Cực Thiên Tôn vô cùng kinh ngạc.
Vài năm trước đây, hắn vẫn luôn đợi Khương Thành vào tìm mình.
Lúc đó hắn định dựa vào thân phận tiền bối, điểm hóa tên kỳ tài được hắn xem
trọng này.
Kết quả Thành Ca mãi chưa đến, khiến hắn rất thất vọng.
Bây giờ hắn bước đến đường cùng, Khương Thành cuối cùng lại xuất hiện.
“Lão đầu ngươi không có hack, lại còn khinh suất như vậy.”
Thành Ca một mặt bóc phốt, một mặt kéo hắn từ sâu trong căn nguyên kia ra.
“Không phải người nào cũng đều có thể không bị cản trở giống như ca đây.”
Băng Cực Thiên Tôn được hắn đưa ra vô cùng kinh hãi.
Đây chính là chỗ sâu trong căn nguyên đó!
Tên tiểu tử này không cần dùng pháp tắc không gian, có thể sống trong đó thì
cũng thôi đi.
Bây giờ nội bộ căn nguyên bị phá rối, mức độ nguy hiểm đã không chỉ cao hơn
một trăm lần, vậy mà hắn vẫn có thể bình yên vô sự.
Thậm chí còn nhẹ nhàng đem mình ra ngoài, đây rốt cuộc làm sao mà làm được
vậy?
Sau một lát, hai người đã trở về thế giới bên ngoài.
Chỉ có điều Thành ca thì chơi vui, nhưng Băng Cực Thiên Tôn đã chỉ còn lại
thần hồn bị thương nặng.
Băng thể của hắn đã không còn nữa, bây giờ chỉ là trạng thái hồn thể.
Loại trạng thái này, đổi lại là Tiên nhân cấp thấp thì sẽ không còn sống được
bao lâu.
Cũng may thần hồn của hắn đã đạt đến cấp độ Tinh hồn, cho dù bị Đế cảnh tứ
ngũ trọng bình thường ra sức tấn công cũng không thể tổn thương đến một cọng
lông của hắn.
“Thiên Tôn!”
“Băng Cực tiền bối!”
Nhìn thấy Băng Cực vẫn còn sống, đám người Vân Soa và Phong Lẫm vui
mừng ra mặt.
Đều mừng rỡ nồng nhiệt nghênh đón lên trên.
“Tốt quá rồi, lão nhân gia ngươi vẫn chưa chết!”
“Ha ha, ta biết là Băng Cực Thiên Tôn sẽ không ngã xuống dễ dàng như vậy
mà!”
Thần hồn của Băng Cực bồng bềnh giữa không trung, trạng thái có chút uể oải.
Hắn bị mọi người vây quanh, đầu tiên là bày tỏ lòng cảm ơn với Khương
chưởng môn.
“Lần này nếu như không có Khương Thành đạo hữu, thì ta chắc chắn không thể
sống xót trở về.”
Bây giờ hắn cũng đã thay đổi cách xưng hô, không gọi là tiểu hữu nữa, mà gọi
là đạo hữu rồi.
Hiển nhiên, hắn cũng không thể không đối đãi với Khương Thành giống như
người ngang hàng.
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều quay người, cúi người tạ ơn với Thành
Ca.
“Đa tạ Khương đạo hữu!”
“n tình của Khương đạo hữu, bọn ta mãi mãi không quên!”
“Sau này chỉ cần một câu nói của Khương đạo hữu, ta có chết cũng không chối
từ!”
So với lần trước đây, lần này sự cảm kích của bọn họ càng tỏ rõ là phát ra từ
tâm can.
Băng Cực Thiên Tôn không phải là sư phụ của bọn họ, nhưng trong lòng bọn
họ, tình cảm lại không chỉ như thầy trò.
Đối với bọn họ mà nói, bản thân được cứu cũng không quan trọng bằng Băng
Cực Thiên Tôn được cứu.
Sau bảy ngày.
Băng Cực Thiên Tôn đã hồi phục một chút nguyên khí lại một lần nữa xuất hiện
trước mặt mọi người.
Băng thể của hắn bị căn nguyên nuốt chửng, trong thời gian ngắn không thể tu
luyện trở lại nữa.
Lúc này đã dùng một khối băng chế hình nộm làm thành vật dẫn tạm thời, trạng
thái vẫn yếu ớt như cũ, e rằng cần phục hồi rất lâu.
“Không ngờ, Minh Quyết bọn họ vậy mà đều chết trong tay ngươi.”
Bảy ngày này, hắn cũng biết đã xảy ra những gì.
Lúc biết được tin tức này, boss của Băng giới này cũng bị kinh động không hề
nhẹ.
“Xem ra Khương đạo hữu còn thần kỳ hơn những gì ta tưởng tượng!”
“Đến cả chuyện này cũng có thể làm được.”
Hắn xúc động thở dài một cái: “Trước đây ta muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ,
bây giờ xem ra, là ta không biết tự lượng sức mình rồi.”
Thành Ca vội vàng chắp tay tỏ ra khiêm tốn.
“Ha ha ha, chỉ là chuyện nhỏ chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để nhắc đến!”
Dù sao với việc khen ngợi, hắn từ trước tới nay đều nhận hết.
Nhìn thấy hắn vẫn là cái phong cách này, đám người Băng Cực Thiên Tôn cũng
không nhịn được mà mỉm cười.
“Thay đổi lớn của Băng giới sắp tới, không biết Khương đạo hữu tiếp theo định
làm như thế nào?”
Nghe hắn nói đến vấn đề này, Thành Ca lập tức nói: “Ta đang muốn hỏi ngươi
đó, Thiên đạo với ba nghìn Chân giới gì đó, rốt cuộc là sao?”
