Lâm Tịnh Đạo Tôn vỗ ngực bảo đảm.
“Chỉ cần tiểu lão nhân có thể làm được, cứ tha hồ, bao nhiêu điều kiện cũng
không thành vấn đề!”
Hắn thẳng thắn sảng khoái như thế, cũng không phải hoàn toàn là vì muốn
Thành Ca giúp đỡ.
Mà là vì ân tình năm xưa của Thành Ca với bọn họ quá lớn, hắn vốn đã mang
lòng cảm tạ và kính trọng với Thành Ca.
Thành Ca cũng không muốn bắt chẹt người từng là thuộc hạ cũ của mình.
“Điều kiện của ta rất đơn giản, sau khi khiêu chiến đánh bại hoàn toàn Vô Định
Cung, chiến lợi phẩm ở đó ta được chọn trước.”
Cũng không thể giúp người làm công vô ích đúng không?
Lâm Tịnh Đạo Tôn còn tưởng hắn muốn ra điều kiện gì ra, hóa ra là chuyện
này?
Nếu như Khương Thành không giúp hắn, hắn căn bản còn chẳng có phần thắng.
Những chiến lợi phẩm sau khi giành chiến thắng ấy, hắn vốn dĩ chưa từng nghĩ
đến.
“Chuyện này đương nhiên là không có vấn đề gì, ta đồng ý với ngươi!”
Nghe thấy cuộc đối thoại này của hai người bọn họ, Phạm Lôi Đạo Tôn, người
lại bị coi thường không thèm đếm xỉa lần nữa, cố ý cười thành tiếng.
“Đúng là nực cười, đánh còn chưa đánh đã bắt đầu suy nghĩ đến chiến lợi
phẩm?”
“Các ngươi có thể hoang đường hơn tí nữa được không?”
“Ngươi thực sự vẫn trông chờ vào tên tiểu tử này à, đúng là nằm mơ giữa ban
ngày!”
Lâm Tịnh Đạo Tôn và Khương Thành cùng Tam Nhãn Hổ đồng loạt ngừng nói
chuyện, cả ba người đều nhìn qua phía hắn với vẻ mặt khó hiểu.
Tên Phạm Lôi Đạo Tôn này bị làm sao vậy?
Tạo sao có việc hay không có việc gì cũng nhảy ra chõ mồm vào vậy.
Lâm Tịnh Đạo Tôn cau mày.
“Khương Chưởng môn, vị này là bạn của ngươi à?”
Thành Ca vẫn chưa kịp nói gì, Phạm Lôi đã cười lạnh lùng.
“Ta còn lâu mới làm bạn bè với tên tiểu tử này, chẳng qua là có việc nên đi cùng
mà thôi, ngươi cũng đừng hy vọng dựa vào mối quan hệ này của hắn mà đến
nhờ ta ra trận.”
“Ồ!”
Lâm Tịnh Đạo Tôn gật gật đầu.
“Thế thì ta yên tâm rồi.”
Sau đó, ánh mắt hắn nhìn Phạm Lôi Đạo Tôn cũng lạnh hẳn đi.
“Có một vấn đề ta muốn hỏi từ lâu rồi, ngươi là cái thá gì?”
“Ngươi…”
Phạm Lôi Đạo Tôn tức giận rồi.
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
Lâm Tịnh Đạo Tôn cũng không phải người dễ chọc vào.
“Từ đầu đến cuối ta cũng không nhờ ngươi đánh trận giúp, có việc của ngươi
sao?”
“Có Khương Chưởng môn ở đây, ta còn cần nhờ cái loại không biết chui ra từ
xó xỉnh nào như ngươi à?”
“Đúng là chẳng hiểu ra làm sao cả!”
Những lời này vừa dứt, bầu không khí ở đây phải gọi là vô cùng quê độ, khó xử.
Phạm Lôi sắp không biết giấu mặt vào đâu rồi.
Hóa ra là hắn nghĩ quá nhiều, tự mình đa tình à?
Nhưng ngay sau đó hắn lại bắt đầu nổi cáu.
Một Đạo Tôn như ta đứng cùng một chỗ với một Thiên Tôn, thế mà ngươi lại
cảm thấy Thiên Tôn đáng “mời chào” hơn?
