sơn khổng lồ đã tựa như một đám mây đen to lớn.
Nhìn thì có vẻ chẳng khác gì so với một ngọn núi lớn bình thường cả.
Đến cả Ôn Trì và Lịch Đường ở trong cái thùng cũng phải âm thầm chặc lưỡi.
Rốt cuộc bên trong cái bảo vật này chứa bao nhiêu công kích vậy hả?
Nếu như tung ra ngoài, có khí nào đánh nát cái đĩa tròn ở đối diện luôn không?
“Khụ, Khương hiền giả, có phải đủ rồi không?”
Bây giờ đừng nói cái công kích này một trăm năm mươi bốn điểm, e là hơn
luôn một nghìn năm trăm bốn mươi điểm rồi ấy.
Đã lên đến bốn con số rồi, có cần làm tuyệt tình thế không?
Đông Phàm Thánh Chủ đội cái thân phận của Khương Thành tràn đầy vẻ vô tội,
hắn suy nghĩ, cũng đâu phải do ta chỉ huy đâu, ngươi xin chỉ thị của ta cũng vô
dụng thôi, ngươi nên hỏi ý của cái tên Đông Phàm ở dưới kia kìa.
Thành ca ở trên khán đài vốn định xem thử rốt cuộc cực hạn của Khôn Nguyên
sơn nằm ở đâu.
Nhưng bây giờ đã hơn hai nghìn người rồi mà vẫn chưa chạm đáy được, hắn chỉ
có thể từ bỏ cái suy nghĩ này, trước tiên làm cho xong chính sự đã.
“Được rồi được rồi, tới đây thôi.”
Hắn phất tay, thu Khôn Nguyên sơn vào lại trong kho của hệ thống.
May mà hệ thống đi cùng với bản thể của hắn, nếu không thì quả thực không có
cách nào truyền tống cách không thế này được.
Nhìn thấy bảo vật đột nhiên biến mất, những Huyền Thánh thất trọng xếp hàng
ở phía sau đều bất mãn, xôn xao trừng mắt tức giận.
“Cái gì, thế là xong rồi á?”
“Bọn ta vẫn chưa được ra tay kia mà!”
“Không được, bắt buộc phải để bọn ta được ra tay một lần!”
“Đông Phàm đạo hữu, mau lấy bảo vật ra đi chứ?”
“Cái tên Đông Phàm nhà ngươi, có phải muốn ăn đập không hả?”
Thành ca thầm nhủ, các ngươi gan quá hả, lại còn dám hăm he ta nữa?
Hết cách rồi, bây giờ hắn là Đông Phàm kia mà, quả thực chẳng có thể diện gì
cả.
“Đây là mệnh lệnh của Khương hiền giả, ai dám kháng lệnh hả?”
Sau khi lôi cái danh của bản thân ra, mọi người mới chịu thôi.
Tiếp đó Khương Thành kết thúc hoán đổi, khôi phục thân phận gốc của mình.
Lúc này đây, hắn lại lấy Khôn Nguyên sơn ra.
Nhìn thấy ngọn núi lớn che phủ cả bầu trời thật sự xuất hiện trên không trung
của thùng treo, đám người Cảnh Hồi và Văn Hải lập tức cảm thấy vô cùng
không lành.
Bọn họ láo nháo gào thét ở bên này: “Khương Thành, ngươi không được dùng
cái này!”
“Làm như thế thì dù có thắng cũng không khiến người khác phục được.”
“Lẽ nào ngươi không cảm thấy thắng như thế không vinh quang sao…”
Khương Thành chẳng hơi đâu đáp trả mấy cái phát ngôn nực cười của bọn họ.
Bây giờ hắn thao túng Khôn Nguyên sơn cũng đang rất khó khăn đây.
Bởi vì phạm vi công kích của bảo vật này là ở ngay trên đỉnh núi.
