Thành suýt chút không nhịn được cười ra tiếng.
Ngươi muốn làm thử thách quái dị huyễn hoặc khó nắm bắt gì, vậy thì bản thân
không thể nắm chắc được.
Ngộ nhỡ lạc đường ở trong đó thì sao?
Nhưng loại bí cảnh sẽ bị giết này, vậy thì không có bất kỳ vấn đề gì nữa.
Chuyện hệ thống hồi sinh một chút mà thôi.
“Ai, thử thách khó như này, xem ra chỉ có anh hùng thật sự mới có thể thông
qua rồi.”
“Đây thật sự là một bước thành danh cả thiên hạ biết mà!”
“Thật sự khiến người ta phiền não…”
Hẵn vỗ ngực mình suýt nữa trực tiếp nói ra câu này “đúng thế, chính là tại hạ”.
Thương La Chí Tôn không biết nói gì.
Sự tự tin này của ngươi cũng lớn quá nhỉ?
“Ta biết ngươi chắc chắn là thân gánh vác vận mệnh tày trời, nhưng bí cảnh
Đăng Thiên thật sự là không đáng.”
“Thập Thiên đế là con của Thiên đạo, vận mệnh của hắn không ai có thể có
được, còn bí cảnh bọn họ liên thủ bày ra, không cần nghĩ cũng biết…”
Thành ca không hề để ý tới chuyện này: “Yên tâm đi, Thập Thiên đế trong mắt
của ta chỉ là một bữa ăn sáng.”
Thật ra hắn vẫn luôn không coi Thập Thiên đế đó ra gì.
Nếu như lúc đó hắn lựa chọn hợp đạo, thì bây giờ hắn chính là hóa thân của
Thiên đạo.
Nghĩ kỹ lại, nếu như hắn lựa chọn con đường đó, Tiên Mẫu cũng không cần
phân phát mười chí bảo xuống dưới, sau đó cũng sẽ không xuất hiện Thập
Thiên đế.
Nhìn từ góc độ này, Thập Thiên đế cũng xem như là vì hắn mà ra.
Nhưng Thương La ma đế lại thay đổi sắc mặt.
“Ngươi kiềm chế chút đi, ở trước mặt người khác, nhất định không thể bôi nhọ
Thập Thiên đế, nếu không sẽ có đại họa giáng xuống…”
Thu Vũ Tuyền ở bên cạnh đột nhiên lại một lần nữa chen miệng vào.
“Đi vào bí cảnh Đăng Thiên, có điều kiện gì không?”
“Không có điều kiện gì cả, chỉ cần Thiên tâm đạt đến thượng đẳng đều có thể đi
vào.”
Theo Thương La Chí Tôn thấy, đây quả thật không thể xem là điều kiện gì.
Ngoài những người bị vứt bỏ kia ra, tất cả mọi người của Nguyên Tiên giới ở
bên ngoài đều là Thượng đẳng Thiên tâm.
Thế nhưng sau khi nghe thấy cái điều kiện này, Thu Vũ Tuyền lại lập tức không
kìm được mà cười trên nỗi đau của người khác.
“Hô hô hô, xem ra người nào đó cho dù là muốn làm anh hùng một bước thành
danh cả thiên hạ biết kia, cũng không có cơ hội rồi…”
Thành ca nhất thời xị mặt.
Sao đến đâu cũng cần Thiên tâm?
Còn để cho người khác sống không cơ chứ?
Bí cảnh này cũng không cần canh giữ, hắn muốn lừa gạt cũng không được.
Xem ra con đường này, cũng không đi được!
“Thôi bỏ đi!”
Hắn thở dài một cái, sau đó vỗ vai của Thương La Chí Tôn.
“Cho dù ta rất muốn nhẹ nhàng thông qua bí cảnh, nhưng như thế lại sẽ vì quá
độ nổi tiếng, mà thu hút sự chú ý của mọi người.”
“Điều này cũng không phù hợp với tôn chỉ khiêm tốn làm người của ta.”
“Bỏ đi, vì chiếu cố đến tâm trạng của tất cả mọi người ở Nguyên Tiên giới, ta
vẫn là nhẫn nhịn không xông vào bí cảnh nữa.”
Lời này của hắn vừa nói ra, Thu Vũ Tuyền ở bên cạnh trực tiếp viết hai chữ bỉ
ổi lên trên mặt rồi.
Ngươi còn khiên tốn làm người?
Dạo này, người ngày ngày đem theo Khê Vũ Chí Tôn đi khắp nơi khoe khoang
cũng không biết là ai.
Đi cùng Khương Thành lâu như vậy rồi, nàng sớm đã phát hiện bản chất khoác
lác của hắn.
Nàng cố ý vạch trần hắn: “Là không đi vào được nhỉ…”
Thành ca lập tức không vui cắt ngang nàng.
“Lão gia nói chuyện, tiểu tỳ nữ chen lời linh tinh cái gì? Đúng là không hiểu
chuyện chút nào!”
Sau đó hắn lại một lần nữa nhìn về Thương La Chí Tôn.
“Chuyện ta làm Tiên quan, đều nhờ vào ngươi đó.”
“Ta sẽ cho ngươi thêm thời gian ba năm đi làm, không vấn đề gì chứ?”
Thương La Chí Tôn méo miệng vẹo mắt, suýt chút nữa không nhịn được muốn
chửi lấy chửi để.
Tên này còn định dựa vào quan hệ để lên làm Tiên quan!
Hắn nghĩ sao vậy chứ?
Những lời ta vừa nói đều là vô ích sao?
Rốt cuộc có nghe lọt tai không?
Còn có thêm thời gian ba năm, ngươi xem Tiên quan là cái gì?
