sốt ruột.
Như vậy sao được?
Nếu hắn bước vào Băng Nguyên cốc thì chẳng ai bắt nổi hắn nữa rồi.
Ba vị Đế Cảnh thất trọng trước đó chẳng phải chết vô ích sao?
Thật là bực mình.
“Không được, chúng ta phải ngăn hắn lại.”
“Đúng, không thể để chuyện này xảy ra được.”
“Tam cung chủ, chúng ta không thể chờ được nữa, phải ra tay thôi.”
Quý Thương phát cáu vì bị một đám cao tầng của Băng cung xin chỉ thị hành
động.
“Ai ngăn được hắn?”
“Ngươi có thể leo đến được đó kéo hắn xuống chắc?”
“Hay là ngươi có thể hủy hoại thang băng?”
Hắn cũng muốn ngăn cản lắm chứ, nhưng ngăn thế đíu nào được bây giờ?
Bởi vì bản thân thang băng vô cùng đặc thù, đứng trên đó không thể thi triển bất
kỳ quy tắc tiên lực và công kích thần hồn nào hết.
Họ leo được tối đa cũng chỉ hơn 50 bậc, người ta leo được hơn 90 bậc luôn rồi,
đến vạt áo còn không với tới được.
Còn ngăn cái đíu gì!
Họ chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn Khương Thành tiếp tục leo lên.
Đồng thời nghe được vô số người bên cạnh cất lên tiếng hoan hô trùng trùng.
Lúc này Khương Thành đã bước qua 100 bậc.
Chỉ còn lại hơn hai mươi bậc cuối cùng.
Hắn vẫn chẳng thấy có áp lực gì hết, cũng không phát hiện ra cửa ải khó khăn
gì.
Trong mắt hắn, đây là việc leo cầu thang rất bình thường.
Có thế thôi hả?
Đây là khảo nghiệm vạn người dõi theo của Băng giới đấy à?
Hắn còn nghi ngờ có phải cái thang băng này có vấn đề gì không.
“Cho chút thử thách xem nào, chẳng có chuyện gì xảy ra thế này làm ta cứ thấy
đang làm trò ấy, không có tí cảm giác tham dự nào hết.”
Hắn còn không hài lòng đây.
Biết trước mình đã giả vờ chật vật yếu đuối chút.
Giờ cũng đã muộn mất rồi.
Nghĩ đến việc cứ leo từng bậc từng bậc như này thật là khô khan chán chường
quá.
Vì vậy cuối cùng hắn nhảy thẳng lên một bước.
Từ bậc thứ 101 nhảy qua hơn 20 bậc đến bậc thứ 128, chính thức lên tới đỉnh.
Ủa clgt?
Mọi người hóa đá tại chỗ, ngay cả Quý Thương cũng không ngoại lệ.
Ai leo thang băng mà bước chân không nặng trĩu chứ?
Lại còn có thể nhảy bật lên từ dưới đất luôn ấy hả?
Không phải mình nhìn nhầm đấy chứ?
Ủa các cửa ải khó khăn đâu?
Càng đi tiếp càng khủng khiếp đâu?
Trông hắn nhẹ nhàng vậy mà?
Chỉ chớp mắt đã khiến cho tất cả những người từng leo thang băng biến thành
trò cười, thật tàn nhẫn quá đi mất.
Cả hiện trường lặng ngắt như tờ, đều bị hắn dọa cho ngu người luôn.
Nhất thời mọi người không thể tiêu hóa nổi cảnh này.
Mà lúc này, đỉnh thang băng trước mặt đột nhiên sáng lên.
Một cánh cửa tỏa ra ánh hào quang lấp lánh thần kì chợt xuất hiện từ trong hư
không.
Sau đó một nam tử trung niên râu đen mặc áo vải thô, tiên phong đạo cốt mỉm
cười, chậm rải đi từ bên trong ra, bước tới trước mặt Khương Thành.
“Vân Soa tôn giả!”
“Là Vân Soa tôn giả kìa!”
“Năm đó hắn là một trong 500 người được Băng Cực thiên tôn lựa chọn trong
nhóm đầu tiên.”
Thực lực của vị này thâm sâu khó lường, không phải Đế Cảnh cửu trọng cũng là
Đế Cảnh bát trọng hậu kỳ.
Trăm tỷ năm qua hắn chỉ rời khỏi Băng Nguyên cốc đúng ba lần.
Mà ba lần này cũng vì tham gia đại chiến chân giới.
Đối với rất nhiều người, vị này giống như thần thánh trong truyền thuyết vậy.
“Trời địu, vậy mà có thể thấy được lão nhân gia hắn rồi.”
Trong đám người òa lên những tiếng kêu sợ hãi giống như núi thét biển gầm.
“Băng Nguyên cốc có người đến rồi.”
“Đúng là Băng Nguyên cốc.”
“Trời ạ, hóa ra lên được đỉnh thang băng thật sự có thể khiến người bên trong
chú ý đến.”
Băng Nguyên cốc có địa vị quá cao ở Băng giới.
Giống như địa vị của thần điện ở Huyền tộc vậy, hiển nhiên giống như một một
thứ vật tổ.
Giờ khắc này, ánh mắt vô số người nhìn về phía Khương Thành đều mang theo
vẻ hâm mộ và đố kị mãnh liệt.
