nước vậy.
Tiểu đội của người khác không có cách nào hoàn toàn ứng phó được với mưa
đen, nhưng một mình hắn lại có thể nhẹ nhàng ứng phó.
Những người khác cần phải mấy người phân cảm ngộ mưa đen, một mình hắn
ôm lấy toàn bộ.
Có thể nói, Thiên Đại cơ duyên có quan hệ với Kiếm Đạo quả thực giống như là
cân đo đong đếm vì hắn mà làm vậy.
Nhưng hắn cũng không vì điều này mà cảm động.
Cơ duyên mất đi rồi thì có thể đợi lần khác, nhưng hình tượng mà mất đi thì
không thể nào cứu vãn được.
Thành Ca vừa đạp nước, vừa vuốt nhẹ Đế Kiếm Phù trong tay, thật khó để hạ
quyết tâm.
Mà cũng ngay lúc đó, lại xuất hiện một con thuyền nhỏ bồng bềnh bồng bềnh ở
đằng xa.
Chiếc lá xanh biếc dài mười hai thước, rộng ba thước.
Một người đàn ông mặc đồ đen đứng sừng sững ở phần đuôi chiếc lá.
Dáng dấp trông có vẻ vẫn còn khá trẻ.
Dung mạo thanh tú lông mày mảnh mai tai nhọn mang chút vẻ lạnh lẽo, con
ngươi màu bạc hàm chứa vẻ xơ xác tiêu điều.
Mà trong tay hắn lại nắm một thanh kiếm quái dị.
Lưỡi kiếm rút ra khỏi bao nghiêng về phía mặt biển, một mặt thì đen một mặt
thì trắng.
Cả người không nhúc nhích chút nào, tựa như nham thạch từ lúc thiên địa sơ
khai đến nay chưa từng thay đổi.
Mà ở đoạn đầu gần chiếc lá nhất, ở đầu là một nữ tử váy xanh tóc đen suôn dài
như thác nước đang ngồi.
Dung nhan của nàng không nói đến là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng
được gọi là đẹp đẽ như tranh.
So với nam tử mặc đồ đen căng như dây cung ở sau lưng, nhìn qua nàng quả
thực là phong cách hoàn toàn khác.
Thoải mái nhẹ nhàng thong thả khoan thai giống như không phải đến đây để rèn
luyện, mà là đến đây để chèo thuyền du ngoạn vậy.
Nếu như không phải trước đầu gối cô có một thanh kiếm nằm ngang còn ở trong
vỏ, có lẽ sẽ có người xem nàng là một thiếu nữ hoa sen chưa trải sự đời.
Tuy rằng hai người này cùng ngồi trên cùng một chiếc thuyền, nhưng lại như xa
cách hơn mười thước.
Một người ngồi ở mũi thuyền, một người đứng ở đuôi thuyền, hoàn toàn không
giống người cùng một tổ đội.
Ánh mắt đầu tiên nhìn đến, thậm chí còn cho rằng giữa hai người này ngăn cách
nhau bởi bình phong thế giới ảo giác quái dị.
“Hử?”
Người đầu tiên nhìn thấy Khương Chưởng Môn đang đạp nước ở dưới nước, là
thiếu nữ váy xanh ngồi ở đằng trước.
Suy cho cùng thì đến Đế Kiếm Tinh rèn luyện, nàng đương nhiên biết Thiên
Đạo kiếm hải này có ý vị như thế nào.
Rơi xuống thì chắc chắn sẽ bị nuốt chửng, ở Lực Thiên Đạo đáng sợ trước mặt,
ngoại trừ Thiên Đế ra thì không ai có thể may mắn tránh được.
Thế là trong con ngươi tròn xoe đen láy như quạ kia của cô, nhộn nhạo lên
những tia sóng kinh ngạc.
“Hả?”
Thiếu niên mặc đồ đen mặt đầy xơ xác tiêu điều ở phía sau phản ứng còn lớn
hơn của cô.
