Bởi vì đến cả hắn cũng tạm thời không thể nào kết nối với căn nguyên của bản
thân được.
Dù cho thôi động “Thái Thượng Hóa Đạo” thì cũng không có cách nào phá
được lớp ngăn cách căn nguyên, bởi vì cường độ Linh ý không thể so được với
ý chí của Thiên Đạo.
Sao Thu Vũ Tuyền lại có thể kết nối được với căn nguyên kiếm chứ?
Nhưng ngay sau đó, hắn đã hiểu được tại vì sao.
Thu Vũ Tuyền vẫn còn một thân phận ẩn giấu khác, đó là người được căn
nguyên kiếm công nhận.
Mà Nguyên Tiên giới và Huyền giới đều dùng chung một căn nguyên cả.
Thực ra Thành ca cũng được hai căn nguyên công nhận, đó là căn nguyên đan
và căn nguyên băng.
Nhưng do hắn biết quá nhiều thứ, nên trước giờ đều chưa từng nghĩ sẽ phát triển
theo phương hướng Nguyên Tổ hệ băng hoặc là hệ đan, vì thế cũng chẳng có
nghiên cứu gì về những đạo này.
Thu Vũ Tuyền thì không giống như vậy.
Người chuyên tấn công bằng kiếm đạo như nàng, tất nhiên sẽ trở thành Nguyên
Tổ kiếm.
Hơn nữa độ ăn rơ với căn nguyên còn rất cao, cao đến mức có thể đánh thủng
được xích khóa của Thiên Đạo.
“Sầu thiệt chứ, lại để nàng ra vẻ nữa rồi.”
Sự nổi bật gần như bị nàng giành sạch, tâm trạng của Thành ca không được tốt
cho lắm.
Nhưng là một đồng đội, hắn vẫn phải giữ nụ cười vui mừng ở trên mặt mình.
Còn về Ôn Trì và Lịch Đường đứng ở một bên cũng đã sớm reo mừng rồi.
“Lợi hại quá đi mất?”
“Thần kỳ thật, như vậy mà vẫn có thể kết nối được căn nguyên.”
Trước đó, bọn họ còn tưởng Thu Vũ Tuyền chỉ bùng nổ một kiếm kia thôi.
Nhưng bây giờ họ mới phát hiện, bản thân đã quá xem thường nàng rồi.
“Không có một kiếm kia, nàng vẫn là ngôi sao lật ngược tình thế của toàn
trường, đúng là bà nội của ta có khác!”
“Phục rồi, ta phục rồi…”
Bây giờ thậm chí bọn họ còn cảm thấy, Đại hiền giả như Khương Thành
nhường chức đi là vừa.
Thu Vũ Tuyền xứng danh ra dáng hơn hắn rất nhiều.
Đám người Bạch La Chân và Kim Bột ở trên khán đài cũng vui mừng hớn hở,
hoàn toàn yên tâm.
Mũi kiếm nhọn không ngừng nâng lên, hơi thở căn nguyên kiếm ở xung quanh
Thu Vũ Tuyền cũng càng lúc càng dày đặc, độ mạnh chẳng khác gì với căn
nguyên do huyền văn thập thất trọng kết nối lúc bình thường cả.
Nhắm thẳng vào chiếc đĩa tròn ở phía trước mặt, nàng trực tiếp đâm ra một
kiếm.
Một kiếm này, Tuyền muội tử đã dốc hết sức của mình.
Ngoài huyền linh thì những cái nào sử dụng được nàng đều dùng hết.
Kiếm đạo thập tứ trọng được rót huyền lực vào tựa như một con cự long đang
gào rú.
Bao phủ bầu trời, đất trời đổi sắc.
“Không…”
Đám người Cảnh Hồi và Văn Hải hoàn toàn biến sắc.
Nhìn thấy huyền lực của Thu Vũ Tuyền chỉ mới ở cấp bậc Huyền Thánh bát
trọng mà thôi, bọn họ vốn còn âm thầm cảm thấy may mắn.
Có lẽ một kích mang theo căn nguyên này không đặc biệt mạnh lắm.