“Hừ, ngươi cứ tiếp tục cố chấp, cứng miệng nữa đi, để ta xem xem sau này tên
tiểu tử này sẽ gây ra trò cười thế nào!”
“Vậy thì không phiền ngươi lao tâm nữa!”
Lâm Tịnh Đạo Tôn chửi hắn xong, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Sau đó chính thức đưa ra lời mời với Thành Ca, hành cung bay nhanh về phía
Ma Ngộ tông.
Còn về Quán chủ Minh Già mà hắn định mời trước đó thì sao?
Chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi.
Có Khương Chưởng môn ở đây, còn phải phiền phức đi mời người khác như thế
sao?
Không bao lâu sau, cả đoàn người đã đến trước sơn môn của Ma Ngộ tông.
Người ở bên trong vẫn còn chưa biết hành cung này là địch hay là bạn, đến có
mục đích gì, Lâm Tịnh Đạo Tôn đã dẫn đầu bay ra ngoài.
“Trợ thủ siêu mạnh đã đến rồi!”
“Thông báo cho tất cả các Trưởng lão ở trong tông môn, tiến hành nghi thức
tiếp đón theo hình thức cao nhất!”
“Tất cả những đệ tử nội môn nghe đây, mau tập hợp tại quảng trường!”
“Các đệ tử ngoại môn, xếp hàng nghênh đón!”
“Nhanh! Nhanh! Nhanh!”
Những môn đồ trong Ma Ngộ tông đương nhiên đều biết chuyện Vô Định Cung
khiêu chiến với bọn họ, cũng biết Chưởng môn đã đi tìm viện binh.
Nghe nói là một trợ thủ rất mạnh, tất cả mọi người đều thấy phấn chấn hẳn lên.
Là những môn đồ được huấn luyện nghiêm ngặt của tông phái, năng lực hành
động của bọn họ vô cùng mạnh mẽ.
Lúc hành cung đó bay đến sơn môn đã được mở cấm chế và đại trận, hoa tươi
và những dải lụa màu ngút trời đã trải đầy ven đường.
Tất cả những đệ tử ở ngoại môn, cũng xếp thành hàng ở hai bên, bày ra tư thế
nhiệt liệt hoan nghênh.
Chớp mắt, tiếng chiêng trống vang trời, tiếng ca múa cùng tiếng muôn loài chim
tụ tập hót véo von, khung cảnh đầy sôi động.
Thành Ca đứng sững ở bên cạnh Lâm Tịnh Đạo Tôn, đối với sự đối đãi đến một
cách bất ngờ thế này, hắn có chút không chuẩn bị kịp.
Đúng là không ngờ được, chỉ là đến để giúp đỡ, thế mà lại có thể có thể diện
như thế này.
“Ha ha ha, ngươi làm thế này cũng khách sáo quá rồi!”
Hắn vừa âm thầm thích thú, vừa làm bộ làm tịch xua xua tay.
“Lại còn làm long trọng như thế này, hơi quá rồi, hơi quá rồi, thế này ta còn mặt
mũi nào nữa chứ…”
Lâm Tịnh cũng đâu có ngu, nhìn thấy Thành Ca cười miệng sắp kéo đến tận
mang tai rồi, hắn đương nhiên biết rõ hắn đã nịnh hót đúng hướng rồi.
“Ha ha ha, Khương Chưởng môn đến, tất nhiên là phải tiếp đãi theo hình thức
cao nhất rồi!”
“Thấp hơn một cấp, cho dù bản thân ngươi không để ý, nhưng trong lòng bọn ta
cũng không thể nào chấp nhận được!”
Thành Ca bật cười khanh khách.
“Ngươi đó, đúng là biết lắm trò thật!”
Tam Nhãn Hổ ở bên cạnh cũng tỏ ra hắn rất hài lòng, thậm chí còn phá lệ khen
ngợi Lâm Tịnh Đạo Tôn.
“Xem ra trước đây ta đã nhìn nhầm người rồi, tông môn này của ngươi cũng có
tiền đồ đấy!”
Cả đoàn người cứ nói cười vui vẻ, cuối cùng hạ xuống quảng trường ở trước đại
điện của tông môn.