Hắn hỏi như vậy, đến cả Vân Soa tôn giả và Phong Lẫm tôn giả cũng lộ ra vẻ
mặt tò mò.
Trên thực tế, những cao thủ như bọn họ cũng chưa hiểu rõ hết về chuyện này.
“Chuyện này…”
Băng Cực Thiên Tôn lại một lần nữa im lặng.
Rất lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng.
“Thôi được rồi, tiếp tục giấu giếm cũng không có ý nghĩa gì.”
Nhận lấy ánh mắt tràn ngập tò mò của tất cả mọi người có mặt ở hiện trường,
hắn từ tốn nói: “Ba nghìn Chân giới, thật ra vốn dĩ chính là một thể, lúc đó cũng
không phân biệt từng Chân giới, có một cách gọi chung, tên là Nguyên Tiên
giới!”
Thông tin này giống như một quả bom khổng lồ, bùng nổ khiến cho tất cả
những Tôn giả và Đế cảnh bát trọng có mặt ở hiện trường liên tục kinh ngạc.
“Cái gì?”
“Băng giới của chúng ta và những Chân giới khác trước đây chính là một thể?”
“Nguyên Tiên giới, đó là cái gì?”
“Vậy mà còn có cả chuyện này? Ta vẫn luôn tưởng rằng trời đất sơ khai cũng
chỉ một nghìn tỷ năm, lẽ nào còn có thời đại cổ xưa hơn nữa?”
Mà Khương chưởng môn sau khi nghe thấy từ Nguyên Tiên giới này, cũng
không khỏi nhìn đám người Kỷ Linh Hàm, Chung Ly Khuyết một cái.
Từ này sao lại gần gũi với Tiên giới như vậy?
Chỉ nghe Băng Cực Thiên Tôn lại tiếp tục nói: “Cấp độ của Nguyên Tiên giới,
cao hơn Băng giới và bất kỳ một Chân giới nào, đó là một thế giới hoàn chỉnh.”
“Ở trong thế giới đó, Đế cảnh cửu trọng không đủ để làm nên điều khác biệt.”
“Ba nghìn căn nguyên, dưới sự chải chuốt của Thiên đạo tuần hoàn lặp đi lặp lại
gọn gàng ngăn nắp.”
“Mà Thiên đạo cũng đang nằm trong sự bảo bọc của ba nghìn căn nguyên, chúa
tể vạn vật tuần hoàn của cả một Nguyên Tiên giới!”
“Cũng vì vậy, Thiên đạo liền trở nên vô cùng quan trọng.”
“Ai nắm giữ Thiên đạo, thì có thể ảnh hưởng đến ba nghìn căn nguyên, tiến tới
ảnh hưởng đến cả một Nguyên Tiên giới!”
“Trở thành chủ Nguyên Tiên giới của Vạn cổ vô thượng!”
“Vì đó, tu sĩ các tộc thường xuyên tranh đấu, khói lửa chiến tranh không ngớt,
có chiều hướng đánh cho Nguyên Tiên giới chia năm xẻ bảy.”
Giải thích của hắn rất bình thường.
Nhưng mọi người đã có thể từ trong đôi ba câu này, tưởng tượng đến cảnh
tượng lúc ấy hùng vĩ và thảm thiết ra sao.
Dù sao, đó chính là xoay quanh cuộc đại chiến giữa căn nguyên và Thiên đạo.
“Nguyên Tiên giới khi ấy, các tộc san sát nhau, đại năng vô số…”
“Ta thân làm Đế cảnh cửu trọng, có một số chuyện không thể động chạm đến.”
“Chỉ biết, cuối cùng có một vị đại năng thần bí đã âm thầm lấy trộm Thiên
đạo.”
“Lấy trộm?”
Đám tôn giả Phong Lẫm và Tả Mạch vẻ mặt khó tin.
“Thiên đạo còn có thể bị lấy trộm sao?”
“Đúng thế, đây là sự thật đã được công nhận.”
Trong mắt của Băng Cực Thiên Tôn cũng đã lộ ra một chút mơ màng, hiển
nhiên kiểu hành động này quá cao cấp, hắn cũng không hiểu làm thế nào để làm
được.
“Hắn lấy trộm Thiên đạo, từ đó biến mất, chưa từng xuất hiện lại.”
“Sau khi không còn Thiên đạo nữa, ba nghìn căn nguyên mất đi sự ràng buộc
khống chế, cuối cùng cũng làm cho Nguyên Tiên giới sụp đổ!”
“Đó là một tai họa xưa nay chưa từng có, rất nhiều cường giả đã ngã xuống.”
“Sau rất nhiều năm căn nguyên tại đây phân tán, dần dần đã hình thành rất
nhiều Chân giới, Chân giới Băng cũng từ đó mà ra.”
“Mà ta chính là người sống sót từ trong trận đại kiếp đó…”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bọn họ lúc này mới biết, hóa ra trước đây Băng giới còn có một đoạn lịch sử
như vậy.
Không không không.
Thời kỳ Nguyên Tiên giới, có lẽ căn bản là không tồn tại Băng giới gì hết.
Lúc đó toàn bộ quy tắc ba nghìn căn nguyên của Nguyên Tiên giới đều có thế
giới hoàn chỉnh tồn tại, không phải là một đống những Chân giới cực đoan như
hiện tại.
“Ba nghìn Chân giới mất đi Thiên đạo đều không còn trọn vẹn.”
“Thiên đạo Di Hải của Băng Nguyên Cốc, chính là một chút dư vị cuối cùng
của Thiên đạo mà năm đó căn nguyên tiêm nhiễm phải.”
“Vĩnh viễn không bằng Thiên đạo thật sự.”