Đến mức mà chuôi kiếm có hoa văn nhỏ li ti trong tay còn chưa rút ra khỏi vỏ
cũng không tự giác được mà lắc lư theo.
“Lại có người có thể tồn tại sống sót ở trong Thiên Đạo kiếm hải sao?”
“Làm sao có thể chứ?”
Bởi vì hình ảnh Thành Ca bơi lội ở dưới nước quá kỳ lạ, con ngươi màu bạc của
hắn cũng bởi vì kinh hoàng mà trừng to lên.
Dáng vẻ lạnh lùng tàn khốc lúc trước chỉ trong thời gian ngắn đã không còn giữ
được rồi.
Khương Chưởng Môn đương nhiên cũng phát hiện ra bọn họ.
Phản ứng đầu tiên của Thành Ca chính là quay đầu, sau đó vứt bỏ Đế Kiếm Phù
truyền tống ra ngoài.
Hình ảnh làm mất thân phận như vậy, không thể để nhiều người ở ngoài trông
thấy được.
Nhưng khi nhìn đến em gái đang ngồi ngay ngắn ở đằng trước, hắn bỗng nhiên
lại cảm thấy chèo thuyền du ngoạn với em gái này ở Thiên Đạo kiếm hải cũng
rất là lãng mạn, cũng không phải không thể tiếp nhận.
“Khụ!”
Hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó tràn trề nhiệt tình vẫy tay về phía hai người họ.
“Hello!”
“Can you help me?”
Câu này ngay cả nhựa plastic cũng không gọi là phát âm, hai người phía đối
diện đương nhiên là nghe không hiểu rồi.
Thế là Ca này lắc lư thanh kiếm trong tay mà lúc nào cũng có thể vứt bỏ Đế
Kiếm Phù.
“Xin chào em gái, ta đây có chiếc vé lên thuyền cũ không biết có thể lên thuyền
của ngươi không?”
Thiếu nữ váy xanh và thiếu niên đồ đen đều mang vẻ mặt nghi hoặc liếc nhìn
nhau.
Dường như cũng là muốn từ ánh mắt của đối phương nhìn ra chút gì đó.
Phong cách nói chuyện này của Thành Ca, vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp phải,
trong lúc nhất thời suýt chút nữa không biết đáp lại ra sao.
Sắc mặt của thanh niên áo trắng nhanh chóng lạnh xuống.
“Muốn chết à…”
Lời của hắn còn chưa nói hết, kiền bị thiếu nữ váy xanh ở đầu thuyền cười phù
một tiếng cắt ngang.
Nụ cười này của nàng, càng giống như là nụ cười dí dỏm của thiếu nữ nhà bên
vậy.
“Ta còn không biết ngươi là ai mà.” Nàng cười khanh khách nói.
Dưới biển chỉ lộ ra từ ngực Thành Ca trở lên, hắn hơi hất mái tóc của mình lên.
“Vậy ngươi phải ngồi cho vững vào, đừng vì nhìn thấy thân chính nhân sĩ trứ
danh ở Nguyên Tiên giới liền xúc động đến nỗi không khép nổi chân.”
Thanh niên đồ đen ở phía sau thực sự không chịu được cái khẩu khí cợt nhả của
hắn.
Hắn trực tiếp vung kiếm về phía hắn: “Ngươi nói cái gì vậy, ngươi cũng
xứng…”
Nữ tử váy xanh kia lại cười dịu dàng cắt ngang hắn lần nữa.
“Người này dường như rất thú vị, đừng có dọa đến người ta.”
Thanh niên đồ đen ngay lập tức thu kiếm lại, không nói một lời cúi thấp đầu
xuống.
Chỉ một chi tiết đơn giản như vậy, Khương Thành đã nhìn ra trong hai người
này có phân chia cấp cao cấp thấp rồi.
Rõ ràng thân phận của thiếu nữ váy xanh cao hơn một bậc.
Thành Ca đối với nàng lập tức có thêm chút thiện cảm.
“Có thể nhìn ra ta rất thú vị, vậy cũng nói rõ ngươi cũng rất có phẩm vị!”
