huyền linh hay là tu luyện huyền văn thì bọn họ đều nhập cảnh nhanh tới kinh
người.”
“Ôn Trì và Lịch Đường đều được sinh ra sau khi bọn ta tới Tiểu Huyền giới,
cách nay mới chỉ qua có ba mươi tỷ năm thôi mà bọn họ đã lần lượt nâng mười
môn huyền văn của bản thân lên tới thập bát trọng rồi.”
“Thiên tư ngộ tính như thế, quả thực là làm người ta khó lòng tưởng tượng
được.”
Khi hắn kể về những chuyện này thì Ôn Trì và Lịch Đường cũng không chen
ngang.
Hai người ngồi ở đó, đầu khẽ ngẩng lên, bộc lộ ra sự ngạo nghễ của bản thân
một cách trắng trợn.
Nhưng thiên phú như vậy thì đúng là đáng để kiêu ngạo một chút.
Dẫu sao thì mới mất có ba mươi tỷ năm thôi, mà thực lực đã vượt qua đám đại
điện chủ có uy tín lâu năm như Bạch La Chân và Kim Bột, Tân Linh rồi.
Nếu mà ở Nguyên Tiên giới, hai người này có lẽ sẽ đè bẹp không ít Thánh Tôn.
Mà những kẻ tu đến Thánh Tôn kia, có ai là không phải bỏ ra hơn trăm tỷ năm
cơ chứ.
Khương Thành đột nhiên hỏi: “Ban đầu hai người bọn họ sống rất thảm đúng
không?”
A này?
Mọi người trong điện cũng không hiểu sao đột nhiên hắn lại hỏi về vấn đề này.
Bạch La Chân kinh ngạc nói: ” Chẳng nhẽ Đại hiền giả có thể biết được chuyện
quá khứ?”
“Bọn họ quả thật là đã nếm đủ sự lạnh ấm của cả thế gian, cha mẹ Ôn Trì đều
mất từ khi hắn còn nhỏ, từng còn bị phán định là không thể phụ linh.”
“Lịch Đường thì xuất thân hèn mọn, vốn chỉ là một nô tỳ của tiểu gia tộc, một
lần trong lúc vô tình tiếp xúc với tu luyện, từ đó trở đi càng ngày càng thảm
hơn…”
Khóe miệng của Thành ca giật giật, nói thầm không phải ta đoán được quá khứ,
mà là đoán được motip của hai người này thôi.
“Được rồi!”
Hình như Lịch Đường cảm thấy đoạn quá khứ đó là một sự sỉ nhục, đột nhiên
lạnh giọng chặn ngang lời của Bạch La Chân.
“Chuyện đã qua, đừng nói lại nữa!”
“Lần này ta về đây một chuyến là vì một chuyện thôi.”
“Là vì phản đối việc rời khỏi Tiểu Huyền giới!”
Nàng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Khương Thành, khóe miệng để lộ chút
khinh thường.
“Ngươi cùng lắm thì cũng chỉ là Huyền Thánh bát trọng thôi, ai cho ngươi cái
gan đi ra ngoài kia thế?”
“Bọn ta nể mặt những gì ngươi đã làm trước kia nên gọi ngươi một tiếng Đại
hiền giả, nhưng cũng không có nghĩa ngươi có thể ỷ vào thân phận này để làm
xằng làm bậy.”
“Nó cũng chẳng cho ngươi cái quyền thống lĩnh Huyền tộc.”
Nàng vừa nói như thế, đám người Bạch La Chân và Kim Bột đều tỏ ra không
vui.
“Lịch Đường, ngươi quá đáng rồi đó.”
“Đại hiền giả không phải là người ngươi được phép chê trách.”
“Lịch Đường nói đúng đấy.”
Ôn Trì mặt không cảm xúc gì nhìn Khương Thành.
“Ở Tiểu Huyền giới này, chư vị đại điện chủ nể mặt ngươi, tâng bốc ngươi,
nhưng ở Đại Huyền giới ngoài kia, ai sẽ coi trọng cái thân phận Đại hiền giả
này của ngươi chứ?”
