đến gần vòng ngoài kết giới của đạo hạch, hai mươi lăm Thánh Chủ của Dương
Ly tông vẫn dừng bước chân.
Để có thể tu luyện được đến cảnh giới này, bọn họ đều đã sớm không phải là
những cậu nhóc ngây thơ ngu ngơ nữa rồi.
“Tiếp theo chắc chắn sẽ có một trận đại chiến về mặt ý niệm.”
“Chỉ với thực lực của một mình Dương Ly tông chúng ta thì sợ là không đủ để
áp chết hai tông môn và một liên minh ở bên trong đâu.”
“Không bằng đợi những Thánh Chủ khác của Thanh Di đại lục tới đây để hợp
mặt, như vậy sẽ càng nắm chắc hơn.”
Đối với đề nghị của nhị trưởng lão Trí Dương, Hư Dương Thánh Chủ vui vẻ gật
đầu.
“Được!”
Qua vài phút sau, lại có Thánh Chủ mới đến khu vực lân cận này.
Nhìn thấy những cao tầng của Dương Ly tông đang ở bên ngoài kết giới, đám
cao thủ đến từ Thanh Di đại lục cũng bị dọa giật mình.
“Hư Dương, ngươi làm gì thế này?”
“Lẽ nào còn muốn tranh ở đây một trận, không muốn để bọn ta vào trong à?”
Hư Dương vội vàng lắc tay, mỉm cười giải thích: “Thái U đạo hữu hiểu lầm rồi,
bọn ta là tính hợp tác với Lạc Trúc tông các ngươi.”
Thái U Thánh Chủ thay đổi sắc mặt liên tục: “Hợp tác sao? Dương Ly tông các
ngươi mà cũng cần hợp tác với người khác à?”
Thanh Di đại lục không giống như thế vạc bốn chân ba tông môn và một liên
minh ở bên Thương Lan đại lục, ở bên chỗ họ, Dương Ly tông là tông môn
đứng đầu độc nhất.
Đội hình hai mươi lăm Thánh Chủ, nhiều hơn Lạc Trúc tông xếp thứ hai đến tận
mười lăm người.
Lại cộng thêm Dương Ly tông có một vài tông môn phụ cũng có thực lực mạnh
không kém, vậy nên bình thường tác phong làm việc đều có vài phần bá đạo
ngang ngược.
Trước giờ quan hệ của cả hai bên cũng không thể nói là chết không qua lại, mà
chỉ là mong rằng đối phương sẽ đột tử chết tại chỗ ngay giây tiếp theo.
Hư Dương biết tên này đang châm chọc mình, nếu đổi lại là lúc bình thường thì
hắn đã sớm nổi giận rồi.
Nhưng lần này hắn lại khá kiên nhẫn.
“Thái U đạo hữu nói vậy là sai rồi, lần này cũng xem như chúng ta cùng tiến
vào chỗ lạ.”
“Nếu không đồng tâm hiệp lực thì sợ sẽ bị đám tông môn ở trên Thương Lan
đại lục đánh cho tan tác, đến lúc đó lại thành phí công vô ích.”
“Đến lúc đó, chẳng phải sẽ bị bọn chúng cười nhạo là Thanh Di đại lục của
chúng ta không có ai tài giỏi hay sao?”
Vì uy danh của Thanh Di đại lục à?
Các trưởng lão ở sau lưng Thái U Thánh Chủ giao lưu trong phút chốc, lúc này
mới gật đầu đồng ý.
“Hợp tác cũng được thôi, nhưng sau khi thành công, Lạc Trúc tông bọn ta muốn
có hai vị trí hấp thu đạo hạch!”
“Hai á?”
Hư Dương Thánh Chủ nhíu màu, có phần không vui.
Dương Ly tông bọn họ có tới hai mươi lăm Thánh Chủ, mỗi lần cũng chỉ chọn
ra có ba người trực tiếp hấp thu.
Lạc Trúc tông bọn họ chỉ có mười Thánh Chủ thôi, có tài đức gì để chiếm hẳn
hai vị trí chứ?
