Bởi vì lần niệm chú này khác với hai lần trước.
Mà sau đoạn chú ngữ bọn họ đều không hiểu nghĩa nhưng luôn cảm thấy nó
thâm sâu khó lường đó, Thành ca lại lần nữa đọc tiếp “thần dụ” một lần nữa.
“Thanh Khuyết Đạo Tôn chấp mê bất ngộ, hòng vén màn cho chiến tranh khói
lửa, bất kính với hóa thân của Luyện Tâm đ*o…”
“Bổn Thần chủ giáng thần phạt, thu hồi năng lực chế phù của người này.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Nghe nhầm rồi ư?
Năng lực chế phù thực thụ đó mà cũng có thể thu hồi sao?
Cũng bởi đó là lời của Khương Thần chủ nói ra chứ không thì sẽ bị bọn họ coi
như là tên ngốc đang nói mớ mất thôi.
Nhưng vấn đề là Linh Khuyết Đạo Tôn là đế phù sư bát phẩm, trình độ phù văn
của hắn hoàn toàn là từ từ cảm ngộ từng chút một mà luyện ra được.
Cũng đâu phải được ai ban cho.
Cho dù có là Luyện Tâm đ*o thì cũng không có bản lĩnh thu hồi đâu nhỉ?
Linh Khuyết Đạo Tôn đối với chuyện này lại càng chẳng coi ra gì.
Sau khi tấm lệnh bài đó hóa thành ánh sáng rải trên người hắn, hắn cũng chỉ hơi
ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó đã phát hiện tất cả những kiến thức về chế phù của bản thân
mình vẫn còn, chút lo lắng cuối cùng hóa thành hư vô.
“Ha ha ha ha, đã nói ngươi chỉ giả thần lộng quỷ thôi mà.”
“Còn thu hồi năng lực chế phù nữa ư, ngươi là cái thá gì chứ? Ngươi cũng đáng
sao?”
Hắn bị trói nhưng vẫn ngước mặt cười vang, trong điệu cười mang theo sự giễu
cợt cô cùng.
“Năng lực chế phù của ta rõ ràng vẫn còn, ngươi đã thu hồi cái gì vậy?”
“Cái thứ lừa gạt như ngươi đâu có làm gì được đâu.”
Bọn người Thanh Chỉ Đạo Tôn ở kế bên thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng
điên cuồng cười to.
“Đã sớm bảo hắn không nên hình rồi.”
“Còn làm đủ trò dọa người.”
“Mấu chốt là hắn đã dọa được một đám ngu xuẩn kia.”
“Bây giờ các ngươi đã thấy hết rồi chứ, lời nói dối của hắn bị bại lộ rồi, căn bản
chẳng phải cái gì mà hóa thân của Luyện Tâm đ*o, cũng đâu có thần kì như
những gì các ngươi nói đâu.”
“Còn không mau liên thủ tóm hắn lại, còn chờ ở đó đến bao giờ?”
Năng lực chế phù của Linh Khuyết Đạo Tôn chưa bị mất đi?
Vậy có nghĩ là Thần chủ cũng đâu phải là chuyện gì cũng làm được đâu.
Bọn người Thừa Sơn và Lệ Dương Đạo Tôn ngơ ngác.
Sau đó Vân Ảnh Đạo Tôn và Diệp Đình Đạo Tôn cũng lộ ra vẻ mặt hoài nghi.
Lẽ nào mấy người của Linh Thanh Phù Tháp đã nói đúng rồi chăng?
Thái Hành và Lưu Duyên ngay từ đầu đã không hề có năng lực cao đến vậy, chỉ
là trước đó cố ý giả vờ yếu ớt, phối hợp diễn kịch với Khương Thành, giả vờ có
được vị trí sứ giả gì đó?
Tam Nhãn Hổ lại thầm truyền âm trách móc.
“Ca, không phải ngươi lật xe rồi chứ?”
“y, ta bảo ngươi rườm rà như thế làm gì, cứ thích chơi trò thu hồi năng lực phù
văn, giết luôn có phải gọn gàng hơn nhiều không?”
“Làm đến nỗi làm màu thất bại rồi, bọn họ không sùng bái ngươi như vậy nữa,
tư cách làm màu đã bị tổn hại nghiêm trọng…”
Thành ca trực tiếp ngăn mấy lời nói rác rưởi của Tam Nhãn Hổ lại.
Hắn cố ý hào phì điểm tiên nguyên cho kĩ năng “tước đoạt” chứ không phải giết
người ta trong thoáng chốc là có suy xét cả.
Giết một người yếu hơn mình thì chỉ cần có chiến lực là được.
Hầu như mỗi một người đều có thể làm được, chỉ là không xử được tên này mà
thôi.
Nhưng “thu hồi” năng lực chế phù thì không ai có thể làm được.
Là Thần chủ, đương nhiên phải làm được việc người khác không làm được rồi.
Chỉ có như vậy mới có thể gia tăng thanh danh của mình trong lòng mọi người,
kiếm được nhiều điểm tiên nguyên hơn.
Hắn cười như không cười nhìn Linh Khuyết.
“Ngươi bảo năng lực chế phù của ngươi vẫn chưa mất?”
Linh Khuyết Đạo Tôn hừ lên một tiếng.
“Tất cả cảm ngộ của bổn tọa vẫn còn, kẻ tiểu nhân càn quấy như ngươi tính sai
rồi.”
“Vậy sao?”