“Ngươi cảm thấy với thực lực Huyền Thánh bát trọng này của ngươi, thì có thể
đánh thắng được Huyền Thánh cửu trọng sao?”
“Nếu để ngươi dẫn ra ngoài thật, vậy thì Tiểu Huyền giới bọn ta sẽ rơi vào vạn
kiếp bất phục.”
“Lão già cổ hủ nhà ngươi vẫn nên làm quen với thế giới hiện giờ đi!”
Hắn chỉ thẳng vào mặt Thành ca, nói hắn đã ngạo mạn còn ngu ngốc.
“Ôn Trì, ngươi câm miệng ngay!” Bạch La Chân giận đến mức cả người run
rẩy.
Hắc Nhạc đứng dậy, trầm mặt quát lên: “Không có Đại hiền giả năm đó ngăn
cơn sóng dữ thì làm gì có các ngươi ngày hôm nay?”
Lịch Đường cũng đứng dậy đối chọi gay gắt: “Thế thì đã sao chứ, chẳng nhẽ bởi
vì công lao trước kia, phải trơ mắt ra nhìn hắn hủy diệt Tiểu Huyền giới hiện
giờ sao?”
“Hắn chẳng biết cái mẹ gì về sự lợi hại của những Huyền Thánh cửu trọng
ngoài kia hết.”
“Nếu các ngươi vẫn khư khư cố chấp đi chịu chết theo hắn, vậy thì bọn ta sẽ
dẫn theo những tộc nhân khác ở lại trong này!”
Bộp!
Kim Bột vỗ mạnh vào tay vịn của ghế ngồi, tức giận nói: “Các ngươi muốn tách
Huyền tộc ra đúng không?”
Ôn Trì cao giọng quát lên: “Bọn ta chỉ muốn cứu Huyền tộc, bảo tồn hạt giống
cuối cùng!”
Nghe thấy những lời này của hắn, rất nhiều điện chủ và phân điện chủ mới ở
phía ngoài đều thi nhau lớn tiếng phụ họa.
“Đúng thế!”
“Không thể để Huyền tộc bị hủy ở trong tay người kia được!”
“Gã Đại hiền giả này, bọn ta thấy không phục!”
“Nếu hắn chỉ là linh vật thì bọn ta còn kính hắn mấy phần. Nếu muốn làm loạn,
vậy thì chúng ta không đồng ý!”
Thấy bọn họ lại ầm ĩ lên, Huyền tộc sắp phải chia ra thành hai phái mới và cũ,
Thành ca buộc lòng phải đứng ra.
“Tốt lắm, tốt lắm.”
“Có mỗi cái chuyện cỏn con mà phải kích động thế sao?”
Nếu như là trước kia, cùng lắm thì một mình hắn ra ngoài kia làm màu, để tất cả
người của Huyền tộc ở lại đây là được.
Nhưng hiện giờ suy xét tới một lượng lớn giá trị thống trị, hắn buộc phải củng
cố địa vị Đại hiền giả của bản thân chút.
“Đám Huyền Thánh cửu trọng ở ngoài kia mạnh lắm hả?”
“Đương nhiên!”
“Thế hai người các người đã giao thủ với những Huyền Thánh cửu trọng ngoài
kia chưa?”
Ôn Trì ngạo nghễ nói: “Đâu phải chỉ mỗi giao thủ, bọn ta còn từng tự mình giết
Huyền Thánh cửu trọng nữa kìa!”
Lịch Đường đang tỏ ra lạnh nhạt kia thì càng ra vẻ hơn.
“Ba trăm triệu năm trước, vị trí của Tiểu Huyền giới từng bị kẻ địch ở bên ngoài
phát hiện được.”
“Lần đó ta và Ôn Trì canh giữ ở lối vào, đấu với sáu vị Huyền Thánh cửu trọng
tới xâm lấn, chém chết hai người trong đó, đánh bị thương ba người, một người
cuối cùng thì bị bọn ta đánh cho chạy trối chết.”
