cũng biết rõ.
Hắn tỏ vẻ rất vô tội.
Mỗi ngày, bản thân đều nằm trong Hành cung, cũng không nghĩ đến việc tìm
những người khác ở xung quanh để chinh chiến.
Đều là người khác chủ động đến giết hắn, cho nên hắn cũng không thể không
đánh trả mà.
“Giết thêm một người nữa, hình như Thành ca anh minh thần võ buộc phải rời
khỏi sân.”
Lăng đã bị buộc phải làm việc cho Khương Thành trong ba tháng qua, có thể
xem như là bắt được một cơ hội để trút giận.
Khương chưởng môn bĩu môi.
“Ta dựa vào cái gì mà rời khỏi sân, cho dù có đủ 21 người, ta vẫn có thể ở lại
bên trong.”
“Hu hu hu, ở lại bên trong để bị đánh sao?”
Lăng lau mắt, nhưng trên thực tế đương nhiên một giọt nước mắt cũng sẽ không
có.
“Hay là bị người ta truy đuổi chạy trốn khắp nơi?”
Nàng cố tình giơ ngón tay lên chấm vào đôi môi đỏ thẫm của bản thân, trong
đôi mắt đen láy hiện lên suy nghĩ, tư thế như đang muốn suy nghĩ cách cho
Thành ca.
“Ôi, làm sao bây giờ?”
“Không phải ngươi còn phải gánh ta trở thành Thần Quân hay sao, kết quả là
ngay cả chính mình cũng không có cơ hội?”
“Quá thảm rồi, rõ ràng thực lực mạnh như vậy, nhưng không thể tiếp tục sử
dụng nữa.”
“Cuối cùng, hu hu hu … còn phải bồi thường cho ta thù lao gấp mười lần, thật
sự là người nghe thương tâm làm người thông cảm…”
Thành ca nhìn từ trên xuống dưới nữ nhân này một cái, nể tình nàng ba tháng
nay tận tâm tận tụy, quyết định không so đo với nàng.
Dù sao người bị ép buộc quá tàn nhẫn, cũng cần một chỗ để trút giận mà.
Nếu không sẽ kìm nén đến bệnh.
Để chữa bệnh cho em gái này, thỏa mãn ham muốn trút giận của nàng, thậm chí
hắn còn cố ý lắc đầu thở dài, vờ như đang thật sự phiền muộn.
“Ngươi thật sự muốn đồng cảm, vậy thì xoá bỏ bồi thường gấp mười lần, ta cảm
tạ tám đời tổ tông của ngươi.”
Nhìn thấy biểu cảm không cam lòng trong cô đơn của hắn, rốt cuộc Lăng không
nhịn được nữa.
“Ha ha ha ha…”
Trong tiếng cười như chuông bạc có ý vui sướng khi người gặp họa không chút
che giấu.
Thành ca cứ lặng lẽ nhìn nàng như vậy, còn thầm nghĩ ngươi có thể thu lại một
chút hay không, dù sao thì chúng ta cũng là đồng đội trên một con thuyền mà.
Sau khi cười đủ rồi, em gái này mới thở dài một cách tiếc nuối.
“Ta cũng rất muốn xoá bỏ bồi thường của ngươi, nhưng không được đâu.”
“Tại sao không được?”
“Ước định đã được đưa ra, sao có thể làm trái với quy ước, cái này chẳng phải
là bôi một vết nhơ lên cuộc đời của Thành ca anh minh thần võ hay sao?”
“Ta không ngại có vết nhơ.”
Lăng liên tục xua tay: “Không không không, ngươi không ngại, nhưng ta lại
không đành lòng nhìn thấy ngươi hoàn mỹ cao thượng lại xuất hiện khuyết
điểm. Cho nên, mặc dù ta rất muốn giúp ngươi xóa bỏ bồi thường, nhưng ta
tuyệt đối không thể làm điều đó.”
“Ta chỉ có thể miễn cưỡng nhận bồi thường gấp mười lần của ngươi, nếu như
ngươi không đủ khả năng để bồi thường, vậy thì ta cũng chỉ có thể làm trái ý
muốn ban đầu đi thúc ép ngươi…”
Mong muốn lớn nhất hiện tại của nàng, là nhìn thấy Khương Thành sứt đầu mẻ
trán bôn ba khắp nơi để trả nợ cho mình.
Chỉ có như vậy mới có thể xóa bỏ hoàn toàn sự khó chịu trong ba tháng gần
đây.
Thành ca không khỏi bùi ngùi.
“Ngươi thật sự là suy nghĩ cho ta quá nhiều.”
Lăng cười tươi như hoa: “Đây là việc ta nên làm…”
Hai người đang nói chuyện ở đây, đột nhiên cách đó không xa có mấy bóng
người bay đến.
Giương mắt lên nhìn, có bốn người.
Hơn nữa đối phương trông có vẻ hung hăng, không giống như người bình
thường đi ngang qua.
“y da, thật là không đúng lúc, lo lắng cái gì thì cái đó đến.”
Khương Thành chỉ có một vị trí, bốn người rõ ràng là vượt quá tiêu chuẩn một
cách nghiêm trọng.
Vẻ mặt Lăng đau khổ, tràn ngập ‘lo lắng’ nhìn về phía Khương đội trưởng.
“Thành ca anh minh thần võ, bây giờ chúng ta phải rời sân, hay là chạy trốn
đây?”
Trên thực tế lại đâu chỉ có nàng.
Lúc này, ba Thiên Đế trong Tử Tiêu Điện cũng không nhịn được vỗ tay cười
lớn.
“Ha ha ha ha, cuối cùng tiểu tử đó cũng bó tay.”
“Mặc dù không có nhân vật lợi hại nào ở phía đối diện, nhưng trận thứ tư của
hắn dừng lại ở đây rồi.”