Nhưng nghĩ đến việc nếu không hợp tác thì sau khi tiến vào không những sẽ bị
các Thánh Chủ của Thương Lan đại lục vây công mà còn sợ rằng Lạc Trúc tông
sẽ đâm sau lưng bọn họ, đến sau cùng e là một vị trí cũng còn không có nữa kìa.
Thế là hắn cũng gật đầu.
“Được thôi!”
Theo thời gian từng chút trôi qua, các Thánh Chủ khác của Thanh Di đại lục
cũng lục tục tới đủ.
Hư Dương thuyết phục từng người một, hứa sẽ cho bọn họ một vị trí.
Cuối cùng, bọn họ đã tập hợp được một đội ngũ có tới một trăm mười bảy
Thánh Chủ vô cùng mạnh mẽ.
Trước khi chính thức đánh vào bên trong, Hư Dương làm một bài tính đơn giản.
“Thương Lan đại lục có hết thảy một trăm lẻ chín Thánh Chủ, mười hai người
của Kim Hàn tông đều ở bên ngoài.”
“Lần này bọn họ xuất hiện Vẫn giới tiên tàng, nói không chừng vẫn còn Thánh
Chủ đã chết.”
“Vậy nên bây giờ số Thánh Chủ ở bên trong sẽ không vượt quá chín mươi bảy
người.”
“Một trăm mười bảy đấu với chín mươi bảy, ưu thế nằm ở bên ta!”
Hắn cảm thấy không còn gì sai sót nữa thế là vung tay lên, chỉ huy các cao thủ
thuộc các tông môn vào vị trí của bản thân.
“Đánh vào thôi!”
“Đuổi hết tất cả tông môn của Thương Lan đại lục ra ngoài!”
Tinh thần chiến đấu của những Thánh Chủ khác đầy hiên ngang, cũng gào rú
lên.
“Cho bọn chúng một bài học!”
“Để bọn chúng nhìn cho rõ ai mới là người mạnh hơn!”
“Ha ha ha, Thanh Di đại lục là của chúng ta, Thương Lan đại lục cũng như
thế…”
Mang theo sự tự tin chắc chắn sẽ chiến thắng, một trăm mười bảy Thánh Chủ
công phá kết giới, cùng nhau đánh tới trước mặt đạo hạch.
Khi bọn họ nhìn thấy đạo hạch giống như ngọn núi nhỏ kia cũng suýt nữa giật
mình ngẩn người.
“Lớn, lớn dữ vậy hả?”
“Ôi trời mẹ tôi ơi, cái này phải chết bao nhiêu Thánh Chủ mới đủ vậy?”
Lại nhìn tiếp đến chỉ có bảy con người đang ở bên cạnh đạo hạch, bọn họ càng
thêm chìm đắm trong nỗi vui mừng điên cuồng.
“Chỉ có chút xíu người thôi sao?”
“Còn tưởng sẽ có gần một trăm Thánh Chủ đang chờ chúng ta, rồi thêm một
trận đại chiến vô cùng ác liệt nữa.”
“Chỉ có thế thôi á? Thương Lan đại lục này bộ hết người rồi sao?”
“Đạo hạch này thuộc về chúng ta rồi!”
Hơn một trăm người đột nhiên xông vào, đám người Ngộ Sơn và Trường
Dương đang chuyên tâm hấp thu đạo hạch cũng bị dọa cho giật mình tỉnh dậy.
“Chuyện gì vậy nè?”
“Sao đột nhiên lại có nhiều người đến vậy chứ?”
“Là kẻ địch!”
Cả năm người sắc mặt căng thẳng, từ trên người của một trăm mười bảy người
này, bọn họ có thể mơ hồ cảm nhận được khí tức mạnh mẽ.
Mỗi một tên đều mạnh hơn bọn họ, thậm chí còn một vài tên còn mạnh hơn cả
Ngộ Sơn nữa kìa.
“Lẽ nào là Thiên ma ngoại vực đến tập kích à?”
“Chắc chắn rồi, không nghe bọn họ nói Thương Lan đại lục của các ngươi hết
người rồi hả à, đây rõ ràng là Thiên ma ngoại vực đến từ nơi khác!
