Nàng trực tiếp phát động công kích với Thiên Đạo.
Nhân quả Thánh giới của Thánh Hoàng phải mạnh hơn bốn vị Thánh chủ trước
kia cả một bậc.
Nếu không thì nàng cũng sẽ không chiến thắng liên tiếp bốn trận.
Nhưng đạo của nàng so với Thiên Đạo mà nói thì giống như tiểu vu và đại vu
vậy, hoàn toàn không có sức nặng.
Cho dù Thiên Đạo yếu đến cực điểm bởi vì mất đi quá nhiều Sinh linh.
Nếu đổi lại thành lúc trước như rắn nuốt voi thì nàng sẽ chẳng có chút hi vọng
nào cả.
Nhưng mà bây giờ đã có cơ thể của Thần, nàng có được ưu thế cực lớn, vậy nên
sẽ không bị Thiên Đạo nuốt chửng.
Sau khi hai bên tiếp xúc nhau thì nàng cũng thuận tiện dung nhập luôn cả khu
vực rìa Thiên Đạo.
Và sau khi thúc động đạo Nhân quả thì cũng bắt đầu đồng hóa.
Quá trình này khi vừa bắt đầu thì rất thuận lợi.
Nhưng mà vừa mới đồng hóa được một bộ phận nhỏ thì đã dẫn đến sự phản
kích từ Thiên Đạo.
Đối diện với ý chí Thiên Đạo ngập tràn, Thánh Hoàng liên tục thúc động linh ý
của bản thân chống lại để tránh sẽ bị Thiên Đạo đồng hóa ngược lại.
Cả quá trình này cực kì nguy hiểm.
Chỉ cần bất cẩn một chút thôi thì nàng sẽ mất đi ý thức của mình, trở thành một
bộ phận của Thiên Đạo.
Nói thật lòng thì cả Thiên giới này chỉ có nàng mới có thể làm được chuyện thế
này, bởi vì linh ý của nàng đại diện cho ý chí của Thiên Thần.
Người khác dù có linh ý Thiên giai thập nhị trọng đi chăng nữa thì cũng sẽ dần
dần chìm đi.
Suy cho cùng thì Thiên Đạo đại diện cho ý thức của cả một thế giới mà.
Hai bên giao phong lúc này chính là Thiên Thần và cả thế giới này giao phong.
Mà vào lúc bọn họ giao phong thì cả Thiên giới như trở trời, sinh ra những thay
đổi kịch liệt.
Có nơi nguyên lực trở nên dồi dào vô cùng, giống như thực chất chỉ cần duỗi
tay ra là có thể sờ đến được vậy.
Có nơi thì núi lở đất sụp, bạo phát thiên tai.
Có nơi thậm chí còn xuất hiện những sức mạnh xa lạ căn bản không hề tồn tại ở
Thiên giới nữa.
Bên phí Phi Tiên minh này, Thành ca cảm nhận được khí tức Thiên Đạo quen
thuộc.
Nhưng hắn lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Đại kiếp lần này đúng là một phi vụ lớn.”
“Phải đó.”
Đám người Quy Tàng và Thái Thường không biết đã đến bên hắn từ lúc nào.
“Bây giờ ta đã không thể nào đoán được sẽ xảy ra chuyện gì nữa rồi.”
“Tất cả đều vượt khỏi nhận thức trước đây.”
“Đây thật sự là một giấc mơ sao?”
Mạch Phong cũng ngẩng đầu lên nhìn trời cao.
Hoặc có lẽ là sau khi Thiên Đạo bị công kích đã trở nên có phần hỗn loạn.
Hắn lsc này đã có một “ảo giác” kì lạ - bản thân có lẽ là Tuệ Thạch Đạo Thần.
Chứ không phải là một người hồn xuyên dùng thân thể và đạo hạnh của người
khác.
“Ta cũng có cảm giác như vậy.”
Lăng Tinh không hề xoay đầu lại nhưng lại tự nói với mình: “Lần tranh đoạt
Thần vị lần này chẳng giống một giấc mộng chút nào, mà nó chính là lịch sử
thật sự xảy ra.”
Tịch Vân đột nhiên kêu lên thất thanh: “Nhưng gì giờ đây chúng ta trải qua có
phải là chuyện năm đó ở kỷ nguyên đầu tiên xảy ra không?”
“Mà chúng ta dù có làm thế nào thì thật ra cũng đều phù hợp với lịch sử khi
ấy?”
Thành ca không phát biểu ý kiến gì.
Nếu như đây là lịch sử của kỷ nguyên đầu tiên, vậy những gì Dịch Sơn đã trải
qua lại không giải thích được.
Hơn nữa trong nội tâm hắn còn có một nghi hoặc khác.
Kỷ nguyên đầu tiên vốn mạnh hơn xa kỷ nguyên thứ ba, từ đầu đến cuối chỉ có
Đạo Thần chứ không hề xuất hiện Nguyên Tổ được căn nguyên công nhận.
Chuyện này quả thực là không bình thường.
Hoặc có lẽ trong lòng có cảm giác, hắn lúc này vừa hay lại nghĩ đến Thiên
Thần.
“Sự tồn tại kiểu ấy cũng là do sự lịch luyện của Thiên Đạo có thể tạo ra sao?”
Mà trong không gian Thiên Đạo, sự “giao phong” của hai ý chí đã đến mức gây
cấn.
Thánh Hoàng có được tính năng đặc biệt của ý chí Thiên Thần vốn không bị
đồng hóa một cách nhanh chóng.
Nhưng nàng cũng ở trạng thái không được tốt.
Ý chí của hai bên so với nhau giống như một ngọn núi lớn với cọng cỏ nhỏ dưới
chân núi vậy.
