Trận chiến tranh đoạt thần vị lượt đầu, tất cả mọi người đều cảm thấy bản thân
phải tỏ ra xuất sắc ở kỷ nguyên đầu tiên, hơn nữa còn phải sống sót thì mới có
cơ hội.
Nhưng hai mươi bảy vị Chính Thần thắng tới cuối cùng lại đều chết ở trong kỷ
nguyên đầu tiên.
Chẳng nhẽ là do nguyên nhân này?
Sau khi những người đó chết, mất đi đạo tâm nên mới bị tặng cho Thiên Đạo?
Nhưng sau khi những người đó thành Chính Thần, ký ức và đạo họ tu đều
không còn nữa sao?
Khương Thành thoáng cảm thấy bạn thân như phát hiện được gì.
Nhưng hắn nghĩ một hồi, vẫn không đoán được đầu cua tai nheo.
Thế nên cuối cùng hắn chỉ đành dồn tâm trí vào chuyện trước mắt.
“Thế nên nguyên do mâu thuẫn của các ngươi và những Huyền tộc ngoài kia là
bắt nguồn từ sự khác nhau về lý niệm?”
“Dạ vâng.”
Kim Bột gật đầu với vẻ bất đắc dĩ.
“Có đôi khi tranh chấp về lý niệm còn tàn khốc hơn tranh giành tài nguyên. Ai
cũng muốn chứng minh bản thân mới là người đúng, còn đối phương là dị
đoan.”
“Được rồi.”
Khương Thành tò mò hỏi: “Nếu đã thế, vậy sao Di không diệt hết các ngươi
luôn?”
Mấy câu hỏi này nghe châm chọc vô cùng, nhưng cũng là sự thật.
Thực lực của Di chắc chắn cao hơn hai mươi bảy Chính Thần, thế nên hắn
muốn tiêu diệt Khí tộc cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
“Hắn không bao giờ nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa bọn ta và những kẻ
Huyền tộc kia.”
“Bên kia có chết nhiều người hơn nữa thì hắn cũng sẽ không quan tâm.”
Đối với điểm này, mấy đại điện chủ cũng thấy có hơi nghi ngờ.
“Bọn ta không đoán được tâm tư của hắn.”
“Nhưng hắn chắc chắn là có tính toán riêng của bản thân.”
“Có lẽ là coi bọn ta như đá mài dao cho những Huyền tộc ngoài kia.”
“Thế à?”
Thành ca vốn còn tưởng rằng lần này sau khi ra ngoài là sẽ phải đánh trực diện
với Di cơ.
Thậm chí hắn còn nghĩ tới chuyện khi đối chiến với Di thì sẽ dùng tới Kiếm đạo
hoàn mỹ át chủ bài của hắn.
Nếu như vẫn còn không được nữa thì đóng cửa thả Thu Vũ Tuyền.
Nếu như Vô Đạo kiếm còn không làm gì được thì lại lôi thanh trường đao dài
bốn mươi mốt mét của hệ thống ra chém Di.
Hắn không tin không làm thịt được kẻ này.
Bây giờ xem ra, hắn không cần dùng tới những thần thông này rồi.
“Nếu đã thế, vậy thì lên đường thôi.”
“Lên đường?”
Đám người bỗng không kịp bắt nhịp với sóng não của hắn.
“Đi đâu?”
“Rời khỏi tiểu thế giới này, tới Huyền giới rộng lớn bao la ngoài kia chứ đi đâu,
nếu không thì chẳng phải bực mình khó chịu lắm sao?”
Đám người Kim Bột và Ngân Trí đều thấy khóe mắt giật giật.
“Làm vậy thì có qua loa đại khái quá không?”
“Huyền tộc ở ngoài kia, nếu xét về thực lực thì bọn họ mạnh hơn chúng ta nhiều
lắm.”
“Mặc dù bọn họ không có thần điện, không tụ tập lại thành một đoàn thể như
chúng ta, nhưng cao thủ của bọn họ nhiều như mây đó.”
“Chỉ Huyền Thánh cửu trọng thôi cũng đã có hơn trăm người rồi.”
“Chênh lệch giữa hai bên quả thực là quá lớn.”
Khương Thành nghe thấy có hơn trăm vị Huyền Thánh cửu trọng thì cũng hú
hồn hú vía.
Nhưng nghĩ lại cẩn thận thì Huyền Thánh cửu trọng cũng tương đương với
Thánh Tôn bên Nguyên Tiên giới.
Nếu như đến dàn đội hình cường giả thế này mà Huyền giới cũng không có thì
không xứng được gọi là Thứ Tiên giới rồi.
“Không sao, vẫn còn ta đây mà đúng không?”
Nguyên do lần này hắn muốn đi ra ngoài, ngoài việc giúp Khí tộc ra ngoài kia
đứng vững gót chân, chủ yếu vẫn là tạo danh tiếng, dụ Nguyên Ly Thánh Tôn
tới tìm chết.
“Có ta ở đây, không có gì phải sợ hết.”
Mọi người nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng.
Năm đó Khương hiền giả không gì không làm được luôn, bây giờ hắn trở về rồi
thế nên cũng không cần sợ làm gì.
“Được!”
“Vậy bọn ta đi triệu tập toàn tộc ngay đây, chuẩn bị giết ra!”
” Tiểu Huyền gới này, bọn ta cũng ở tới chán rồi, muốn hiên ngang đường
hoàng đi ra ngoài lâu rồi đây.”
Năm vị đại điện chủ ra lệnh một tiếng, ngay lập tức rất nhiều điện chủ dưới
trướng hành động.
Song quyết định này cũng đã dấy lên sóng to gió lớn.