Thành ca nhếch môi lên: “Nếu như năng lực chế phù của ngươi vẫn còn, vậy
ngươi thử ở tại chỗ luyện ra một linh phù thấp giai nhất xem nào, đối với ngươi
mà nói chắc đây là việc dễ như trở bàn tay ha?”
“Hừ.”
Linh Khuyết Đạo Tôn nói một cách tàn độc: “Ngươi làm nhục ai vậy? Linh
phù?”
“Bổn tọa trong thời gian ngắn chế ra được tiên phù thì có gì khó đâu?”
“Cái thứ tiểu nhân xấu xa bỉ ổi như ngươi, muốn giết thì giết, lại còn làm cho
màu mè.”
“Không không không, ngươi thật sự hiểu lầm ta rồi.”
Thành ca đung đưa ngón tay.
“Bây giờ ta có thể hứa với ngươi một lời.”
“Chỉ cần ngươi có thể chế ra được một tấm phù lục bất kì ngay tại chỗ, vậy thì
ngươi và bảy tên đồng bọn của ngươi toàn bộ đều có thể an toàn mà lui, ta chắc
chắc sẽ không cản trở.”
Tám người của Linh Thanh Phù Tháp ngơ ra.
Bọn họ luôn nghĩ Khương Thành muốn giết mình.
Cho dù không giết thì cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
“Lời ngươi nói là thật?”
Sự ngạc nhiên vui mừng của Linh Khuyết Đạo Tôn vụt qua.
Ban nãy bọn họ giả vờ lớn tiếng đòi chết là do cảm thấy đã hết đường, vậy nên
mới nói ra mấy lời tàn nhẫn để giữ lại tôn nghiêm cho mình.
Có thể sống tốt ai lại đòi chết cơ chứ?
Chỉ cần có thể về đến Linh Thanh Phù Tháp, đến lúc đó quản ở sân nhà, rồi đi
đến đâu cũng lan truyền việc “hóa thân của Luyện Tâm đ*o” chỉ là danh bất
phù thực, liên lạc với những phù đạo tông môn thì sẽ có khả năng trở mình.
“Tất nhiên là thật rồi.”
Giống như để khiến cho hắn yên tâm hơn một chút, Thành ca còn có lòng bảo
đảm.
“Ta ở trước mặt nhiều người như vậy nếu như nói lời rồi lật mặt thì sẽ mất uy
tín biết bao?”
Hắn huơ tay: “Ta không thể làm được việc sai lầm thế được.”
Linh Khuyết Đạo Tôn suy nghĩ một lúc thì thật đúng là có lí như thế.
“Đây là chính miệng ngươi nói đấy, mọi người đều đã nghe rõ hết rồi nhỉ?”
Lúc trước hắn mặc ý để cho bị trói là bởi vì có mở ra cũng vô dụng, lại còn bị
tóm lại.
Bây giờ đã không còn lo về sua rồi.
Thành ca làm cũng dứt khoát, tiện tay giải trừ trói buộc cho hắn, đưa tay ra làm
tư thế mời.
“Ngươi có thể bắt đầu biểu diễn rồi.”
Linh Khuyết Đạo Tôn liếc nhìn khinh bỉ hắn một cái.
“Đúng là làm trò hề.”
Hắn phỉ nhổ cho một cái, sau đó bày ra mười mấy loại tài liệu và công cụ chế
phù, dựng nên một phù trận cỡ nhỏ.
Sau đó hắn liền ngây cả mắt lên.
Hắn đột nhiên phát hiện bản thân không thể động tay nỗi.
Rõ ràng những kiến thức phù văn trong đầu vẫn còn, nhưng trước khi bắt tay
vào luyện phù thì lại giống như bị phong ấn, dùng không được nỗi.
Thành ca ở một bên cười hi hi: “Sao ngươi còn chưa bắt đầu?”
“Ngươi!”
Linh Khuyết Đạo Tôn vừa kinh ngạc lại giận dữ lẫn lộn, sự tin tin vừa rồi mất
sạch sành sanh.
Là một đế phù sư bát phẩm, đột nhiên ngay cả linh phù cũng không làm được,
sự đả kích đúng là mang tính hủy diệt.
Hắn thà bị phế đi kim mạch khí hải cũng không muốn gặp phải chuyện như thế
này.
“Rốt cuộc ngươi đã làm gì rồi?”
Nhìn thấy hắn kìm đến mức đỏ mặt đỏ mày, ngớ người không nỗi, bọn người
Thừa Sơn, Lệ Dương lấy làm lạ.
Không phải chứ?
Linh Khuyết Đạo Tôn này đang chơi trò gì vậy?
Đám người Thanh Chỉ Đạo Tôn ở một bên còn tưởng là đang diễn kịch.
Lũ lượt cười: “Chưởng môn, ngươi không cần giả vờ nữa, lấy ra chút bản lĩnh
thật sự cho hắn xem đi.”
“Để tên tiểu tử này hoàn toàn biến luôn thành trò cười.”
“Ha ha ha, ai bảo vừa rồi ngươi nói nghe hay lắm, mọi người các ngươi đều có
thể làm chứng.”
Bọn họ đều đang chờ Linh Khuyết Đạo Tôn luyện ra linh phù cho Khương
Thành thấy.
Sau đó mọi người lại lần nữa về lại phe Linh Thanh Phù Tháp.
Linh Khuyết Đạo Tôn bây giờ làm gì có tâm trạng đâu mà diễn kịch nữa.
“Câm miệng hết đi!”
Hắn dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn xung quanh mọi người hét lên.
“Ta căn bản làm không được, năng lực chế phù của ta đã bị mất rồi.”