Mà ở nơi này, toàn bộ mấy trăm vị trưởng lão ngoại môn của Ma Ngộ tông,
cùng với hàng ngàn đệ tử nội môn đã ngửa đầu háo hức chờ đợi sự xuất hiện
của bọn họ.
Mười mấy vị trưởng lão nội môn dẫn dầu, vừa tiến lên đã tươi cười chắp tay
vái.
“Hoan nghênh cao thủ đến đánh trận giúp bọn ta!”
“Đa tạ tiền bối đã đến giúp Ma Ngộ tông ta!”
“Hoan nghênh, hoan nghênh!”
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Khương Thành và Lâm Tịnh Đạo Tôn cũng bay xuống
khỏi hành cung.
Sau đó, lại nhìn thấy hai người bọn họ sánh vai nhau cùng đi về phía chủ điện ở
phía trên.
Chuyện này khiến cho mười mấy vị trưởng lão nội môn choáng váng sững sờ.
Bọn họ vừa nhìn đã thấy, Khương Thành chỉ là cảnh giới Thiên Tôn mà thôi.
Chuyện gì thế này?
Không phải Chưởng môn đi mời Quán chủ Minh Già sao? Sao lại mời về một
tên Thiên Tôn cỏn con vậy?
Thế này cũng quá vô lý rồi đúng không?
Một Thiên Tôn cỏn con, ở Ma Ngộ tông… cao nhất cũng chỉ là một trưởng lão
ngoại môn thôi.
Thế này còn cần phải mời à?
Lại còn phải bày cảnh tượng lớn như thế này để chào đón nữa
Hơn nữa, chỉ có tí sức mạnh thế thì sau này trong trận khiêu chiến của Vô Định
Cung có thể làm được gì chứ?
Khiêu chiến vừa bắt đầu, chớp mắt đã bị Đạo Tôn của phe đối phương xử đẹp
rồi!
Đang đùa cái khỉ gì thế hả?
Bọn họ đang định mở miệng ra hỏi, thì ngay sau đó lại nhìn thấy Tam Nhãn Hổ,
Yên Dĩ và Phạm Lôi.
Tam Nhãn Hổ và Yên Dĩ là Chí Tôn, nếu ở Ma Ngộ tông thì cũng được coi là
cao thủ đỉnh cấp.
Nhưng Phạm Lôi, bọn họ căn bản không nhìn thấu được cảnh giới của hắn, chắc
chắn là Đạo Tôn.
Thế là, lông mày của mọi người lập tức giãn ra.
Đúng thế, Đạo Tôn mới đúng chứ!
Thế này mới đúng là mùi vị nên có chứ.
Hóa ra chính chủ được mời tới lần này ở phía sau.
Mặc dù bọn họ không hiểu tại sao lúc đầu Chưởng môn nói mời Quán chủ Minh
Già, nhưng cuối cùng lại mời về một vị Đạo Tôn lạ mặt mà chẳng ai quen biết.
Nhưng chuyện này không quan trọng.
Cái quan trọng là Đạo Tôn đã đến rồi.
Chưởng môn cũng thật là, thế mà lại bỏ lại một vị đường đường là cao thủ ở
phía sau để sóng vai cùng đi với một con gà đồi yếu ớt.
Thế này có phần hơi thất lễ rồi.
Nghĩ đến đây, bọn họ lập tức lao đến vây chặt lấy Phạm Lôi Đạo Tôn.
“Ha ha ha, sự có mặt của đạo hữu, khiến Ma Ngộ tông bọn ta nhà tranh thêm
sáng, vô cùng vinh dự!”
“Không biết đạo hữu đến từ đâu?”
“Đa tạ đạo hữu đã đến đến giúp đỡ bọn ta.”
“n tình của đạo hữu,bọn ta suốt đời không quên!”
“Mời đạo hữu vào bên trong!”
Ánh mắt của tất cả các trưởng lão ngoại môn và đệ tử nội môn trên quảng
trường cũng đều tập trung trên người của Phạm Lôi Đạo Tôn.
Trong ánh mắt đó có sự cảm kích, có sự hiếu kỳ, nhưng nhiều hơn nữa vẫn là sự
cháy bỏng.