Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phi Tiên môn bên này rất nhanh cũng đã nhìn thấy phi thuyền đến từ phân bộ

của Hám Thiên cung.

Thế là trên dưới toàn phái đều hoan hô như sấm dậy.

“Ha ha, là người của Hám Thiên cung đến rồi!”

“Đương nhiên thôi, Hám Thiên Cổ Thánh cũng đã đích thân đến rồi, bọn họ còn

không qua đây để thể hiện chút sao?”

“Xem ra đãi ngộ này của Khương chưởng môn này, thể diện của Khương

chưởng môn này.”

“Thế này là muốn tuyên bố Hám Thiên cung sẽ kết liên minh với chúng ta à?”

“Chắc là vậy…”

Sau khi phi thuyền tiếp cận đến sơn môn của Phi Tiên môn, quả nhiên đã hạ

xuống.

Ba bóng dáng bay ra, chính là ba Thánh Chủ của phân bộ.

Tuy bọn họ không mang theo tùy tùng, nhìn thanh thế có vẻ không lớn, nhưng

không ai ở hiện trường dám lơ đểnh.

Đám người Ngộ Sơn và Trường Dương, Diệu Du liền gặng cười đi lên nghênh

đón.

“Hoan nghênh đạo hữu của Hám Thiên cung!”

“Hoan nghênh hoan nghênh!”

Chỉ là, sự nhiệt tình này của bọn họ chẳng được hồi đáp bao nhiêu.

Diệu Tiên Thánh Chủ dẫn đầu chỉ hừ lạnh một tiếng.

“Khương Thành ở đâu?”

Với thái độ này, những người khác cũng không có cảm giác gì mấy.

Chỉ biết địa vị của những người ở Hám Thiên cung này siêu phàm, cao ngạo

thành quen rồi.

Nhưng lòng Ngộ Sơn dẫn đầu lại trầm xuống, nụ cười trên gương mặt cũng đau

khổ thêm mấy phần.

Không phải chứ?

Lẽ nào Hám Thiên phủ đã phát hiện ra Hám Thiên Cổ Thánh là giả rồi?

Nếu như là vậy thì toi đời rồi!

“À thì, không biết ba vị tìm sư tôn của ta có chuyện gì?”

“Ngươi bảo hắn ra đây là được rồi!”

Diệu Tiên Thánh Chủ mất kiên nhẫn nhìn trân trân hắn một cái.

“Làm gì mà nhiều lời thế?”

Lúc này, những người khác đã có cảm giác không đúng lắm rồi.

Tình huống gì vậy?

Khương chưởng môn của bọn ta là bạn tốt của lão đại Hám Thiên Cổ Thánh của

các ngươi đấy, các ngươi lại bất kính với hắn vậy sao?

Lẽ nào trong việc này có vấn đề?

Điều Ngộ Sơn đoán vốn không sai, phân bộ Hám Thiên cung giám sát cả

Thương Lan đại lục.

Tuy không thể nói không chuyện lớn nhỏ nào không biết, nhưng động tĩnh lớn

một chút thì bọn họ sẽ biết được rất nhanh.

Hám Thiên Cổ Thánh đến Phi Tiên môn, động tĩnh này đương nhiên không nhỏ

rồi.

Sau khi ba Thánh Chủ của phân bộ nghe tin thì nào dám thờ ơ.

Nếu như thật sự là Chiến Đế đến thì những bộ hạ như bọn họ chắc chắn phải

đến để phối hợp nghênh tiếp.

Nhưng sau đó có được một vài chi tiết tình báo thì lại khiến đầu óc bọn họ mù

mị, cảm thấy kì lạ vô cùng.

Gì mà quang hoàn cửu sắc?

Gì mà kim đồng ngọc nữ?

Bọn họ cũng đâu phải chưa từng gặp mặt trực tiếp Chiến Đế, sao trước nay chưa

từng thấy nàng dùng hình thức như vậy chứ?

“Lẽ nào là giả?”

“Nhưng người đó là Khương Thành, đúng là không thể nói trước được rồi.”

“Sao ta chưa từng nghe thấy Chiến Đế và tên Khương Thành này có giao tình gì

nhỉ?”

“Hơn nữa Hám Thiên phủ còn do hắn cho nữa? Đúng là nực cười mà!”

Chuyện lớn như vậy, nếu thật sự có người dám mạo nhận là Chiến Đế thì bọn

họ buộc phải có hành động.

Vậy nên, bọn họ vừa truyền tin về tổng bộ để hỏi, vừa nhanh chóng đến Phi

Tiên môn bên này để xác nhận tình huống.

“Tìm ta làm gì?”

Thành ca chỉ mới vừa hiện thân, Diệu Tiên Thánh Chủ đã mặt mũi hằm hằm chỉ

về hắn.

“Khương Thành! Quả nhiên là ngươi!”

“Ngươi thật to gan, lại dám…”

Lời của hắn đột nhiên nghẹn lại ngay cổ họng.

Bởi vì hắn nhìn thấy thiếu nữ đằng sau Khương Tahnfh.

“Chiến, Chiến…”

Thời khắc nhìn thấy Lăng, ba Thánh Chủ như đồng thời biến thành rồng đổi

màu, vẻ mặt trở nên đặc sắc vô cùng.

Bọn họ nhận ra rồi.

Không phải chứ, Chiến Đế thật sự đến Phi Tiên môn rồi?

Hơn nữa còn đứng đằng sau Khương Thành nữa?

Bọn họ thậm chí còn nhịn không được mà giụi mắt, cảm nhận kĩ lại khí tức của

người đó lần nữa.

Không sai!

Đúng thật là nàng!

“Lại dám gì chứ? Gì mà chiến với không chiến?”