Nhắc tới chiến tích này thì những điện chủ và phân điện chủ ở phía ngoài kia
đều lao nhao ủng hộ.
“Đúng thế, trận đại chiến lần đó ta từng được tận mắt nhìn thấy, tận mắt chứng
nhận!”
“Phong thái oai hùng giết tà diệt ma của hai vị thần tử, quả thực cứ như Huyền
thần giáng lâm vậy.”
“Nếu không có bọn họ ngăn cơn sóng dữ thì bây giờ Tiểu Huyền giới đã xóa sổ
rồi.”
“Công cao hiển hách mà bọn họ lập cũng chẳng thấp hơn kẻ đã từng là Đại hiền
giả này bao nhiêu.”
Đám người Bạch La Chân và Kim Bột không lên tiếng, nhưng trong mắt cũng
toát lên vẻ tin phục.
Lần đó bên ngoài tới xâm lấn, Tiểu Huyền giới đúng là nguy cơ trùng trùng.
Lúc ấy cường giả Huyền Thánh cửu trọng tới xâm lấn có hơn mười người.
Lúc ấy đám người Bạch Vô Khải không có ở đây, năm đại điện chủ bọn họ chỉ
miễn cưỡng bám chân được năm người trong đó, hoàn toàn không có khả năng
đánh nhanh thắng nhanh.
Nếu hai người Ôn Trì và Lịch Đường này không bộc phát năng lực ngay tại đó
thì hậu quả không tưởng tượng nổi.
“Mạnh vậy cơ à?”
Khương Thành cười híp mắt giơ ngón cái với hai người họ.
“Cùng là Huyền Thánh cửu trọng, thực lực lại chênh lệch lớn tới thế à?”
Ôn Trì hất cằm lên, thản nhiên hỏi một câu: “Chẳng nhẽ ngươi tưởng những cao
thủ cùng cảnh giới khác đánh đồng được với bọn ta hả?”
Lịch Đường khinh thường nói: “Huyền văn mà bọn ta tu luyện nhiều hơn bọn
họ, thế nên thực lực đương nhiên sẽ mạnh hơn họ rồi, có gì kỳ lạ đâu chứ?”
Thành ca gật đầu, tò mò hỏi: “Nếu các ngươi đã đặc biệt tới thế, vậy sao không
dẫn mọi người ra ngoài đứng vững gót chân chứ?”
Lời vừa dứt, vẻ mặt vốn đang tỏ ra kiêu ngạo của Ôn Trì và Lịch Đường trong
nháy mắt đã đen lại.
Đây là cách nói biến tấu ý chỉ bọn họ còn chưa đủ cố gắng à?
“Một kẻ Huyền Thánh bát trọng như ngươi thì biết cái gì chứ?”
Hai người tỏ ra căm tức, giọng điệu cũng ác liệt hơn.
“Mặc dù huyền văn của bọn họ không nhiều bằng hai người bọn ta, nhưng
huyền linh của bọn họ rất đặc biệt.”
“Ở Đại Huyền giới bên ngoài, bọn họ nhận được nhiều sự ủng hộ của Thiên
Đạo hơn, cứ như có thần trợ vậy.”
“Chênh lệch trong huyền linh, ngươi chẳng hiểu gì hết!”
“Huống hồ, mặc dù bọn họ chia thành mấy bộ, nhưng giữa bọn họ cũng không
hòa thuận, nhưng nếu chúng ta đi ra ngoài thì bọn họ sẽ vứt bỏ hiềm khích lúc
trước lựa chọn liên thủ với nhau.”
“Đến lúc đó đối mặt với hơn một trăm vị Huyền Thánh cửu trọng, ai àm đỡ nổi
chứ?”
Lịch Đường khinh miệt nhìn Khương Thành: “Ngươi đỡ nổi không?”
Thành ca như thể nghe ra được ý giễu cợt trong giọng điều của nàng, cười chân
thành gật đầu.
“Ta cảm thấy ta có thể.”