chưởng môn thâm tình phát biểu cảm nghĩ của mình.
“Haizz!”
“Ngươi cũng coi như là đã vì ta mà lập nên công lao hiển hách rồi.”
“Tiếp tục đổi thành điểm Tiên Nguyên phát sáng và tỏa nhiệt.”
Sau khi để lại một thanh Chân Khí nhị giai, hắn đổi hết toàn bộ tất cả những
binh khí trang bị khác mà lần này tước được.
Còn có một vài Tiên trận Tiên phù cao giai, cũng không giữ lại cái nào cả.
Dù gì, lúc hắn chiến đấu cũng không dùng đến.
Sau khi đổi xong, điểm Tiên Nguyên của hắn đã đạt đến hai trăm năm mươi
ngàn.
Ngoài cái này ra, còn có hai mươi chín ngàn Ngân Nguyệt Băng Phách.
Những thiên tài địa bảo khác thì hắn giữ lại, biết đâu sau này lại có thể luyện
Khí luyện đan.
Bấm mở bảng điều khiển hệ thống, hắn lại một lần nữa bắt đầu quá trình di
chuyển ngón tay thăng cấp.
Lần này thứ hắn tăng lên trước nhất đó là Thần hồn.
Thần hồn của hắn trước mắt còn chưa đạt tới Ngọc hồn của bản đầy đủ, tiến độ
chỉ có 7%.
Tăng lên 1% cũng cần đến 50 tỷ công đức, nếu đổi lại là trước đây, hắn căn bản
là không làm nổi.
Mà bây giờ căn bản đã không là gì cả.
50 tỷ công đức, cũng chỉ là 50 điểm Tiên Nguyên mà thôi.
Dùng 4650 điểm, hắn trực tiếp tăng từ Thần hồn lên đến cấp độ Ngọc hồn chỉnh
thể.
Thời khắc này, cả người hắn dường như đều được một lần thăng hoa.
Thần niệm cuồn cuộn, thậm chí còn kéo dài đến tận Phi Tuyết vực xa xôi bên
kia, chấn động đến vô số Tu Sĩ.
Nhưng mà bọn họ ngơ ngác nhìn xung quanh, lại căn bản không biết được Ngọc
hồn đó đến từ nơi nào.
Ngọc hồn và Tiên hồn đã không còn ở cùng một cấp độ nữa rồi.
Đó là lĩnh vực mà bọn họ căn bản không có cách nào tìm tòi nghiên cứu tới.
Giống như trạng thái mở hack tạm thời ở đại hội giảng đạo năm đó, chẳng qua
là lần này biến thành bản vĩnh cửu.
Hắn bây giờ nếu như trở về Tiên giới gặp phải những Tiên Đế Ma Đế đó, thậm
chí còn không cần động ngón tay, chỉ cần Ngọc hồn quét ngang một cái thì đã
có thể dọn hết tất cả trong chốc lát.
Nếu như trận chiến đấu trước kia, hắn đã là Ngọc hồn bản đầy đủ, vậy thì hắn
có lẽ không cần chết một lần rồi lại mở hack.
Bởi vì Địch Ung và Ngụy Sưởng hai người này là mạnh nhất, tiến độ Ngọc hồn
cũng chỉ hơn 20%.
Giao chiến cấp độ Thần hồn như thế, Thành ca sẽ ở thế đè bẹp.
Đám người Cung Tình và Nghiêm Tôn trước mặt há mồm trợn mắt.
Bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm thấy khí chất của
Khương lãnh chúa bỗng nhiên trở nên càng mơ hồ hơn trước rồi.
Loại mơ hồ đó cách bọn họ rất xa, nhưng lại làm cho bọn họ sinh ra lòng kính
sợ theo bản năng.
Giống như đối mặt với sinh vật cao giai hơn vậy.
Mà ở sau Ngọc hồn, quả nhiên lại có thêm thần hồn cảnh giới mới - Tinh hồn.
