đuổi đến trước mặt Khương Thành.
Ôm lấy khao khát đối với “Vạn Tượng Luân Chuyển”, thù hận với Khương
Thành, phẫn nộ với việc Hám Thiên cung bao che kẻ thù, hắn đã vượt qua vô
tận hư không.
Người đang nổi giận đùng đùng như hắn chỉ muốn lập tức xông đến trước mặt
Gia Vương hùng hổ chất vấn hắn.
Sau đó kiên quyết mà cứng rắn kéo lấy Thành ca, tiêu sái trở về Ngự La Thánh
Địa.
Uy của Thánh Tôn không thể khinh thường!
Hám Thiên cung cũng phải nể mặt mình mấy phần!
Mấy giây sau, hắn không hề nhìn thấy đội ngũ của Phi Tiên môn.
Một phút sau, hắn vẫn qua lại không ngớt trong vo tận hư không.
Hắn không hề bị vây ở nơi nào, bất luận là mặt đất sông ngòi phía dưới hay là
mây trắng trên không trung, thậm chí những ngôi sao ở nơi càng cao hơn cũng
quả thực đều luôn biến hóa.
Đầu óc không bình tĩnh của Nguyên Ly Thánh Tôn cuối cùng cũng đã bình tĩnh
lại.
Hắn thúc động một thân tiên lực, thi triển đạo tự thân, thậm chí bắt đầu bắn phá
xung quanh.
Nhưng không hề có tác dụng gì.
Dường như Tiêu Cực đại lục này đã trở nên lớn vô hạn, vị Thánh Tôn thực lực
thông thiên này cả đời đều đi mãi không hết.
“Chuyện gì thế này?”
Hắn không khỏi dừng bước chân lại.
Lúc này, tai hắn truyền đến một tiếng cười lạnh.
“Ngươi đang muốn đi đâu đấy?”
Giọng nói quen thuộc khiến toàn thân Nguyên Ly chợt run, sau đó hắn đã nhỉn
thấy Lăng đứng ở hư không phía trước.
“Hám Thiên Cổ Thánh!”
Hắn vội vàng thu liễm lại hung tính toàn thân, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên
ngoan ngoãn.
“Khương Thành giết năm tên Thánh Chủ của Ngự La Thánh Địa ta, trong đó
còn có đồ đệ ta Khánh Việt.”
“Người này tội ác tày trời…”
Lăng mặt không biểu cảm ngắt lời hắn.
“Hình như ngươi đã quên lệnh cấm của ta, muốn tìm chết?”
Chuyện năm tên Thánh Chủ kia bị giết này dường như đều không xứng để nàng
nói đến.
Nguyên Ly cực kì không cam lòng, nhưng sau lưng lại rất thành thật đổ mồ hôi
lạnh.
Trừ phi bị công kích, hoặc là rời khỏi Tiên Võ châu, bằng không Thánh Tôn
không thể ra tay với Thánh Chủ cùng với tiên nhân ở dưới.
Điều lệnh cấm này hắn đương nhiên vẫn nhớ.
Cũng rõ ràng hậu quả của việc chống lại.
Loại chuyện xử chết Thánh Tôn này, nữ bạo quân trước mặt này thật sự có thể
làm được.
Hắn không muốn vô duyên vô cớ bị xử chết đâu, chỉ có thể cố gắng biện giải:
“Ta, ta chỉ là nhất thời bị đầu óc choáng váng, hơn nữa ta chỉ định qua đó hỏi
một chút, không định ra tay với hắn…”
“Hỏi cái gì?”
Ánh mắt của Lăng giống như nhìn một tảng đá, không có chút tình cảm nào.
Nguyên Ly hoàn toàn không nhìn thấu được thái độ của nàng, chỉ biết từ xưa
đến nay nàng hỉ nộ Vô Đường, có lẽ một câu tiếp theo của mình không nói tốt,
thì sẽ đón lấy công kích mang tính hủy diệt.
Hắn chỉ có thể cố gắng khéo léo một chút: “Ta chỉ là thấy kì quái, sao Phi Tiên
môn lại đi cùng với Hám Thiên cung ngươi, hơn nữa còn được phép tiến vào
Phù Du hải.”
Lăng biết hắn muốn hỏi gì, cũng không để ý nói cho hắn chuyện này.
“Phi Tiên môn và Hám Thiên cung không phải một nhà.”
“Hả, hóa ra không phải à?”
Nguyên Ly có hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy sao bọn họ lại có được sự che chở của ngươi, không phải Hám Thiên cung
đã nói là không can dự vào ân oán của bất kì tông môn nào sao?”
“Ngươi đang bất mãn với ta?”
“Không dám không dám, ta tuyệt đối không có ý đó, chỉ là đơn thuần tò mò mà
thôi.”
“Ta không hề che chở Khương Thành, chỉ cần không chống lại lệnh cấm, các
ngươi có thể tùy ý.”
Lăng quả thực chưa từng nghĩ muốn trở thành người che chở của Khương
Thành.
Không phải nàng tuyệt tình, mà là cảm thấy loại người như Khương Thành này
không đến lượt mình đi che chở.
“Hả, hóa ra là như vậy à?”
Tâm trạng của Nguyên Ly Thánh Tôn bỗng chốc đã thoải mái hơn rất nhiều.
Ầm ĩ nữa ngày, Hám Thiên cung không phải là chỗ dựa của Khương Thành
đâu!
Vậy còn sợ cái quái gì?
“Nhưng mà vừa rồi trưởng lão của thánh địa ta tiến công Phi Tiên môn lại bị
Gia Lê cản lại, lẽ nào là hắn tự ý hành động?”
Vẻ mặt Lăng bình thản: “Vậy thì chỉ là môn đồ của ngươi không hỏi rõ ràng mà
thôi.”