Bọn họ đã cảm nhận được sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Chúc mừng Khương đạo hữu lên tới đỉnh.”
Vân Soa tôn giả dường như đã biết trước tên Khương Thành.
Phất trần trong tay hắn thoáng lay động, vuốt vuốt chòm râu đen dài, chính thức
đưa ra lời mời.
“Ta đợi bên trong cốc đã lâu rồi, xin mời đạo hữu.”
Dứt lời, hắn bèn giơ tay chỉ dẫn.
Tiếp đó Khương Thành chỉ cần bước về phía trước hai bước là có thể đi vào
Băng Nguyên cốc, chạm đến giấc mơ cả đời của vô số tộc nhân Băng tộc.
Quý Thương và những cao thủ Băng cung khác cũng không nhìn nổi nữa.
Không thể để chuyện này xảy ra được.
Họ vội vã bay vào trong, đến phía dưới thang băng la hét ầm ĩ với bên trên.
“Vân Soa tiền bối chờ đã.”
“Ta có lời này xin ngươi hãy lắng nghe.”
Vân Soa đứng trên đỉnh thang băng cúi đầu nhìn xuống phía dưới, nét cười dần
thu lại.
“Quý Thương, ngươi có gì muốn nói?”
Quý Thương ngẩng đầu lên, cao giọng nói: “Khương Thành chính là người dị
giới, hắn không phải tu sĩ của Băng giới ta.”
Phiếm chỉ sao các ngươi có thể để một tên dị giới bước vào Băng Nguyên cốc.
Đám người vốn đang huyên náo dần yên tĩnh lại.
Đúng vậy, đó là một kẻ dị giới, sao có tư cách bước vào đó được?
Thậm chí Băng Nguyên cốc nên ra tay chém chết hắn mới phải.
Nhưng Vân Soa tôn giả nghe được cũng chỉ khẽ lắc đầu.
“Chúng ta đã biết từ trước rồi, không sao không sao.”
Vậy mà không sao à?
Quý Thương không thể hiểu nổi, cũng không thể chấp nhận được.
“Nhưng hắn đã giết chết rất nhiều tinh anh của Băng cung ta.”
“Kẻ này chắc chắn muốn đối đầu với Băng giới, há có thể nuôi ong tay áo
được?”
“Không phải trước nay Băng Nguyên cốc đều có trách nhiệm bảo vệ Băng giới
sao, giử kẻ này lại thì sẽ đưa tới tai họa về sau…”
Vân Soa lạnh nhạt ngắt lời hắn: “Băng Nguyên cốc hành sự thế nào không phải
ngươi có thể xen vào được.”
Ngươi dám dạy Băng Nguyên cốc bọn ta phải hành sự thế nào ư?
“Người này có thể lên tới đỉnh, bất kể hắn là sinh linh của giới nào thì đều có tư
cách bước vào bên trong.”
Quý Thương vừa vội vừa tức.
Nhưng Vân Soa tôn giả cũng chẳng thèm để tâm đến vị cao thủ Đế Cảnh bát
trọng này.
Dứt lời, hắn mặc kệ vẻ mặt khó coi của Cố Thương, lại mời chào Khương
Thành.
“Xin mời đạo hữu.”
Khương Thành cũng rất bất ngờ.
Ban đầu hắn còn tưởng thân phận vạch trần rồi thì Băng Nguyên cốc sẽ ngăn
cản mình.
Vậy muốn tìm bạn học Tiểu Kỷ đành phải giết đi vào thôi.
Không ngờ đối phương lại không để ý đến thân phận.
Đúng là thú vị thật.
Hắn nhìn thoáng qua bên dưới, đang định cất bước, chợt thấy Cung Tình đang
chăm chú nhìn mình.
Lúc này, trong mắt Cung quân sư ẩn chứa biết bao cảm xúc phức tạp.
Có khiếp sợ, có ngưỡng mộ, cũng có mất mác.
Khiếp sợ vì Khương Thành thật sự có thể lên tới đỉnh, ngưỡng mộ vì hắn được
bước vào nơi mà mình tha thiết ước ao, mất mác vì sau này không thể đi theo
hắn được nữa.
Sau khi hắn đi vào, bản thân lại bị đánh về nguyên hình Đế Cảnh nhị trọng.
Không, sau khi hắn vào đó, chắc mình sẽ bị Băng cung bắt lại nhỉ?
Khương Thành vừa định cất bước bỗng dừng lại.
Suy nghĩ của Cung Tình hắn có thể cảm nhận được đại khái.
Hắn nhớ tới ánh mắt và giọng nói hào hứng ước ao của muội tử này khi nhắc tới
Băng Nguyên cốc.
Cũng nhớ tới cảnh nàng nhiều lần dốc sức bày mưu tính kế vì mình.
Mặc dù mỗi lần mình đều bật hack qua cửa một cách lỗ mãng, kế hoạch của
nàng cũng xem như đều dư thừa cả, nhưng tấm lòng lo nghĩ vì mình sao có thể
không nhận được?
Từ trước đến nay Khương Thành chưa bao giờ bạc đãi người của mình.
Vì vậy hắn mỉm cười trấn an Cung Tình.
Sau đó nhìn về phía Vân Soa tôn giả.
“Nàng là bằng hữu của ta, có thể đưa nàng đi cùng được không?”