Vì thế, hắn khó khăn lắm mới nghiêng được cái ngọn núi này, cuối cùng để cho
một trong hai đỉnh núi nhắm vào vị trí của cái đĩa tròn.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Khôn Nguyên sơn bỗng nhiên
bùng nổ.
Toàn bộ công kích được cất trữ ở bên trong trước đó, bùm một cái giải phóng ra
từ một trong hai đỉnh núi dưới sự thao túng bằng tâm trí của Khương Thành.
Trong thoáng chốc, chiếc đĩa tròn bị che lấp trong bể sức mạnh vô biên này.
Rõ ràng không hề mang theo căn nguyên, cũng không có sức mạnh của đạo.
Nhưng cả một không gian tỉ thí lại rung chấn mãnh liệt, thậm chí không trung ở
lân cận cũng bị xé rách, lộ ra từng đường vết nứt ngang dọc đan xen.
Nhoáng một cái, mọi người suýt nữa thì đã rơi vào khoảng không trắng xóa
ngắn ngủi.
Khi mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, mọi người gấp gáp muốn được nhìn thấy một
kích vừa nãy nhận được bao nhiêu giá trị thương tổn.
Vô số người của Đại Huyền giới đều âm thầm cầu khấn trước khi nhìn con số
kia.
“Chắc chắn phạm quy rồi!”
“Chắc chắn không có thương tổn đâu.”
“Người thắng nhất định vẫn là chúng ta!”
Tuy nhiên lần này đã định sẵn phải khiến bọn họ thất vọng rồi.
Chiếc đĩa tròn hứng chịu một kích kia xong vẫn không hề bị đánh hỏng.
Trên mặt kính như thủy tinh hiện lên một con số hết sức chói lóa — ba nghìn
bốn trăm tám mươi sáu.
Nhìn thấy giá trị thương tổn khoa trương này, vô số người trong đấu trường đều
đồng thời hít khí lạnh.
Mặc dù trong quá trình Khôn Nguyên sơn to dần thì bọn họ cũng đã dự liệu
được rằng chắc chắn thương tổn sẽ rất cao.
Nhưng đến khi thật sự nhìn thấy con số này, mọi người vẫn cảm thấy vô cùng
khó tin.
“Thật sự có thể đánh được đến bốn con số á…”
Ồ!
Tộc nhân đang ngồi ở phía khán đài của Tiểu Huyền giới vỡ òa trong tiếng hoan
hô.
“Thắng rồi!”
“Chúng ta thắng rồi!”
“Ha ha ha, hoàn toàn là ưu thế áp đảo.”
“Trực tiếp vượt hơn ba nghìn, còn ai làm được hả?”
Giây phút này, đám người Bạch La Chân và Kim Bột cũng phải hoa chân múa
tay.
Thậm chí có vài người còn kích động đến rưng rưng nước mắt, giống như đã
hoàn toàn thắng hết cả ba ải rồi vậy.
“Một kích này có một phần sức của ta đấy!”
“Cũng có của ta nữa, ha ha, vinh hạnh vô cùng!”
“May mà có Khương hiền giả đấy, nếu không có bảo vật của hắn thì hậu quả
thực sự không dám tưởng tượng.”
“Lão nhân gia hắn vẫn đáng tin như ngày nào, bất cứ tuyệt cảnh gì cũng đều có
thể dễ dàng dẹp tan…”
“Còn có Đông Phàm đạo hữu nữa, lần này cũng lập được công lớn rồi.”
“Đúng đúng đúng, từ bây giờ, Đông Phàm đạo hữu chính là người của chúng
ta.”
Đông Phàm vốn chỉ là một người vô hình không có cảm giác tồn tại ở Tiểu
Huyền giới.
Nhưng nể mặt Khương hiền giả nên chẳng có ai nhằm vào hắn, nhưng cũng
không thể nói là quá thân cận.
Mà bây giờ, hắn đã bị vây chặt kín.
