Hai vị thân vương tức quá bật cười.
“Ha, cái tên điên nhà ngươi đúng là không biết trời cao đất dày.”
“Cứ tưởng rằng bọn ta không biết người đã xây dựng một Phi Tiên minh bên
phía Tiên tộc cơ à?”
“Đã nói sao mà mãi ngươi vẫn chưa về, cảm thấy như bên Tiên tộc đó gầy dựng
lực lượng được, ngươi muốn làm gì hả?”
“Muốn nương nhờ Tiên tộc bên kia sao?”
“Ngươi dám ra tay thử xem, đến lúc đó Phi Tiên minh các ngươi cũng chờ bị
gạch tên đi…”
Khương Thành vốn không định giết chết hai người này.
Nhưng sau khi nghe thấy bọn họ dùng việc diệt trừ Phi Tiên minh để uy hiếp
mình, hai người này trong mắt hắn đã biến thành người chết rồi.
Keng!
Kỵ Khuyết kiếm rời khỏi vỏ, vạch một đường sáng lạnh giữa trời.
Đỉnh của đại điện hoàng cung thoáng chốc tan thành bụi.
Cùng với lúc ánh sáng lướt qua, tử điện vạn đạo cũng giáng xuống như thiên uy.
Đồng thời lúc này, căn nguyên thần đài cũng triển khai oanh tạc điên cuồng với
thiên địa một phương trong hoàng cung.
“Dừng tay.”
Chân Anh Vương và hộ pháp cung đình liền ra tay chặn lại.
Sau đó giống như trước đây, đều uổng công vô ích.
Khương Thành hiện nay dù không mở hệ thống hack thì cũng có thực lực cứng
ngự trị trên cả Thiên giai thập nhị trọng rồi.
Mà bọn họ thì chỉ là Thiên giai thập trọng, sao có thể chống đỡ được.
Chân Anh Vương vừa mới thúc động linh ý thì đã phát hiện bản thân như đèn
dầu trước gió.
Nhất thời sắc mặt kinh hãi: “Khương Thành, ngươi đừng kích động…”
Nhưng mà đã muộn mất rồi.
Khi trận phong ba đột ngột này dừng lại, khu vực mà đại điện hoàng cung này
đóng đã hoàn toàn thành bãi phế tích, đến cả những bức tường thành hoàng
cung cũng bị san bằng triệt để.
Đám người vây xem trong ba lớp ngoài ba lớn kia cuối cùng đã tận mắt nhìn
được cảnh tượng bên trong.
Mà trên thế giới này thì cũng chẳng còn Ngự Đình Vương và Hành Điện Vương
nữa.
Linh ý của bọn họ vừa mới bị tàn phá tan thành mây khói, chết một cách triệt
để.
“Ngươi, ngươi lại dám giết bọn họ thật…”
Chân Anh Vương thu hồi linh ý lại, lại cảm thấy ý thực của bản thân giống như
trống rỗng một lúc vậy, suýt chút ngất ngay tại chỗ.
Hắn biết chuyện đã đến bước này rồi thì không còn đường quay trở lại nữa.
Giữa Khương Thành và vương triều Nguyệt Hoàng đã không còn khả năng hợp
tác nữa, thậm chí đã có vết tích trở thành kẻ địch.
“Chuyện giết hai con cá tạp này không cần phải kinh ngạc đến thế nhỉ?”
Thành ca tra kiếm vào vỏ một cái phóng khoáng, giống như vừa rồi chỉ là một
chuyện chẳng đáng gì cả.
“Được rồi, bây giờ đã chuẩn bị đủ Toái Linh phiến cho ta chưa?”
Chân Anh Vương không lập tức móc Toái Linh phiến ra, mà tự nói vài lời
“không liên quan”.
“Bọn ta tiến công vào địa phận Tiên tộc chưa bao lâu thì phát hiện ra sự tồn tại
của Phi Tiên minh.”
“Lúc đó đối diện với sự chiêu hàng của bọn ta, tất cả những người ở Phi Tiên
minh đều không biết điều, không tiếp nhận.”
“Vương triều Nhật Diệu và quốc sư Tinh U mạnh mẽ đòi tiêu diệt bọn họ, là bệ
hạ, quốc sư Nguyệt Hoàng và Tinh Diệu Hoàng nể mặt ngươi nên mới bảo chủ
tướng giữ lại.”
“Kết quả ngươi giờ thế này, lại làm ra chuyện như thế…”
Hắn nhìn Thành ca với vẻ mặt thất vọng, cuối cùng buồn bã cảm thán.
Giống như ta có ơn với ngươi mà giờ ngươi lại phụ bọn họ vậy.
Thành ca cười, cũng trả lời lại một câu không liên quan.
“Phi Tiên minh kia của bọn ta chắc không tham gia vào việc Tiên tộc công đánh
các ngươi nhỉ?”
Chân Anh Vương ngớ ra, lập tức hiểu được ý của hắn.
Nếu như Phi Tiên minh đánh các ngươi, các ngươi tha cho bọn họ quả thực có
thể xem như bao dung đại lượng, ta cũng nợ các ngươi một lần.
Nhưng Phi Tiên minh vốn đâu có động đến các ngươi.
Không đánh bọn họ là bổn phận của các ngươi, chẳng có gì phải cảm ơn cả.
“Không ngờ ngươi lại ngây thơ đến vậy.”