Nhưng sau khi nhìn thấy kiếm đạo thập tứ trọng, bọn họ đã hoàn toàn tuyệt
vọng.
Kiếm đạo thập tứ trọng đơn thuần thì bọn họ chẳng kiêng sợ làm gì.
Nhưng sau khi có thêm gia trì của căn nguyên kiếm thì đó lại là một chuyện
khác.
Thế giới kiếm đạo nhanh chóng bung ra trong phút chốc cực kỳ ngắn ngủi, cuối
cùng hoàn toàn bùng nổ trên chiếc đĩa tròn kia.
Cả đấu trường lúc sáng lúc tối.
Căn nguyên kiếm ngông nghênh điên cuồng, thậm chí rất nhiều người bên ngoài
sân đấu cảm nhận được nguy hiểm đầy chí mạng.
Vào lúc tất cả mọi thứ bình thường trở lại, tầm mắt của mọi người đều tập trung
lên chiếc đĩa tròn kia.
Bọn họ nôn nóng muốn nhìn thử xem lần này sẽ đánh được trị số đáng sợ cỡ
nào đây.
Vô số khán giả đang có mặt ở đây, dù là người có thực lực kém nhất vẫn có thể
dễ dàng cảm nhận được, uy lực của một kiếm ban nãy còn mạnh hơn cả tám
người ra sân trước đó cộng lại nữa.
Thương tổn lần này, chắc chắn phải đến ba con số.
Tuy nhiên, kết quả cuối cùng lại khiến cho toàn đấu trường bùng lên sự náo
động.
“Cái gì? Chỉ có mười một điểm?”
“Không phải đó chứ?”
“Ta nhìn lầm đó à?”
“Hoang đường quá đi thôi, không thể nào!”
“Xảy ra chuyện gì thế này? Một kiếm ban nãy nhìn kiểu gì cũng đâu thể chỉ
nhận được có tí xíu điểm thương tổn như thế chứ?”
“Đánh thiếu một con số rồi à?”
Đừng nói đến đám người Bạch La Chân và Hắc Nhạc bên Tiểu Huyền giới, đến
cả vô số tộc nhân của Đại Huyền giới bên phía kẻ địch cũng có vẻ mặt vô cùng
khó hiểu.
“Sao lại như thế chứ?”
Lịch Đường và Ôn Trì vốn đã tính hoan hô rồi.
Bây giờ nhìn thấy con số mười một gai mắt kia, hai người chỉ cảm thấy vô cùng
hoang đường.
“Là Di làm, chắc chắn là như thế!”
“Cái gì mà vượt ba ải, rõ ràng là không thua nổi nên mới âm thầm giở trò đây
mà!”
“Quá đáng! Vậy thì còn đấu cái gì nữa?”
“Chơi đểu thật…”
Bản thân Thu Vũ Tuyền cũng phải nheo mắt.
Cái kết quả này cũng khiến nàng phải sững sờ.
“Ha…”
Thành ca suýt nữa thì không nhịn được bật cười.
Ca này cố gắng điều chỉnh biểu cảm, để bản thân hiu quạnh một chút.
“Haizz, biểu hiện của ngươi hơi kém đấy, làm biểu ca thất vọng quá.”
“Đều là lỗi của ta, không nên mang ngươi lên cái sân này sớm như thế, nó vẫn
còn quá cao so với ngươi.”
“Nhưng mà ngươi cũng đừng nản lòng, về nhà luyện tập thêm, cố gắng để lần
sau có tiến bộ hơn.”
Nghe hắn nói, Ôn Trì và Lịch Đường cũng cạn lời luôn, nghĩ thử ngươi đứng về
phe nào vậy hả?
Sao cứ cảm thấy ngươi đang vui khi người khác gặp họa thế?
Nhưng Thành ca chẳng cảm thấy có gánh nặng tâm lý gì cả, dẫu sao nếu như
hắn lật xe thì Thu Vũ Tuyền vẫn sẽ bắt lấy cơ hội để đả kích hắn mà thôi.
Hai người này cũng xem như có qua có lại cả.