Còn chưa kịp đợi hắn phản ứng lại thì đã bị mọi người liên tục tung lên chúc
mừng.
Khiến cho đầu óc của lão huynh này quay mòng mòng, hắn suy nghĩ, thực ra ta
chẳng có làm gì cả.
Nhưng tự nhiên lại có được tình hữu nghị của Khí tộc, đây tuyệt đối là một thu
hoạch cực kỳ to lớn đối với hắn.
Tận sâu trong đáy lòng, hắn lại cảm kích Khương Thành thêm mấy phần.
Màn “hoán đổi” ban nãy, Khương Thành hoàn toàn có thể lựa chọn những
người khác.
Còn sở dĩ lựa chọn hắn, cùng là vì muốn cho hắn một cái công lớn mà thôi.
Sau khi con số trên đĩa tròn ổn định lại, bên dưới cái thùng của Khương Thành
lập tức xuất hiện thêm ba nghìn bốn trăm tám mươi sáu khối sắt.
Trọng lượng được tăng thêm như thế, cái thùng vốn còn đang lơ lửng ở trên
không trung bỗng nhiên rơi mạnh xuống.
Rầm!
Một tiếng vang trầm đục, cái thùng của đám Khương Thành đã thành công đáp
đất.
Cùng lúc này, cái thủng bên phía nhóm Cảnh Hồi và Văn Hải cũng được nâng
lên một cách chóng mặt.
Chớp mắt đã phá thủng xà nhà ở tít trên cao.
Còn chưa kịp đợi mọi người phản ứng lại thì tám người đã đồng loạt rớt xuống.
Bên ngoài sân lập tức ầm ĩ.
“Cái gì?”
“Chuyện gì thế?”
“Tộc trưởng tộc ta bị làm sao thế?”
Ải đầu tiên kết thúc, thùng treo và xà nhà đều biến mất.
Nhưng lại thấy tám bộ thi thể rơi từ trên cao xuống, đập thật mạnh xuống nền
đất, không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Tám cao thủ như Cảnh Hồi, Văn Hải, Ngân Phá Tiên và Biên Dược đều quy
thiên.
Cảnh tượng này đừng nói là tộc nhân Huyền tộc đang ở trên khán đài, ngay cả
Khương Thành và Thu Vũ Tuyền ở bên trong cũng hốt hoảng.
“Trận tỉ thí này hóa ra cũng sẽ chết người?”
Trước khi thi đấu, bọn họ hoàn toàn không biết còn có cái quy tắc này.
Ôn Trì và Lịch Đường vốn vẫn chìm đắm trong niềm vui thắng lợi, nhất thời
sởn cả tóc gáy, mồ hôi lạnh túa ra.
“Thế này nguy hiểm thật đấy?”
“Nếu như ban nãy chúng ta mà thua, vậy chẳng phải bây giờ sẽ…”
Những tộc nhân của tám bộ tộc ở bên ngoài sân đều phát điên lên.
Thua mất ải đầu tiên thì cũng thôi, còn đi toi luôn tám cao thủ đỉnh cao, ai mà
chấp nhận nổi chứ?
Đặc biệt là trong tám người kia còn có bốn người tộc trưởng nữa.
“Không!”
“Không thể nào, không thể nào!”
“Tộc trưởng của tộc ta sao lại có thể chết như thế chứ?”
“Bọn ta không phục!”
Bọn họ gào khóc hay giận dữ cũng chẳng có ích gì.
Đột nhiên trong sân đấu xuất hiện một nam tử áo xanh, đó không phải Di thì
còn là ai nữa?
“Ải đầu tiên, bên thua cuộc sẽ phải hứng chịu toàn bộ công kích của đĩa tròn.”
“Đây là nguyên nhân khiến bọn họ mất mạng.”
Giọng nói của hắn không hề lớn, nhưng lại truyền vào tai của mỗi người một
cách rõ ràng.