Chỉ là, nhìn điểm Tiên Nguyên khủng bố cần thiết để thăng cấp, Thành ca chỉ
có thể một lần nữa niệm thầm một tiếng làm phiền rồi, sau này hẵng nói.
Sau đó hắn bấm mở huyền văn băng.
Không hề do dự dùng một trăm ngàn điểm Tiên Nguyên, đưa huyền văn này
tăng lên đến thập trọng!
Huyền Văn thập trọng, đem đến quy tắc băng cảm ngộ cấp độ sâu hơn.
Tiến tới làm cho mối liên hệ của lạc ấn của quy tắc băng, cùng với căn nguyên
băng của thế giới này nhanh chóng sâu sắc hơn.
Hắn bây giờ thi triển vũ kỹ hệ băng, uy năng sẽ mạnh hơn trước kia gấp mấy
lần!
Đám người Nghiêm Tôn, Lăng Trí trước mặt đã kinh ngạc lại kinh ngạc thêm.
Bọn họ vẫn như cũ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm thấy hơi thở băng
khắp người Khương lãnh chúa bỗng nhiên tăng lên nhiều lần so với trước kia.
Điều này cũng quá không tưởng tượng nổi rồi?
Bỗng nhiên giác ngộ sao?
Cho dù là bỗng nhiên giác ngộ cũng không thể tăng lên nhiều như vậy được!
Đúng vậy, nhất định là thực lực mà trước kia hắn che giấu, bây giờ chỉ là thả sự
trói buộc cảnh giới ra mà thôi.
Nhìn một trăm mấy ngàn điểm Tiên Nguyên còn lại, lại nhìn 999 Huyền Văn
gào khóc đòi ăn còn lại của mình, Thành ca cũng khá bất lực.
Nếu mà thăng cấp thì không biết đến khi nào đây?
Nghĩ một hồi, hắn quyết định vẫn là thăng cấp “Bất Diệt Thiên Hoa Kiếm
Kinh” lên đến thập tam giai trước.
Thế là lại giảm một trăm hai mươi ngàn điểm Tiên Nguyên.
Chỉ một phút ngắn ngủi như vậy, hắn đã lại một lần nữa vượt qua đại cảnh giới,
có được sức chiến đấu của Đế cảnh ngũ trọng hậu kỳ.
Sự vượt cấp khiêu chiến này đã rất khác thường rồi.
Không còn cách nào, kỹ năng thăng cấp này của hệ thống quá bug.
Rất nhiều Thần hồn và cấp độ quy tắc trước mắt tu vi cảnh giới không thể đạt
được, ở đây có điểm Tiên Nguyên thì có thể tăng lên.
Sau khi bận rộn xong, hắn mới cười híp mắt nhìn về hướng quân sư của mình.
“Thật lấy làm tiếc, ta dùng cách của mình thắng rồi, nguyện vọng chi phối ta
của ngươi hụt mất rồi.”
Cung Tình Tâm nói ta vốn dĩ cũng không có nguyện vọng này, cá cược còn
không phải là ngươi tự đề ra sao?
Nói thật thì, lần này Thành ca dùng cách của mình để giải quyết kẻ địch, suýt
chút nữa khiến cho nàng nảy sinh nghi ngờ với năng lực của bản thân.
“Ngươi thắng rồi!”
Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt quật cường lại lần nữa trở nên kiên định.
“Nhưng ta vẫn kiên trì cho rằng, kế hoạch ban đầu càng hoàn hảo hơn!”
“Nếu như lần này dựa theo kế hoạch ban đầu để hành động, lại cộng với thực
lực quá mức bình thường này của ngươi, vậy lần này sẽ càng thêm nhẹ nhàng.”
Nàng nói cũng đúng.
Nếu như dựa theo kế hoạch ban đầu gây xích mích khiến cho kẻ địch cắn xé lẫn
nhau, cuối cùng Thành ca mới ra tay, vậy đoán chừng cũng không cần mở hack
hồi sinh nữa.