Sự chênh lệch quá lớn.
Hiện tại, nàng hoàn toàn bị chìm trong ý chí của Thiên Đạo, chỉ có thể nắm giữ
lấy phần tỉnh táo cuối cùng, thử xâm nhập vào ý chí Thiên Đạo ở xung quanh.
Mà vào ngay lúc này, sự công kích mà nàng lo lắng rất lâu đã đến.
Chỉ nhìn thấy bóng ngược của ý chí Thiên Đạo xung quanh từ từ xuất hiện một
kiếm, một phướn, một bút.
Thánh Hoàng biết sự khảo nghiệm thật sự đã đến rồi.
Quy Trần phướn và Mệnh Nguyên bút thì nàng còn có phần có thể đỡ được.
Vô Đạo kiếm thì nàng chẳng nắm chắc được, chỉ có thể mong chờ vào sự thần
kì của thân thể Thiên Thần thôi.
Ba Thiên Đạo chí bảo đồng thời phát động công kích về hướng nàng.
Đối diện với Quy Trần phướn có hiệu quả giảm thọ nguyên, Thánh Hoàng chỉ
như gió thoảng trên mặt mà thôi.
Thiên Thần sớm đã thoát khỏi phạm trù thọ nguyên rồi, cơ bản không chịu ảnh
hưởng gì cả.
Đối diện với Mệnh Nguyên bút có thể thay đổi số mệnh, nàng lại lần nữa dựa
vào đạo Nhân quả để chống cự, đỡ lại ảnh hưởng của số mệnh.
Mà sau cùng, nàng cuối cùng vẫn đón lấy đường hư kiếm của Vô Đạo kiếm.
Đối diện với kiếm này, Thánh Hoàng gần như đã thi triển hết khả năng của
mình.
Chỉ trong thoáng chốc, Vô Đạo kiếm nhờ và khí cơ chỉ dẫn cũng có hơn trăm
mục tiêu.
Mỗi một mục tiêu đều là Thánh Hoàng, đều có khí tức của nàng.
Trong quá trình lan ra, đường cắt đó cũng phân tán thành vô số những đường
cắt khác, ngang dọc giao nhau như một tấm lưới.
Nếu trong cú công kích, kết cục của Thánh Hoàng giống với đám người Tinh
Diệu Hoàng, Nguyệt Ảnh Hoàng lúc trước.
Vậy linh ý sẽ bị tổn hại nghiêm trọng đến mức chỉ còn thoi thóp.
Nhưng cũng vào thời khắc đường thẳng hư không đó đến cơ thể, khí cơ mà
Thánh Hoàng có đột nhiên trở lại, nghênh đón đường cắt đó với trạng thái mạnh
nhất.
Đối diện với sự khóa chặt từ Vô Đạo kiếm, tuyệt đại bộ phận người ta đều
không thể giãy giụa.
Mà còn có thể làm được mấy thao tác phức tạp này thì cả Thiên giới chỉ có một
mình nàng.
Phật!
Không gian Thiên Đạo yên tĩnh, lần đầu tiên nàng nghe được âm thanh.
Đó là âm thanh thân thể của bản thân bị cắt ra.
Lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự đau đớn, thân thể của Thần cũng biết chảy
máu.
Nhưng mà so với những đối thủ trước đó thì lần này Vô Đạo kiếm không thể
làm được kiểu một kiếm chặt làm hai, chỉ vạch một vết thương cạn trên cơ thể
Thần mà thôi.
Mặc dù vết thương này không thể nào dễ dàng trị khỏi được như những vết
thương bình thường, nhưng vẫn chưa làm tổn hại đến linh ý của nàng, cũng
không làm tổn thương căn cơ của nàng.
Mà sau một kiếm này, ba chí bảo giống như đã bị tiêu hao quá nhiều mà dần
biến mất.
Thánh Hoàng vui mừng.
Chống được làn sóng công kích lần này, nàng đã nhìn thấy được hi vọng thành
công.
Nhưng ngay vào lúc nàng chỉnh đốn lại thì ý chí Thiên Đạo bốn bên lại xuất
hiện một đám hư ảnh.
Mắt của Thánh Hoàng cũng rất tinh, vừa nhìn qua một cái đã nhìn ra những
bóng hư ảnh đó.
Lại chính là những “trứng đá”.
Đếm sơ lược thì có những một ngàn không trăm ba mươi mốt cái.
Mấy trứng đá này có vẻ rất thô kệch, không có chút bóng loáng chút nào.
Nhưng nhìn có vẻ rất lâu đời, giống như đã tồn tại ngay từ ngày đầu có Thiên
Đạo vậy.
“Đây là gì?”
“Trong Thiên Đạo sao lại chứa nhiều trứng đá quỷ dị đến thế?”
Nàng đột nhiên liên tưởng đến hai trứng Thần “thai nghén” ra Thu Vũ Tuyền và
Khương Thành trước đó.
Thế là trong lòng cảm thấy không hay.
Mà cũng vào ngay lúc này, quả trứng đá đầu tiên đã có dấu hiệu rạn nứt bề mặt.
Hai cái sừng rồng hiện ra trong tầm mắt nàng.
Tiếp sau đó là đầu rồng, vuốt rồng, thân rồng,… từng cái xuất hiện.
Sau một tiếng rồng ngâm thánh thót, cơ thể một Thương Long to lớn hiện ra
trong Thiên Đạo.
“Đây là… cái gì?”
Thánh Hoàng vốn không phải kinh ngạc về bản thân Thương Long, nàng chỉ
kinh ngạc vì sao trong hạch tâm Thiên Đạo lại tồn tại sinh linh như vậy