Chân Anh Vương lắc đầu cười.
“Có vài việc không đơn giản như ta không đánh ngươi thì ngươi không thể đánh
ta, chuyện này ngươi không hiểu sao?”
“Ta quả thực không muốn nhìn thấy ngươi đi đến bước này, đừng đẩy bản thân
vào tuyệt cảnh nữa.”
“Hôm nay không còn giống khi xưa, Thiên tộc thống nhất Thiên giới đã là
chuyện gần trong gang tấc.”
“Mà sau khi thống nhất, ai lại chịu được cảnh có một liên minh còn hơn mấy
trăm Đạo Thần không phục quản thúc chứ?”
“Đặc biệt đã trải qua bài giáo huấn là Tiên tộc quật khởi năm ấy, dù chủ bệ hạ
của ta có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng ai có thể đảm bảo những tộc
nhân Thiên tộc khác sẽ không có ánh nhìn thù địch với các ngươi chứ?”
“Ngươi vốn là người bạn tốt nhất của bọn ta, nghe ta khuyên một lời, đưa Phi
Tiên minh quy hàng Thiên tộc, mọi người sẽ chấp nhận ngươi.”
“Rồi lại nhận sai với bệ hạ, sám hối lần phạm tội này, ta sẽ nói giúp ngươi…”
Khương Thành đúng là bị hắn chọc cho tức cười.
“Nói như vậy thì ngươi đúng là có lòng với ta nhỉ, đúng là vì ta mà tan nát cõi
lòng.”
Chân Anh Vương cảm khái nói: “Suy cho cùng thì năm ấy ngươi cũng từng cứu
ta nhiều lần, ân tình của ngươi ta sẽ không bao giờ quên.”
“Vậy bây giờ ngươi có thể quên rồi.
Khương Thành huơ thanh kiếm trong tay.
“Ba trăm Toái Linh phiến cao giai, sự kiên nhẫn của ta có hạn.”
“Ngươi!”
Chân Anh Vương suýt chút chửi thề lên.
Cảm thấy như vừa rồi khuyên bảo hết lời, nói chân thành như vậy đều uổng
công?
Vẻ mặt hắn tức giận trừng mắt nhìn Khương Thành như hận không thể rèn sắt
thành thép.
“Ngươi thật sự muốn chấp mê bất ngộ đến vậy ư?”
Thành ca cười lạnh lùng: “Ta vẫn chưa chính thức khai chiến với Thiên tộc nữa,
cũng không ngại thử một lần đâu.”
Chân Anh Vương há hốc mồm, đột nhiên phát hiện ra những lời sau đó của
mình cũng không cần nói nữa rồi.
“Được, ta hiểu rồi.”
“Ngươi quả thực rất có tự tin vào thực lực của bản thân.”
“Hi vọng tương lai thật sự sẽ có một ngày người còn có thể nói ra được câu
này.”
Hắn thở ra một hơi, chút tình cảm còn lại trong mắt dần biến mất.
“Ba trăm Toái Linh phiến cao giai quả thực ta không thể mang ra được, có thể
dùng bảo vật để bù lại không?”
Khương Thành gật đầu: “Trang bị và thiên tài địa bảo cao giai của Tiên tộc bên
đó ta có thể không từ chối.”
Một vụ giao dịch cuối cùng đã được tiến hành trên phế tích hoàng cung.
Cuối cùng, Khương Thành có được 65 Toái Linh Phiến cao giai, 429 Toái Linh
Phiến trung giai.
Ngoài nói ra thì còn có toàn bộ những chiến lợi phẩm bao năm chinh chiến mà
Thiên tộc có được từ bên Tiên tộc.
Binh khí cao giai, hộ giáp, bí bảo và đủ loại tài liệu quý hiếm đều chất đầy như
núi.
Những thứ này bản thân Khương Thành không dùng được, nhưng hệ thống sẽ
thu thành huyền tinh.
Vừa định lấy đi thì Chân Anh Vương lại đưa tay chặn hắn lại.
“Chủ bệ hạ của ta vì để liên thủ phong tỏa Tái Nguyên Thánh địa, phòng Hư
Chân Thánh chủ bỏ chạy mới không tự mình đến đây.”
“Nhưng trước khi đi hắn có dặn.”
“Ồ?”
Thành ca lại thấy hứng thú: “Hắn nói gì?”
“Hắn từng nói nếu ngươi không lấy ba trăm Toái Linh phiến cao giai thì chúng
ta vẫn sẽ là bạn bè.”
“Nếu như ngươi quyết định lấy thì từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt, nếu tương lai
ngươi bị công đánh thì cũng đừng trách hắn.”
Chân Anh Vương nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng nói: “Lấy hay không lấy
vốn là một bài khảo nghiệm đối với ngươi, xem thử lập trường trong tương lai
của ngươi có còn thuộc về Thiên tộc hay không, ngươi tốt nhất nên nghĩ cho
kĩ.”
Thành ca chờ mấy giây, phát hiện hắn đã không còn gì nói nữa.
“Chỉ thế à?”
Hắn phủi tay Chân Anh Vương ra, thành thục thu hết đám bảo vật đó vào trong
không gian trữ vật.
“Toái Linh phiến rất tốt, ta rất hài lòng.”
“Ta không giống bệ hạ các ngươi, tầm nhìn hạn hẹp như thế.”
“Cáo từ.”