Những người già năm ấy đều rất tin vào năng lực sáng tạo kỳ tích của Khương
hiền giả, nhưng đám giới trẻ đời sau thì lại không nghĩ thế.
Theo ý của bọn họ, quyết định này quả thực là mang tính mạng của cả tộc ra
đùa bỡn.
Huyền tộc ở bên ngoài kia dù xét về số lượng cao thủ hay thực lực chỉnh thể thì
đều gấp Khí tộc ít nhất là mười lần.
Chỉ cần Khí tộc đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị vây công.
Đến lúc đó bị diệt cả tộc cũng là chuyện có khả năng.
Đang yên đang lành tự dưng đi tìm đường chết làm gì?
Ở khắp các nơi trong Tiểu Huyền giới đều có tiếng phản đối được cất lên, một
vài điện chủ và phân điện chủ cũng thấy rất khó hiểu, thậm chí họ còn tự mình
tới tổng bộ của thần điện, yêu cầu năm vị đại điện chủ thu hồi mệnh lệnh đã ban
ra.
Ý kiến của những người này, các đại điện chủ Bạch La Chân và Kim Bột v.v…
vẫn còn gạt đi được.
Nhưng có ý kiến của vài người thì bọn họ không gạt đi được.
“Ta không đồng ý.”
“Ta cũng không đồng ý!”
Ở bên ngoài Điện môn, một nam một nữ đang bay tới.
Người đàn ông thì dung mạo anh tuấn dáng người cao ngất, người phụ nữ thì mi
mục như họa, dã trắng nõn nà, trên người bọn họ đều có phong thái cao quý trời
sinh.
Những phân điện chủ và điện chủ phản đối đang ở bên ngoài khi nhìn thấy hai
người này thì ngay tức khắc đều tỏ ra sùng bái và vẻ vui mừng.
“Thần tử!”
“Hai thần tử đều trở về rồi.”
“Tốt quá, có bọn họ ra mặt thì chắc chắn sẽ không loạn được.”
“Đó là chuyện chắc chắn luôn, trọng lượng trong lời nói của bọn họ cũng chẳng
kém gì đại điện chủ.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, thì hai vị thần tử một nam một nữ kia đã xông vào
trong điện.
Đám người Bạch La Chân và Kim Bột vội vàng đứng dậy, mỉm cười hướng hai
người thăm hỏi.
“Ôn Trì, Lịch Đường, các ngươi đi rèn luyện về rồi à.”
“Còn không về nữa thì nơi này loạn luôn.”
Thanh niên mặc đồ trắng Ôn Trì hừ lạnh một tiếng, mặc dù đang nói chuyện với
mấy vị đại điện chủ, nhưng ánh mắt soi mói và nghi ngờ thì luôn nhìn chằm
chặp vào Khương Thành.
Người phụ nữ mặc váy đen ở bên cạnh hắn Lịch Đường kia thì tỏ ra lãnh ngạo,
ánh mắt khiếp người của nàng cũng đang nhìn chăm chú vào mặt Khương
Thành, cứ như thể muốn nhìn xuyên qua tim, gan, tỳ, phổi, thận của hắn vậy.
“Ta nghe nói dạo này có một vị Đại hiền giả trở về, là hắn đó hả?”
Đám người Bạch La Chân đều cảm nhận được sự khó chịu của hai người này,
vội vàng cười giới thiệu cho bọn họ.
“Đúng thế, trước kia các ngươi cũng đã thấy tượng đá của vị này rồi.”
“Là Khương Thành Đại hiền giả đây mà.”
“Hừ, không cần ngươi nói ta cũng biết người này.”
Ôn Trì không nhìn Khương Thành nữa, ngồi xuống vị trí thuộc về mình.
Lúc này mới lạnh lùng nói: “Chỉ làm vài chuyện lớn cho Huyền giới nhỏ yếu
năm đó thôi mà, đó đã là đoạn lịch sử cách đây lâu lẩu lầu lâu rồi, còn lôi ra nói
làm gì.”
Lịch Đường ngồi ở đối diện hắn nghe vậy thì lắc đầu với vẻ thất vọng.
“Trước kia khi thấy tượng đá của hắn thì kiểu gì trong lòng cũng có chút kính ý,
suy cho cùng thì hắn cũng là người từng cứu vớt Huyền tộc.”
“Bây giờ nhìn lại thì cũng chẳng có gì là đặc biệt.”
Những lời này của hai người bọn họ đã làm năm vị đại điện chủ ở trong điện
đều lộ vẻ lúng túng không vui, thế nên bầu không khí trong điện cũng trở nên
ngột ngạt.
Thành ca vốn còn tính đứng lên chào hỏi.
Bây giờ xem ra không cần nữa rồi.
“Thần điện có thêm hai vị trí thần tử từ khi nào thế, sao trước đó ta không được
biết?”
Kim Bột vội vàng giải thích: “Là vị trí mấy năm gần đây mới thêm.”
“Thiên phú, số mệnh của Ôn Trì và Lịch Đường quá nghịch thiên, mặc dù cảnh
giới hiện giờ đều là Huyền Thánh cửu trọng giống bọn tam nhưng chắc chắn sẽ
không mãi chỉ làm đại điện chủ như bọn ta.”
Lại có thể làm thần điện lập ra thêm vị trí mới, thế thì có khác gì rát vàng lên
mặt hắn đâu?
Thành ca mày cũng chẳng nhíu, hỏi với vẻ có hơi hăng hái: “Nghịch thiên ra
sao?”
Ngân Trí cười tiếp lời.
“Bọn ta chỉ cô đọng ra được một môn huyền văn bản mệnh, nhưng hai người
bọn họ lại có thể cô đọng được hơn mười môn, điều này hoàn toàn đã phá vỡ lẽ
thường.”