“Ta không biết ngươi đồng ý cho Dịch Nguyên Đạo Tôn lợi ích gì mới khiến
hắn có thái độ khác thường như vậy.”
Theo nàng, Khương Thành nhất định đã âm thầm nhượng bộ rất lớn.
Nếu không Dịch Nguyên Đạo Tôn sao có thể thả người?
Lại còn nể mặt mà dùng cách mời này.
Nàng vừa nói xong, những người khác bên cạnh mới “bừng tỉnh đại ngộ”.
Thì ra là thế.
Thảo nào Dịch Nguyên Đạo Tôn lại phối hợp như vậy, hoá ra Khương Thành đã
âm thầm đáp ứng rất nhiều lợi ích cho hắn.
“Ta biết mà, lão tổ nhất định sẽ không thiệt hại.”
“Đúng vậy, lần này, Cổ Đan Lưu bọn họ nhất định đã xuất huyết rất nhiều.”
“Chỉ là bọn họ không dám nói ra mà thôi…”
Khương chưởng môn dở khóc dở cười, đã đến lúc nào rồi?
Ca dùng uy hiếp luôn được không, cần gì mà phải xuất huyết?
“Ta không đồng ý cho hắn bất cứ lợi ích nào…”
Yên Dĩ cười nhạo, ngắt lời hắn.
“Ngươi không cần phủ nhận, chẳng lẽ ngươi muốn nói ngươi và Dịch Nguyên
Đạo Tôn là bằng hữu?”
Nàng chậc chậc mấy tiếng rồi lắc đầu.
“Thật là làm khó ngươi rồi, vì thắng ta, cũng không biết đã âm thầm nhượng bộ
lớn như thế nào, phải trả giá lớn đến mức nào.”
Khương Thành bị nàng nói đến mức không nói lên lời.
Hắn chỉ có thể búng tay về phía Dịch Nguyên Đạo Tôn.
“Điều thứ nhất coi như đã được hoàn thành, bắt đầu điều thứ hai đi.”
Dịch Nguyên Đạo Tôn rất muốn hắn sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại đây.
Nhưng mà chuyện thế này không có dấu hiệu xảy ra.
Hắn chỉ có thể đen mặt mà lại lần nữa hạ lệnh cho đám đồ tử đồ tôn kia.
“Các ngươi tra tấn người ta thành như vậy, thật sự không thể nói nổi.”
“Tất cả cùng nhau cúi đầu xin lỗi với bảy người bị hại này đi.”
“Kim Phi, Chính Hư, Tăng Củng… Các ngươi chuẩn bị cho mỗi người một
trăm bình đế đan thất phẩm, mười ngàn bình đế đan lục phẩm để đền bù tổn thất
và chi phí chữa bệnh trong khoảng thời gian này cho bọn họ.”
Hắn lại nhìn thoáng qua Bích Anh Thiên Tôn, người mà giờ đây cái má của hắn
đã sưng thành đầu heo, ánh mắt hắn loé lên sự chán ghét một cách vô thức.
Cái hắn ghét không phải là phong cách hành sự của Bích Anh, mà là ghét hắn
đem lại phiền toái cho mình.
Nếu không phải ngươi, lần này ta sao có thể đụng tới tiểu tử kia, sao lại bị
nghẹn khuất như vậy?
“Ngươi là đầu sỏ tra tấn bọn họ thành như vậy, nhất định phải ba quỳ chín lạy tạ
tội với bọn họ!” Hắn lạnh lùng quát.
Hắn vừa nói xong, toàn trường trừ Khương Thành ra thì tất cả mọi người đều bị
hóa đá.
Cái gì?
Ngươi vừa nói gì?
Tất cả cùng nhau khom lưng xin lỗi, bồi thường rất nhiều đế đan, còn muốn
Bích Anh Thiên Tôn ba quỳ chín lạy tạ tội?
Có nhầm lẫn gì không?
Những lời này là do ngươi nói ra?
Ngươi có còn là Dịch Nguyên Đạo Tôn, lão tổ của Dịch Đan Lưu không?
Thái Hành Đạo Tôn ở bên này đã hoàn toàn lâm vào trạng thái mơ hồ.
Hắn và Dịch Nguyên quen biết nhiều năm như vậy, vì vậy hắn rất hiểu Dịch
Nguyên.
Người này cực kỳ khó chơi, hơn nữa còn không phân rõ phải trái, chứ đừng nói
gì mà nhận sai xin lỗi.
Đây hoàn toàn không phải phong cách của hắn!
Đám người Lưu Duyên, Thanh Hoán và Hàn Kỳ há to miệng, nhưng không phát
ra chút âm thanh nào.
Thật sự rất sốc, sốc như thể nhìn thấy cảnh Nguyên Tiên giới bị hủy diệt, không
biết nên nói cái gì.
Bọn họ đều bị như vậy, huống chi là những người bị ra lệnh như đám người
Kim Phi, Chính Hư.
Lúc này bọn họ đều hoài nghi lão tổ có bị trúng tà hay không.
Hay là bị người khác nhập?
Nếu không thì không có khả năng!
Kim Phi Chí Tôn lắp bắp nói: “Tổ sư gia, chuyện này có chút hơi thái quá.”
“Đúng vậy, bọn ta phải khom lưng xin lỗi bọn họ, còn phải bồi thường cho bọn
họ?”
“Bọn ta có thân phận gì? Bọn họ lại có thân phận gì? Chúng ta thả bọn họ thì
bọn họ nên biết ơn, dựa vào cái gì…”
“Dựa vào việc ta là lão tổ của Dịch Đan Lưu!”
