Có thể sống từ kỷ nguyên thứ hai đến bây giờ, không thận trọng một chút,
không có mắt nhìn một chút thì sao mà được kia chứ.
Nói về tâm cơ, bọn chúng còn thâm sâu và khéo léo hơn đa số Nhân tộc nữa kìa.
Khương Thành rất lạ mặt, bọn chúng không quen biết.
Nhưng cái loại tự tin của hắn cũng hết sức khó hiểu, hiển nhiên rất không bình
thường.
Mà việc không bình thường thì ắt có biến!
Hai người tỉ mỉ đánh giá quan sát, cuối cùng tầm mắt tập trung lại trên người
của Lẫm Đế, sau đó không dời đi được nữa.
Lẫm Đế là một Chính Thần.
Nếu như ở Nguyên Tiên giới, thực lực của nàng vẫn ở trên Cổ Thánh bình
thường.
Còn ở Khư giới, nàng muốn đánh bại vài tên Thánh Tôn thì cũng không khó gì,
dẫu sao Thần đạo kia cũng vô cùng mạnh mẽ.
Dù cho giờ phút này nàng không hề phóng ra uy áp mạnh mẽ gì, nhưng hai sư
tổ của yêu sư biết vô số người, bản thân Ngự Thiên thuật cũng đã liên quan tới
cái loại pháp môn nhìn trời quan sát khí tượng.
Bọn họ nhạy bén phát giác được sự nguy hiểm của Lẫm Đế.
“Cổ Thánh sao?”
Hai lão tổ đã âm thầm trò chuyện riêng với nhau.
“Nếu như là Cổ Thánh, vậy trận chiến này chúng ta thua chắc rồi.”
“Không giống Cổ Thánh, nhưng mức độ nguy hiểm thì không thấp hơn Cổ
Thánh đâu!”
“Sao đột nhiên lại có một đại năng như thế chứ?”
“Có thể là đến từ bên Nguyên Tiên giới, không thể lơ là được!”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Không thể giao chiến được, đây rất có thể là một cái bẫy.”
“Vậy chúng ta cứ thế rút lui á?”
“Rút thôi.”
“Chẳng lẽ cứ thế nhường Thiên Sư cốc ra sao?”