Tu Đế nói một cách hung hăng: “Thay vào đó ta lại hy vọng hắn ngoan cố
chống cự, như vậy bị Thiên Đạo xoá bỏ, chết cũng đáng đời!”
Cũng lúc đó, những tiên nhân bên ngoài sân phát ra tiếng thở dài nặng nề.
“Khương Ẩn Hoàng chỉ có thể dứt khoát rời sân, như vậy tốt xấu gì cũng có thể
giữ được thể diện.”
“Đúng vậy, bị một đám Đạo Tôn có sức mạnh kém xa bản thân đuổi đánh,
không dám đánh trả, lại càng thêm mất mặt.”
“Với thực lực của hắn, bị buộc rời sân sớm, thật sự là quá đáng tiếc.”
“Còn không phải sao, đại hội thông thần lần này, mỗi một trận hắn đều có thể
mang đến vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.”
Thậm chí có người còn không nhịn hét to với mấy Thần Quân trên bầu trời.
“Có thể cho Kương Ẩn Hoàng thêm mấy chục người nữa không, bọn ta chỉ
muốn nhìn hắn…”
“Đúng vậy, đại hội thông thần không có Khương Thủ Tọa bọn ta không xem!”
Các Thần Quân âm thầm bĩu môi, nếu như có thể, bọn ta còn hận không thể
giảm bớt hạn ngạch đầu người của hắn.
“Khương Thành, ngươi thật đúng là nghênh ngang khoác lác mà!”
“Có thể xem như là bị chúng ta chờ được rồi.”
Mấy tiên nhân này ngoại trừ sát khí ra, còn mang theo thù hận sâu sắc.
Thành ca vừa nhìn, thế mà mấy người này đều là người quen.
Người phụ nữ trung niên đứng đầu, là Dao Lang Đạo Tôn của Li Huyễn Tinh.
Mà nam tử râu đen, sắc mặt kiêu ngạo điên cuồng, sơ xác tiêu điều bên cạnh
hắn, là Tiên quan nhị phẩm Ưng Trì Đạo Tôn của Kiếm Các.
Năm đó Khương Thành và Thu Vũ Tuyền cùng nhau trở thành Tiên quan, Dao
Lang Đạo Tôn đích thân chạy đến Gia Vương đạo trường chào đón em gái Thu.
Sau đó ở Tiếp Dẫn Tư, đám người của nàng và Ưng Trì Đạo Tôn đều nhiệt liệt
mời Thu Vũ Tuyền tham gia.
Vốn dĩ chuyện này cũng không có quan hệ gì, nhưng mấy người này vì ra mặt
cho em gái Thu, giẫm lên Khương Thành không ngừng.
Kết quả cuối cùng là mấy người này bị lừa đến quỳ xuống dập đầu.
Mối thù cũng kết thúc như vậy.
Những năm gần đây, lúc nào bọn họ cũng muốn rửa nhục.
Chỉ là Khương Thành đã nhanh chóng trở thành Thủ Tọa Thiên Đan Tư có thân
phận cao hơn bọn họ, ra ngoài không phải ở Đế Kiếm Tinh thì là ở Đạo Tuyệt
Chi Địa, bọn họ cũng không thể tìm được bất kỳ cơ hội nào.
Đại hội thông thần lần này, mấy người nhìn thấy Khương Thành tham gia thi
đấu, quả thực như là bắt được chí bảo.
Cơ hội trả thù danh chính ngôn thuận đang ở ngay trước mắt!
Ba trận đầu không thể ra tay, trận thứ tư này vừa mới bắt đầu, mấy người này
không làm gì cả, đã kìm nén hết sức đi tìm Thành ca khắp nơi.
Người đầu tiên tìm được, là Ưng Trì Đạo Tôn.
Đó là một vài ngày trước khi trận đấu bắt đầu.
Lúc ấy hắn đã định ra tay.
Theo hắn thấy, năm đó Khương Thành chỉ là tôn giả.
Cho dù hiện tại đã nâng lên Đạo Tôn một cách thần kỳ, chắc chắn căn cơ cũng
không vững, không chịu nổi một đòn.
Còn biểu hiện chói mắt trong ba trận đầu, đó đều là gian lận tìm sơ hở mà.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã tận mắt nhìn thấy cảnh mười hai Đạo Tôn bị giết.
Suýt nữa doạ hắn đến tiểu ra quần.
Chỉ có thể ẩn nấp cẩn thận dưới mặt đất, nhìn Thành ca rời đi.
Người thứ hai tìm được Khương Thành, là Dao Lang Đạo Tôn.
Nàng cũng mài dao ken két, cũng xem được một trận đại chiến miễn phí, tận
mắt nhìn thấy cảnh hai Thượng Vị Tinh chủ là Bạch Diệu và Ly Thần bị giết.
Nàng - Li Huyễn Tinh chủ chỉ là Trung Vị Tinh chủ, còn không bằng hai người
đó.
Vì thế nàng cũng chỉ có thể co rút lại ở trong góc, tiếp tục nén giận.
Ba tháng sau, nàng và Ưng Trì Đạo Tôn gặp mặt, tìm thêm được hai trợ thủ
khác.
Nhưng cân nhắc đến sức chiến đấu không thể tưởng tượng nổi của Khương
Thành, mấy người cảm thấy rằng nếu giết đến chỉ sợ còn không đủ khởi động
hắn, chỉ có thể tiếp tục ẩn nấp quan sát.
Mãi cho đến cách đây không lâu, cuối cùng bọn họ cũng đã có được sự tự tin.
“Khương Thành, từ lâu ta đã từng nói, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận!”
Phất trần của Dao Lang Đạo Tôn giương cao, mang theo thù hận không thể nào
quên.