Dịch Nguyên Đạo Tôn không kiên nhẫn mà ngắt lời bọn họ.
“Ở đâu mà có nhiều câu hỏi như vậy?”
“Các ngươi có thân phận gì? Ở trước mặt ta còn dám nói thân phận? Các ngươi
xứng sao?”
Hắn lạnh lùng liếc nhìn tất cả Đế đan sư của Dịch Đan Lưu có mặt ở đây một
cái.
“Hoặc là làm theo lời bổn lão tổ nói, hoặc là trở thành địch nhân với bổn lão
tổ!”
“Tự mình chọn đi!”
Chuyện này?
Còn có lựa chọn nào khác không?
Đám người Kim Phi vô cùng bất lực.
Chỉ có thể véo mũi, dựa theo phân phó của hắn mà cùng nhau cung kính khom
lưng với đám người Nguyệt Dao, Nguyệt Chỉ, Bạch Nguyên.
“Xin lỗi, là lỗi của bọn ta.”
“Các ngươi chịu khổ rồi.”
Trước đó, đám người Nguyệt Dao và Nguyệt Chỉ còn đang trong trạng thái mơ
hồ, hiện tại lại càng bối rối hơn.
Cả đời này của bọn họ chưa bao giờ được Chí Tôn hành lễ, huống chi trong
nhóm người này còn có không ít Tiên quan tam phẩm.
Bất kỳ ai trong số họ đều có địa vị cao hơn bọn họ.
Thế cho nên bọn họ hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Chỉ có thể ngơ ngác nhìn về phía đối diện.
Nhất thời, không khí trở nên vô cùng yên tĩnh.
Mà dưới ánh mắt đe doạ của Dịch Nguyên Đạo Tôn, đám người Kim Phi và
Chính Hư còn phải nhịn đau mà móc ra một trăm bình đế đan thất phẩm và
mười ngàn bình đế đan lục phẩm bồi thường cho bảy người kia.
Nhìn đống này bay lơ lửng ở trước mặt, Nguyệt Chỉ và Bạch Nguyên kích động
đến mức sắp ngất xỉu.
“Chuyện này…”
“Khương đại ca, bọn ta…”
Bởi vì đống đế đan này quá quý giá nên các nàng không dám nhận, chỉ có thể
cầu cứu Khương Thành.
“Nhận đi, đây là các ngươi xứng đáng có được.”
Nguyệt Dao và bốn người khác bị trấn áp nhiều năm như vậy, thê thảm vô cùng,
bọn họ xứng đáng được bồi thường.
Còn về chuyện Nguyệt Chỉ và Bạch Nguyên hôm nay mới đến nên kỳ thật cũng
không có tổn thương gì.
Nhưng mà Thành ca lựa chọn “bỏ qua” chi tiết này.
Nhốt các nàng vài phút thì cũng phải có chút tiền bồi thường lại thiệt hại tinh
thần chứ!
Thấy hắn gật đầu, Nguyệt Chỉ và Bạch Nguyên mới thật cẩn thận nhận lấy đống
đế đan khổng lồ này.
Nguyệt Dao và những người khác bên cạnh cũng nơm nớp lo sợ mà nhận lấy.
Nhìn thấy nhiều đế đan như vậy, Khương Thành cũng có chút động tâm.
Nếu mình lấy được toàn bộ, có lẽ có thể lên được cảnh giới Thiên Tôn.
Sớm biết như vậy hắn đã lấy cho mình một phần.
Chỉ là điều kiện đã đặt ra hết rồi, hiện tại cũng không thể sửa.
Xem ra sau đó phải nghĩ chút biện pháp, lần này đã tới Thiên Đan Tư, sao có
thể tay không mà về.
Ngay cả hắn còn động tâm, huống chi là những người khác?
Đôi mắt của rất nhiều đế đan sư ngũ phẩm lục phẩm gần như sắp đỏ.
Đế đan thất phẩm, ngày thường bọn họ còn không dám sử dụng, giờ lại cho mấy
tên Tiên quan tầng dưới chót như vậy?
Đây quả thực chính là phí phạm của trời!
Nhưng mà tiếng lòng của bọn họ không dám nói ra ngoài, dù sao hiện tại bọn họ
cũng không biết Dịch Nguyên Đạo Tôn muốn làm gì.
Hôm nay lão tổ rất khác thường!
Trong hồ lô của hắn rốt cuộc đang muốn làm cái gì?
Bọn họ còn không biết lúc này lão tổ còn đang bị uy hiếp.
Sau khi đám người Kim Phi bồi thường xong, Dịch Nguyên Đạo Tôn lại lần nữa
chuyển ánh mắt sang Bích Anh Thiên Tôn.
Hắn chưa nói gì.
Nhưng ánh mắt lạnh nhạt mà uy nghiêm kia đã nói lên mọi thứ - tới lượt ngươi!
Bích Anh biết, đây là muốn mình phải ba quỳ chín lạy với bảy người kia.
Hắn quỳ xuống.
Nhưng không phải hướng về phía bảy người kia, mà là hướng về Dịch Nguyên
Đạo Tôn.
“Tổ sư gia…”
“Mệnh lệnh này thứ cho ta không thể chấp nhận, vẫn thỉnh ngươi thu hồi mệnh
lệnh đã ban!”
Lúc trước hắn còn không coi đám người Nguyệt Dao là con người mà chỉ coi
bọn họ là một công cụ giúp ích.
Hiện giờ bắt hắn phải quỳ lạy đám tiện tì ấy thì sao hắn có thể nhận được.
Hắn cảm thấy nếu mình thật sự quỳ lạy bọn họ thì không bằng chết còn hơn.