Hắn chỉ cần giải quyết mấy con sói cuối cùng còn sống mà thôi.
Chỉ là, như thế không phù hợp với tính cách của Thành ca.
Phải gây xích mích, rồi còn phải đem ký hiệu của lãnh chúa tặng cho Địch Ung
trước đã, thể diện của bản thân ở đâu?
“Được rồi được rồi, ngươi đánh cược thua tự chịu là được, sau này trung thực
hơn cho ta là được.”
Nữ nhân này quá thông minh rồi, Thành ca nhất định phải trấn áp được nàng.
Nếu không thì sau này nàng lại tự ý, biết đâu sẽ thực sự làm hỏng cơ hội làm
màu của mình.
Mấy vị phó lãnh chúa nghe đến mặt sững sờ.
Cái gì mà chi phối?
Cái gì mà đánh cược thua thì tự chịu?
Băng nữ này chẳng qua chỉ là một Đế cảnh nhị trọng bình thường mà thôi, địa
vị lại có thể cao như vậy?
Trong một lúc, bọn họ đều bắt đầu suy đoán mối quan hệ thực tế giữa Khương
lãnh chúa và Cung Tình.
Kết quả của trận chiến Thiên Hồng Lĩnh, rất nhanh đã truyền ra ngoài.
Toàn bộ Phi Tuyết vực đều rộ lên một vùng, thậm chí đến ngay cả các vực xung
quanh cũng đều bộc phát ra liên tục không ngừng âm thanh kinh sợ.
Trước đó, không có ai xem trọng Thiên Hồng Lĩnh.
Bốn vị phó lãnh chúa cũng chỉ là Đế cảnh tứ trọng sơ kỳ mà thôi, bất kỳ một hai
Đế cảnh tứ trọng trung kỳ nào cũng đều có thể giải quyết bọn chúng rồi.
Mà vị lãnh chúa Khương Thành mới nhậm kia cũng chưa được ngoại giới coi ra
gì.
Rất nhiều người thậm chí cho rằng hắn có thể trở thành lãnh chúa chỉ là do may
mắn.
Trước trận chiến này, tất cả mọi người đều cho rằng đây là một trận chiến xâu
xé.
Trận chiến mà bầy sói xâu xé đàn cừu.
Sự hồi hộp duy nhất, chính là cuối cùng con sói nào có thể đoạt được ký hiệu
của lãnh chúa.
Còn sức chống cự của bản thân đàn cừu?
Có cần thiết phải đi theo dõi và thảo luận không?
Mà hiện giờ, kết quả chiến đấu giống như là một cái tát trời giáng đánh trên mặt
tất cả mọi người.
“Thiên Hồng Lĩnh vậy mà đã chiến đấu với những cao thủ đó rồi?”
Trước đó, bọn họ thậm chí còn không cảm thấy Thiên Hồng Lĩnh dám khai
chiến với những kẻ xâm lược từ bên ngoài đến.
“Lại còn thắng nữa?”
“Điều này không thể nào?”
“Bịa ra tin tức giả à?”
“Là thật đó, Địch Ung và Ngụy Sưởng đều đã chết rồi, bên kia bọn họ truyền tin
tức ra rồi.”
“Cái gì? Hai vị này đều chết rồi?”
“Ôi vãi, hai vị này là Đế cảnh tứ trọng hậu kỳ đấy, còn dũng mãnh hơn so với
đa số lãnh chúa, sao lại có thể chết được?”
“Lẽ còn nào có Đế cảnh ngũ trọng đã nhúng tay vào chiến đấu?”
“Không có, nghe nói tất cả đều là do Thiên Hồng Lĩnh vị lãnh chúa mới nhậm
Khương Thành kia giết chết.”
“Khương Thành…”
Từ hôm nay trở đi, đại danh của Thành ca cuối cùng cũng hoàn toàn truyền ra,
được vô số người của Băng giới biết đến.