Hả chuyện này?
Nguyên Ly suýt chút nữa đã buồn bực đến chết.
Làm cả nửa ngày, đám người Vô Đường và Vô Sanh lúc trước thực ra có thể ra
tay?
Chỉ là bị dọa lấy, hiểu lầm quan hệ của hai bên.
Hắn hận không thể kéo đám vô dụng kia ra đây, mạnh mẽ bạt tai mấy cái.
“Vậy… hiện tại ta có thể trở về triệu tập môn đồ, để bọn họ tiến công Phi Tiên
môn được không?”
Thánh Tôn như hắn cũng không thể tự mình ra tay, chỉ có thể để đám người Vô
Đường lại đến một lần nữa.
Ánh mắt nhìn hắn của Lăng giống như nhìn kẻ ngốc.
“Dường như ngươi đã quên một chuyện, Phi Tiên môn đã tiến vào Phù Du hải
rồi.”
Khuôn mặt của Nguyên Ly lại lần nữa nhăn như mặt khỉ.
Phù Du hải là địa bàn của Hám Thiên cung, bình thường người ngoài đều không
thể tự ý tiến vào, càng huống hồ là khai chiến ở trong đó?
Trong lòng hắn không khỏi bắt đầu oán trách Lăng.
Trên miệng ngươi nói không che chở Khương Thành, nhưng lại để hắn tiến vào
trong vòng bảo vệ của ngươi, đây tính là chuyện gì chứ?
“Đã nhận sự dạy bảo rồi.”
Hắn nhịn lấy khó chịu chắp tay: “Ta trở về Ngự La Thánh Địa đây, sẽ không
chống lại lệnh cấm của ngươi đâu.”
“Đợi một chút.”
Lăng gọi hắn lại.
“Các ngươi dùng cái cớ Kim Ngọc Tủy Hỗn Độn này lừa Khương Thành ra
ngoài để báo thù thì chẳng sao cả.”
“Nhưng kéo theo đó, những đại lục khác cũng có nhóm lớn tiên nhân bị lời bịa
đặt này lừa, đổ vào Tiên Cực đại lục.”
“Hành động này gây thêm rất nhiều phiền phức cho ta.”
Đổi thành một người khác nói những lời này, Nguyên Ly đều không thèm để ý.
Bọn họ cắn câu bị lừa đó là do bọn họ ngu xuẩn.
Càng huống hồ những Đạo Thần, Đạo Thánh bình thường kia lừa rồi thì cũng
lừa thôi, ai quan tâm bọn họ chứ?
Cứ coi như là xem một chuyện cười không được sao?
Nhưng thêm phiền phức cho Hám Thiên Cổ Thánh, vậy hắn chỉ có thể cáo tội
thôi, ngay cả chối từ trách nhiệm cũng không dám.
“Phải phải phải, là ta suy nghĩ không chu toàn, là lỗi của ta…”
“Nếu như đã có tội thì phải phạt.”
Có lẽ là gần đèn thì sáng, Lăng và Khương Thành đã giao lưu nhiều lần như thế,
cũng đã thành thạo học được bộ từ này.
“Vì để loại bỏ lời bịa đặt, ngươi lấy ra Kim Ngọc Tủy Hỗn Độn thật sự ra đi.”
“Kim Ngọc Tủy chân chính?”
Nguyên Ly suýt nữa nhảy dựng lên.
“Ta căn bản không có mà, loại thần vật như Kim Ngọc Tủy Hỗn Độn đó sao ta
có thể có được chứ?”
Hắn không hề nói dối.
Kim Ngọc Tủy Hỗn Độn có thể luyện chế đế khí Lăng Tiên, nếu thật sự có thứ
đó, hắn sớm đã tìm người giúp đỡ luyện chế khắp nơi rồi.
Đến lúc đó, hắn sẽ trở thành người thứ hai dưới Cổ Thánh.
“Không có?”
Ánh mắt của Lăng hơi lạnh xuống, sát khí dày đặc dần dần vọt lên.
Nguyên Ly Đạo Thánh suýt nữa bị dọa đến hồn phi phách tán.
Hắn vội vàng lớn tiếng xin tha: “Ta không có Kim Ngọc Tủy, nhưng ta có
Ngân Ngọc Tủy!”
“Ta có thể hiến dâng Ngân Ngọc Tủy cho ngươi, cũng coi như là bồi lễ xin lỗi
đối với chuyện lừa dối hàng tỉ tiên nhân lần này…”
Nói xong, hắn run cầm cập mở dị không gian ra.
Thân là người sở hữu của Thiên Đạo chí bảo, Lăng không hề cảm thấy hứng thú
với Ngân Ngọc Tủy.
“Ngọc Tủy hỗn độn không phải cho ta.”
“Ngươi giải trừ việc nhận chủ của Ngân Ngọc Tủy, để nó trở thành vật vô chủ là
được rồi.”
Hả?
Nguyên Ly Thánh Tôn cuối cùng cũng đã hiểu ý của nàng.
“Ngươi là muốn để cơ duyên của Ngọc Tủy hỗn độn biến thành sự thật à?”
“Đúng vậy.”
Khóe miệng của Lăng hơi nhếch lên: “Nhiều người đuổi đến Tiên Cực đại lục
như thế, dù sao không thế để bọn họ chạy không một chuyến đến đây.”
Nguyên Ly đều đã sắp khóc rồi.
Lăng chướng mắt Ngân Ngọc Tủy, hắn lại là vô cùng yêu mến đấy.
Hiện tại người trong cuộc đã sâu sắc hiểu đươc cái gì gọi là “cái giá của lời bịa
đặt”.
Cổ Thánh có lệnh, hắn chỉ có thể thành thật làm theo.