“Thiên ma ngoại vực mạnh dữ vậy à?”
Còn chưa kịp đợi bọn họ quan sát kỹ hơn thì Khương Thành đã trực tiếp tung
thẳng một linh ý bao trùm cả đám.
Trong không gian đặc biệt nổi lên một trận gió lốc.
Ngay sau đó, ý niệm của một trăm mười bảy Thánh Chủ ban nãy còn cười điên
cuồng đã như khói bụi bị cơn gió lốc kia cuốn bay sạch, một chút cũng không
chừa lại.
Đội quân lớn mà khó khăn lắm Hư Dương Thánh Chủ mới lôi kéo được chỉ vừa
mới vào sân, còn chưa kịp thể hiện chút tài mọn thì đã bị Thành ca giải quyết
trong tích tắc rồi.
Hả, cái này?
Đám người Ngộ Sơn, Trường Dương và Trường Linh ngớ cả người, họ vẫn
chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Sư tôn, ban nãy đó là?”
Hai tay của Thành ca vẫn ấn ở trên đạo hạch như cũ, tiếp tục duy trì tư thế hấp
thu.
“Thiên ma ngoại vực thôi, không phải ta đã sớm nói qua rồi à?”
“Vốn cứ tưởng trước đó đã tiêu diệt sạch sẽ rồi, không ngờ lại vẫn còn sót.”
Trong lòng ca này cũng rất khó hiểu.
Sao lại đến thêm một đám Thánh Chủ lạ mặt thế này?
Vì để tránh lời nói dối “đối kháng với Thiên ma ngoại vực” bị vạch trần, hắn chỉ
có thể nhẫn nhịn từ bỏ chuyện dùng nắm đấm giải quyết từng tên một, thay vào
đó là tranh thủ tiêu diệt cả đám trong phút chốc.
Đám người Ngộ Sơn lập tức lộ ra ánh mắt sùng bái.
“Vừa nãy hơi thở của đám Thiên ma ngoại vực kia không hề yếu, vậy mà lại bị
sư tôn dễ dàng quét sạch như vậy?”
“Sao sư tổ lại mạnh thế chứ?”
“Đúng là không thể tin nổi!”
“Nghĩ thử nếu không có sư tổ, chúng ta sẽ không đời nào có thể ngồi ở đây hấp
thu đạo hạch được đâu!”
“Đúng vậy, Thiên ma ngoại vực đáng sợ thật đấy.”
Lúc trước bọn họ vẫn luôn không nhìn thấy “Thiên ma ngoại vực”, vậy nên quả
thật hơi nghi ngờ có phải Khương sư tổ lừa họ hay không.
Nhưng bây giờ lại được tận mắt chứng kiến, thật đến không thể nào thật hơn.
Thành ca được tâng bốc đến vui sướng ngất ngây, mỉm cười lắc đầu, thản nhiên
nói: “Đây chỉ là đám tôm tép yếu nhất trong Thiên ma ngoại vực mà thôi, không
đáng để nhắc.”
“Trời ạ, hóa ra vẫn còn có mạnh hơn sao?”
Đám Ngộ Sơn và Trường Dương không hề e dè tiếp tục tâng bốc hắn.
Còn về Lăng ở đối diện, nàng đã sắp chết lặng rồi.
Lúc trước Khương Thành từng đấm đánh từng tên một, nàng đã cảm thấy hắn
vô cùng dũng mãnh rồi.
Lúc này mới phát hiện, hóa ra đó chỉ là hắn tiện tay muốn chơi đùa một xíu
thôi.
Trình độ của Khương Thành trên phương diện ý thức đã mạnh đến mức vượt xa
sự tưởng tượng của nàng gấp trăm lần.
Với chiến tích ban nãy của hắn, nếu đổi lại là Cổ Thánh như nàng thì tuy vẫn có
thể làm được, nhưng tuyệt đối sẽ không thể làm một cách dễ dàng và nhẹ nhàng
như Khương Thành được.
Đây chính là linh ý và linh kỹ của Thiên tộc mà hắn đã nói à?