Mà lúc này, tám cường giả ở đối diện cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
“Ha ha ha, suýt nữa thì hù chết ta rồi, còn tưởng lợi hại lắm kia kìa!”
Cảnh Hồi chẳng thèm che giấu tiếng cười cuồng vọng của bản thân.
“Rất rõ ràng, ải này không thể dùng căn nguyên, vậy nên chiếc đĩa tròn kia sẽ
không thống kê thương tổn của căn nguyên.”
Bọn họ vừa giải thích như thế, mọi người cũng hiểu ra.
Không phải là Thu Vũ Tuyền không đủ mạnh, cũng không phải công kích ban
nãy gây thương tổn kém.
Mà là do một kiếm kia của nàng có dùng đến sự gia trì của căn nguyên nên mới
không được tính vào điểm thương tổn thôi.
Đĩa tròn rất có thể đã chặn đi hiệu quả của căn nguyên.
Bỏ đi căn nguyên, chiêu kiếm ban nãy của Thu Vũ Tuyền tương đương với việc
bị mất đi hơn một nửa, nó đã sớm không còn là một đòn tấn công nguyên vẹn
nữa rồi, nhận được mười một điểm cũng được xem như là một kỳ tích.
“Quá bất công rồi nhỉ?”
“Các ngươi không dùng được, đó là do thực lực của các ngươi có vấn đề.
“Thu Vũ Tuyền có thể dùng được, vậy chứng tỏ nàng đã vượt trên cả vòng thi
này!”
Những cao tầng của Tiểu Huyền giới như là Kim Bột và Ngân Trí đều tức đến
mức muốn xì khói, nếu như được, ngay bây giờ bọn họ rất muốn xông vào trong
sàn đấu khiếu nại một chút.
Chỉ tiếc là, trận tỉ thí này vốn không có trọng tài.
Đám người Cảnh Hồi cũng chế giễu lại: “Cái gì mà vượt trên vòng thi này
chứ?”
“Nữ nhân này không thèm nắm rõ quy tắc của trận tỉ thí, tự mình cho là thông
minh mà thôi.”
“Nàng ta đang phạm quy đấy, có hiểu không hả?”
Đối với lời châm biếm của bọn họ, Thu Vũ Tuyền không hề nói gì.
Ngược lại, Thành ca ban nãy còn cười nàng lại không nhìn tiếp được nữa.
“Được rồi, được rồi, mấy tên nhân vật bình thường cấp thấp như các ngươi
đừng có tự tìm cảm giác tồn tại lung tung nữa, biểu muội của ta không đến lượt
các ngươi chỉ trỏ giẫm đạp.”
“Mau sang vòng thứ tư nhanh đi, biểu diễn cho lẹ rồi kết thúc sớm.”
Cái gì?
Lại dám nói ta là cấp thấp bình thường?
Đám người Cảnh Hồi ai nấy cũng cười khẩy.
“Khương Thành chứ gì?”
“Huyền giới là Huyền giới của tộc nhân Huyền tộc bọn ta, không đến lượt cái
tên Thiên ma ngoại vực như ngươi hống hách.”
“Đừng có quên, chúng ta chênh lệch nhau bảy mươi điểm rồi.”
“Ta cũng muốn xem thử, đợi đến cuối cùng ngươi còn có thể ngông cuồng được
nữa không.”
Nói xong, hai tuyển thủ cuối cùng ở đối diện cũng đứng ra.
Đó là tộc trưởng Cảnh Hồi của Thiên Thắng bộ và Hắc Mông tộc lão.
Khi hai người này cùng nhau xuất hiện trong số tám người canh ải vòng đầu đã
khiến cho rất nhiều người ở ngoài sân kinh ngạc.
Là một Huyền Thánh cửu trọng, hiển nhiên thực lực của Hắc Mông rất mạnh.
Nhưng vẫn chưa nằm trong top mười của cả Đại Huyền giới.
Vậy mà trong số tám người được lựa chọn lần này, sáu người khác đều đến từ
những bộ tộc khác nhau.
Hai người bọn họ lại đến từ chung một bộ tộc, quả thực vô cùng kỳ lạ