Hắn bật ngón tay cái lên, nhân tiện còn tặng kèm thêm ánh mắt khen ngợi.
“Thật không dám giấu giếm, ta chính là Ẩn Hoàng Khương Thành của cả
Nguyên Tiên giới.”
“Ồ!”
Vị thiếu nữ váy xanh kia lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Thì ra ngươi chính là Khương Thành à? Thật là hiếm có, không ngờ ta lại có
thể gặp ngươi ở đây.”
Nói thực lòng, phản ứng của cô thật ra khiến cho Khương Thành có chút bất
ngờ.
Hắn cố ý liên thiên cợt nhả như vậy, chỉ vì muốn làm giảm bớt sự xấu hổ vì
đang ở dưới nước, cũng không hy vọng người khác thực sự nghe hắn nói.
Hắn cũng biết, Thiên Cung căn bản cũng sẽ không giúp hắn tuyên truyền cái
danh xưng Ẩn Hoàng này.
Lần trước đi Thiên Đan Tư, ở bên đó ngoại trừ Dịch Nguyên Đạo Tôn ra những
người khác đều không biết Ẩn Hoàng là cái gì.
Vậy mà thiếu nữ này lại đã từng nghe rồi?
“Đúng vậy chính là ta.”
Thành Ca tự nhủ trong lòng rằng chẳng nhẽ chính mình lại gặp phải fan girl rồi?
“Lần này ngươi có cơ hội được ngồi chung một thuyền với đại minh tinh tâm
niệm, có phải là ngươi cảm thấy rất kích động rất vinh hạnh hay không?”
Đến mức mà nam tử đồ đen đang nắm thật chặt thanh trường kiếm trong tay ở
phía sau đã bị hắn trực tiếp coi thành không khí rồi.
Thiếu nữ váy xanh cười khanh khách.
“Là rất kích động, có điều điều kiện tiên quyết là ngươi thật sự là vị Ẩn Hoàng
Khương Thành kia sao?”
“Cái này còn có thể làm giả sao? Ngoại trừ chính chủ là ta ra còn có ai có thể có
khí chất đặc biệt như vậy chứ?”
“Nhưng mà ta nghe nói Ẩn Hoàng với Thiên Đế có phẩm giai như nhau, nếu
ngươi thật sự là chính chủ, sao mà hình tượng ở dưới biển lại chả ra sao vậy?”
Ánh mắt nàng tràn đầy vẻ cười nhạt nhìn về phía gương mặt đẹp trai của
Khương Thành.
“Ẩn Hoàng ở trong lòng ta là thần võ anh minh, khí chất siêu phàm, loại người
này chắc sẽ không biến thành chó rơi xuống nước đâu.”
Cái này…
Bốn chữ chó rơi xuống nước này thực sự kích thích đến mặt mũi của Khương
Chưởng Môn.
Hắn cảm thấy phong cách làm màu của mình đang điên cuồng rớt xuống, ngay
lập tức muốn rơi xuống phá nát mặt biển, trở thành giá trị âm.
Đây là điều mà hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Thế là hắn bắt đầu động não, nghĩ cho mình một lý do để cứu vớt hình tượng
tôn quý.
“Là như thế này, con người ta thích rèn luyện thân thể, đi đến đâu cũng không
lười biếng.”
“Lúc trước nằm trên chiếc lá đó trôi đi, ta cảm thấy quá nhàn hạ quá sa đọa rồi.”
“Cuộc sống nằm ở chỗ vận động, thế hệ chúng ta há có thể lười biếng.”
“Vì vậy ta cố ý nhảy xuống khỏi con thuyền xa xỉ đó, thử thách thể lực của
mình một chút.”
Cái lý do nói hươu nói vượn của hắn, thanh niên đồ đen nghe xong lại vô cùng
xem thường.
Ngươi lừa quỷ à!
Chiếc lá hỏng rồi thì nói chiếc lá hỏng rồi, còn nói là rèn luyện thân thể, nghĩ
chúng ta là đồ ngốc à?