“Ta thật sự không có cái quyền hạn đó, cũng không có con đường đó…”
“Ta biết ngươi khiêm tốn, nhưng khiêm tốn khiến cho người khác phát phì đó,
làm người thì đừng tự xem nhẹ mình hiểu không?”
Thành ca ôm lấy bả vai hắn, vừa dẫn hắn ra phía ngoài Động phủ, vừa nói
những lời mà bản thân cũng không hiểu.
Hắn căn bản không cho Thương La Chí Tôn cơ hội để từ chối.
“Đừng nói bản thân không làm được, ta tin ngươi có thể mà.”
Khuôn mặt của Thương La Chí Tôn đã vẹo thành trái khổ qua.
Hiện tại hắn vô cùng hối hận đã đích thân chạy đến Gia Vương đạo trường một
chuyến.
“Thật sự không làm được…”
“Ngươi xem ngươi đó, đây không phải là ép ta sau này nổi giận sao? Hà tất
chứ?”
Nổi giận?
Ngươi muốn làm gì?
Thương La Chí Tôn liên tưởng đến những chuyện mà năm đó lúc tên này bị gọi
là “đệ nhất ma đầu lục giới” đã làm.
Nhất thời liền cảm thấy cả đầu sắp nổ tung.
“Được rồi được rồi, ngươi có thể trở về rồi.”
“Tạm biệt tạm biệt, ta đợi tin tốt ngươi thắng lợi!”
Nói xong, Thành ca đẩy hắn lên không trung, dứt khoát vẫy tay tạm biệt.
Thương La Chí Tôn điều khiển đám mây suýt chút nữa đã bật khóc.
Thu Vũ Tuyền ở bên cạnh cũng xem như là đã mở rộng tầm mắt.
Cả đời này cũng chưa từng thấy bộ dạng cầu xin người khác giúp đỡ làm việc
giống như ngươi.
Sau khi Thương La Chí Tôn rời đi, nàng mới không nhịn được nói: “Ngươi
đúng thật là không phải vô tri bình thường, lại còn muốn dựa vào quan hệ lên
làm Tiên quan?”
Thành ca phản đối nói: “Sao nào, lẽ nào không được sao?”
Thu Vũ Tuyền giống như tên ngốc cười lạnh lùng.
“Ngươi cũng không nghĩ thử xem, nếu như con đường này có thể đi thông
được, Văn Nhân Tư Hải hà tất phải đến Gia Vương đạo trường che giấu lai
lịch? Bảo Văn Nhân đạo tôn trực tiếp sắp xếp cho hắn một Tiên quan không
phải là được rồi sao?”
“Rất rõ ràng, ngay cả Văn Nhân thế gia có được Tiên quan nhị phẩm cũng
không thể làm được loại chuyện này.”
“Nhưng ngươi lại cứ trông chờ vào một tên Tiên quan lục phẩm giúp ngươi làm
thành.”
“Ta nên nói ngươi là tên vô tri can đảm, hay nên nói là ngươi thích nằm mơ
đây?”
“Nếu như hắn có thể thành công thì sao?”
Thành ca bị nàng chất vấn đến nóng máu, không thể thua khí thế này được.
“Nếu như hắn có thể thành công giúp ta lên làm Tiên quan, ngươi sẽ chiêu đãi
như thế nào? Có dám cược không?”
Vừa nghe thấy chữ cược này, Thu Vũ Tuyền liền thay đổi sắc mặt.
Cho dù chuyện này có nhìn nhận thế nào cũng không thể thành công được,
nhưng hai lần đánh cược trước đây cũng là tình huống kiểu này, mà mình cuối
cùng đều bị hắn chơi.
Ngã một lần khôn lên một lần, hơn nữa nàng còn là hai lần, tâm vẫn còn run.
“Hừ, ngươi tưởng rằng ta ấu trĩ giống như ngươi sao? Tự nhiên lại đi cược?”
Nói xong, nàng giả bộ khinh thường quay đầu để lại cho Thành Ca một bóng
dáng đi xa.
“Xời, không có gan còn dám chê cười ta?”
Thật ra lần này Thành ca thật sự không nắm chắc chút nào.
Lần này chủ yếu trông mong vào Thương La Chí Tôn, chứ không phải là bản
thân hắn.
Nghe thấy Thu Vũ Tuyền nói như vậy, hắn cũng cảm thấy con đường đó hy
vọng xa vời.
“Xem ra vẫn cần mình nghĩ cách rồi!”
Một tháng sau, Tiên bổng Thượng Đình đệ tử mà hắn chờ đợi đã lâu cuối cùng
cũng đến nơi.
Mặc dù Đế đan lần này không nhiều, nhưng bởi lần trước Văn Nhân Tư Hải lần
đó “đã cho quá nhiều”, cảnh giới của Khương Thành đã có động tĩnh, khoảng
cách đến Đế cảnh bát trọng trung kỳ cũng chỉ là chuyện cách một bước chân.
Sau khi ăn hết đan được, hắn cuối cùng cũng tăng lên một trọng tiểu cảnh giới.
Mặc dù chỉ là một trọng tiểu cảnh giới, nhưng sự thay đổi của hắn lại cực kỳ to
lớn.
Bởi vì hắn phát hiện, bản thân giống như đã có thể rút ra một chút căn nguyên
từ phía căn nguyên băng đó để dùng.
Nếu như những người khác biết chuyện này, sợ rằng sẽ trực tiếp nghi ngờ Thiên
đạo xuất hiện đã xảy ra rối loạn.
Bởi vì Khương Thành hiện giờ cũng chỉ là Đế cảnh bát trọng trung kỳ.
Mà điều động một chút căn nguyên, là thủ đoạn mà Thiên tôn mới có!