Thành ca cau mày: “Các ngươi muốn đến đây khai chiến sao, vậy thì mau bắt

đầu đi.”

Hắn thật ra đã sớm dự liệu được rồi, giả trang thành Hám Thiên Cổ Thánh rất

nhanh sẽ bị vạch trần thôi.

Dù sao thì bên Hám Thiên cung đó chỉ cần hỏi Chiến Đế kia là biết thật giả

ngay, rất dễ có chứng cứ.

Mà Khương Thành cũng không bận tâm sẽ bị lộ.

Dù sao thì chuyện cần cũng chỉ là nhận đủ một triệu người, triển lộ một chút

sức kêu gọi của bản thân trước mặt Lăng và đám người Trường Dương, Trường

Linh mà thôi.

Bây giờ làm màu thành công rồi, giá trị thống trị cũng đã có được rồi.

Sau đó Hám Thiên cung sẽ có phản ứng ra sao, người trong tông môn có rời đi

hay không hắn đều không bận tâm.

Có hệ thống trong tay, thiên hạ ta có hết.

Tốt nhất là chính Hám Thiên Cổ Thánh giết sang, sau đó bản thân sẽ mở hệ

thống đánh hắn tả tơi.

Vậy đến lúc đó thì hiệu quả làm màu há chẳng phải có tuyệt hơn trước hay sao?

Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được mà bái phục trí thông minh của bản thân.

“Ta, bọn ta…”

Ba Thánh Chủ nào dám hỏi tội hô đánh hô giết chứ.

Bọn họ ngây ra không nói gì nhìn Lăng, trong mắt ngập tràn sự kinh hoàng và

bất lực.

Trước mặt Khương Thành, Lăng nhìn có vẻ vô hại.

Nhưng trước mặt những người khác, hình tượng của nàng chẳng hiền từ được

như ma thần hỉ nộ vô thưởng trong truyền thuyết.

Dù cho có là những Tiên quan từ Thiên Cung cùng sang, ngày thường gặp nàng

cũng không dám thở loạn nhịp.

Khi hai chân mềm nhũn của ba người sắp quỳ xuống, hồn hải cuối cùng cũng

vang lên tiếng nói lạnh lùng thấu xương đầy juy nghiêm của Lăng.

“Đứng cho vững.”

“Tất cả đều giả vờ như không quen ta.”

Ba người toàn thân run rẫy, liền đứng thẳng như bút.

Làm cho Thành ca cùng ngớ ra.

Ba người này lúc thì hoảng sợ, lúc lại nghiêm túc, có phải có bệnh rồi không?

“Các ngươi mắc rắm thì cứ thả đi, không có chuyện gì thì cút!”

Nếu như không có Lăng ở bên cạnh thì ba người này chắc chắc sẽ tức giận tại

chỗ.

Bây giờ bọn ta là Thánh Chủ, ngươi mới chỉ là Đạo Thần trung giai, ngươi còn

đắc ý gì chứ?

Còn tưởng giờ là thời đại mà ngươi có thể tự tung tự tác được à?

Nhưng bây giờ, bọn họ chỉ có thể chờ chỉ thị của Lăng, không dám tự tiện nói ra

bất cứ lời nào.

Giống như một con rối bằng gỗ thực thụ vậy.

“Khương Thành vốn không biết thân phận của ta.”

“Ta không có đến, Hám Thiên Cổ Thánh trước đó đến là do hắn giả, hiểu

không?”

“Các ngươi tuyên bố như sự thật là được rồi.”

Ba người mặt nghiêm túc suýt chút nhịn không được mong muốn muốn bóc

phốt.

Hóa ra thật sự là giả trang ư?

Hơn nữa chính chủ còn ở hiện trường, Khương Thành lại cứ không nhận ra

ngượi?

Ngươi rốt cuộc muốn chơi gì vậy?

Suy nghĩ của đại nhân vậy khó đoán quá!

Diệu Tiên Thánh Chủ cẩn thận dè dặt truyền âm xin chỉ thị một câu: “Vậy,…

bọn ta có cần tuyên chiến với hắn không?”

“Tuyên chiến gì chứ?”

Ngữ khí của Lăng trở nên mất kiên nhẫn.

“Các ngươi chỉ cần tuyên bố xong kết quả là có thể trở về rồi.”

Nàng không thể nhìn nỗi chuyện Khương Thành đắc ý, còn mong hắn làm màu

bị lật xe đây này, mơ đi mà phối hợp với hắn.

Nhưng một mặt khác, nàng cũng không có ý xem Khương Thành là kẻ địch.

“Ồ ồ, được thôi được thôi.”

Tuy chẳng hiểu tí nào, nhưng ba người cũng không dám có ý kiến gì.

Dù sao thì cũng là yêu cầu của một chính chủ như ngươi, tương lai có xảy ra

chuyện gì thì cũng không liên quan đến bọn ta.

Nghĩ đến đây, ba ngươi cũng không nhìn Khương Thành nữa mà hắng giọng,

thông báo dõng dạc với tất cả môn đồ của Phi Tiên môn.

“Bọn ta đã chứng thực với bên Hám Thiên Cổ Thánh rồi.”

“Hám Thiên Cổ Thánh trước đó là giả mạo.”

Bỏ lại hai câu này, ba người nhanh chóng vọt lên phi thuyền với tốc độ nhanh

nhất, đóng cửa lại.

Sau đó bốc khói bay đi.

Bot lại đám môn đồ Phi Tiên môn ngơ hết cả ra.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vừa rồi bọn họ nói gì?

Đến cả Khương Thành cũng ngây cả ra, có phần không rõ được ý đồ của đối

phương.

Các ngươi vạch trần sự thật, sau đó thì sao?

Không định làm gì hết sao?

Không nói lập tức khai chiến, còn không nói được hai ba lời cay nghiệt nữa à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK