Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những năm này, đẳng cấp huyền văn của Khương Thành không ngừng tăng

cao, hạt giống huyền lực ngày xưa đã sớm nảy nở tươi tốt từ lâu.

Cây đại thụ cao chót vót chọc thủng tầng mây, cành lá um tùm, ba nghìn phân

nhánh chắc nịch vạm vỡ, tựa như từng bí cảnh đặc biệt ẩn chứa sự thâm thúy vô

tận.

“Cây huyền văn này thật ra là cảm ngộ quy tắc của ta, chỉ là nó được cụ thể hóa

mà thôi.”

“Nếu như trực tiếp biến hình dạng của nó thành hình thái của lò luyện thì có

phải sẽ thành công ngay trong một bước không?”

Đầu óc của ca này cũng linh hoạt vô cùng, sau khi nghĩ xong thì lập tức bắt đầu

thử nghiệm.

Cây huyền văn hoàn toàn chịu sự khống chế của hắn, rất nhanh đã thật sự biến

đổi.

Dựa theo ý muốn của hắn, cây đại thụ cao to nhanh chóng hóa thành một lò

luyện lớn màu vàng kim che lấp cả bầu trời.

Tuy nhiên, cũng chỉ là thay đổi vẻ bề ngoài mà thôi.

Ba nghìn huyền văn ở bên trong lò luyện về bản chất thì vẫn không hề có sự

thay đổi nào.

“Không làm được hả?”

Khương Thành vẫn không chịu từ bỏ.

Kế tiếp hắn lại biến cây huyền văn này thành mười mấy hình dáng.

Các loại lò luyện kỳ lạ khó hiểu luân phiên nhau xuất hiện, nhưng cuối cùng

vẫn chỉ là phí công vô ích.

“Không thể nào.”

“Lẽ nào thật sự không có con đường tắt nào?”

“Nếu thật sự như vậy, ca đây cả đời này đều bị kẹt mãi ở Đạo Thần cao giai,

không có cách nào tăng cấp được à.”

Khương Thành dồn hết sức muốn mở một cái bug trầm tư suy ngẫm, cuối cùng

lóe lên một ý tưởng.

“Lò luyện quy tắc, trên bản chất chính là cho đạo tâm một cái căn cơ có thứ tự.”

“Vậy chỉ cần dung hợp cảm ngộ quy tắc và đạo tâm lại với nhau là được rồi.”

“Ta không rảnh rỗi đâu mà đi giúp đạo tâm xây dựng cái lò luyện quy tắc gì đó,

không bằng cứ để đạo tâm tự trau chuốt quy tắc cho rồi.”

“Nó ít ra cũng nên biết quy tắc như thế nào sẽ thích hợp với bản thân mà nhỉ?”

Nếu cái suy nghĩ này của hắn mà truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị xem là ngu

ngốc hết cỡ.

Cảm ngộ quy tắc quả thực là căn cơ chứa đựng đạo tâm.

Nhưng hai thứ này hoàn toàn là hai hệ thống khác biệt nhau.

Cũng giống như động cơ và hộp số, chúng đều là linh kiện của một chiếc xe,

nhưng bây giờ Khương Thành lại muốn trực tiếp nhét động cơ vào hộp số, vọng

tưởng muốn hàn hai thứ này lại, dung hợp chúng thành một “động cơ hộp số”.

Điều này hiển nhiên là hoang đường cực điểm.

Chỉ là, ca này từ lúc bước ra đời đến bây giờ đều tự mình mò mẫm, cũng không

có ai nói cho hắn biết như thế này thì được, thế kia thì không được.

Mặc dù cũng ý thức được hành động này của mình có hơi quá đà, nhưng hắn chỉ

ngập ngừng hai giây đã bắt đầu tiến hành công việc của bản thân.

Đầu tiên là triệu hồi một gốc cây còn lại ở bên trong cơ thể - Ngộ đạo tiên thụ.

Kể từ sau khi năm đó xây dựng Tiên quốc, Ngộ Đạo tiên thụ đã trở thành nơi ký

thác đạo tâm của hắn.

Thành ca đã từng có một giai đoạn muốn dời nhà cho đạo tâm.

Nhưng nghĩ đến năm đó chìm sâu trong biển Thiên Đạo suýt nữa thì bị nhấn

chìm, cuối cùng vẫn là gốc cây này mạnh mẽ xuất hiện mới giúp hắn đảo ngược

được tình thế, hắn cảm thấy đạo tâm đặt ở đây cũng quả thực là an toàn nhất.

Chỉ là, cái cây này vẫn luôn không nghe lời sai khiến của hắn.

Mỗi lần xuất hiện đều tự mình làm chủ.

Lần này cũng không hề ngoại lệ, sau khi hắn triệu hồi, Ngộ Đạo tiên thụ còn

chẳng thèm để ý đến hắn, vẫn cứ ở đó tản ra cái loại lạnh lùng cao ngạo xinh

đẹp.

“Mẹ bà nó, cả ngày treo ở trên người ca, ngươi còn không biết nể mặt hả?”

Khương Thành triệu hồi vài lần cũng không có kết quả, cuối cùng chỉ đành lựa

chọn tiếp cận nó.

“Làm giá dữ nhỉ! Ngươi thì giỏi rồi, ngươi có địa vị cao! Được rồi chưa?”

Hắn chủ động thao túng cây huyền văn, rất nhanh đã tiến đến trước Ngộ Đạo

tiên thụ.

Khoảng cách giữa hai cái cây được kéo gần, tiên thụ vẫn không hề có bất cứ

phản ứng gì.

Ngay khi cành cây của hai gốc cây chính thức tiếp xúc, nó xuất hiện tình trạng

xung đột rõ ràng.

Soạt soạt soạt, gốc tiên thụ này rung lắc cành lá dữ dội, phát ra hào quang chói

lóa.

Khương Thành tiếp tục để cây huyền văn tiến lại gần người nó.

Lần này, Ngộ Đạo tiên thụ dứt khoát bắt đầu di chuyển đi chỗ khác, tránh khỏi

sự đụng chạm tiếp xúc.

Chỉ là, chuyện mà Thành ca đã quyết định thì sao có thể từ bỏ nhanh như thế

được?

“Đừng có đi mà, các ngươi đều là người một nhà cả, thân cận với nhau một xíu

đi.”

Đối diện với cây huyền văn không ngừng sấn tới trên người mình, Ngộ Đạo tiên

thụ bắt đầu tránh trái né phải, dường như muốn nói ngươi đừng có tới đây.

Đáng tiếc, nơi đây dù gì cũng là địa bàn của Khương Thành.

Dù nó có cái tôi như thế nào cũng vẫn là một phần của cái địa bàn này, vậy thì

trốn đi đâu cho được?

Cuối cùng, dưới sự vây đuổi tứ phía của Thành ca, nó vẫn bị ép dồn vào góc

kẹt.

Khi hai cành cây của cả hai cái cây chính thức tiếp xúc, tiếng vang lớn ầm ầm

đinh tai nhức óc.

Ngộ Đạo tiên thụ và cây huyền văn đồng thời phát ra ánh sáng, gần như không

cần hắn điều khiển, bỗng chốc đã chồng lên nhau.

Khương Thành chỉ cảm thấy trong thân thể trời long đất lở.

Đạo tâm chấn động kịch liệt cứ như ngọn nến le lói ở trong gió.

Ba nghìn huyền văn lúc sáng lúc tối, tựa như một chùm sao đang hoang mang

hỗn loạn, quỹ đạo phân tán khắp nơi, không còn nghe theo sự khống chế nữa.

Làm gì còn cái gọi là quy tắc nữa chứ?

Đạo tâm và huyền văn thất thường mang đến một chuỗi phản ứng vô cùng

nghiêm trọng.

Giây phút này, tiên lực và thần hồn cũng theo đó mất khống chế.

Suy nghĩ cuối cùng của Khương Thành là muốn thử một lần quay ngược thời

gian.

Cuối cùng hắn đã biết được bản thân làm ra chuyện hoang đường đến cỡ nào,

rất muốn làm lại từ đầu một lần nữa.

Chỉ là đến cái chuyện đơn giản như ấn nút quay ngược thời gian thôi mà hắn

cũng đã không có cách nào làm được.

Bởi vì trước lúc đó, ý thức mạnh mẽ của hắn cũng bị biến cố cực lớn ở trong cơ

thể lan tới, sau trận hỗn loạn trong chớp mắt thì chìm vào tĩnh lặng.

Phi Tiên môn ở bên ngoài đã sớm loạn thành một bầy.

Chỉ thấy ở chính điện và khu vực xung quanh bị hoành hành tàn phá thành một

đống hoang tàn.

Đám trưởng lão Diệu Du và Xung Vi từng người đều mang theo vết thương,

giống như đã đụng phải va chạm mạnh vậy.

Đám người Ngộ Sơn và Trường Dương thì mặt mũi đầy bụi tro.

“Có chuyện gì vậy?”

“Sao tông môn chúng ta lại bị nổ long trời luôn thế?”

“Có kẻ địch đến tập kích à?”

“Có Khương chưởng môn tọa trấn, kẻ nào to gan đến vậy chứ?”

Đám người Diệu Du không hiểu vì sao Ngộ Sơn lại nói chữ lại, nhưng bọn họ

cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ trong đống hoang tàn kia.

“Không phải là Khương chưởng môn xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?”

“Sao lại thế được?”

“Sư tổ rõ ràng đang bế quan tu luyện, dù có thế nào thì cũng không đến mức

xảy ra chuyện lớn như này chứ hả?”

Do động tĩnh quá lớn, các cao thủ của Hám Thiên cung ở gần đó cũng lao nhao

chạy đến.

Bọn họ không hề tìm thấy tung tích của Khương Thành.

Ngược lại từ trong phế tích tìm được ngọc bội vỡ nát còn sót lại của Khương

Thành.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tên tiểu tử kia đâu?”

Đám Gia Vương và Hạo Vương sau trận kinh ngạc ngắn ngủi thì cười tươi vui

mừng.

“Ha ha, hắn chắc chắn đã bị người khác ám toán rồi.”

“Cái tên kia ngang ngược hống hách, lần trước đã đắc tội không ít người, ta sớm

biết hắn sẽ có ngày này mà.”

“Đây là báo ứng đó!”

Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng hai người vẫn thấy vô cùng

khó hiểu.

Nơi này là Từ Tinh đảo của Phù Du Hải đó, ai lại có thể im hơi lặng tiếng lẻn

vào để rồi ám sát Khương Thành được chứ?

Trong không trung, Lăng và Tiêu Đế cũng âm thầm quan sát cái đống phế tích

khiến người khác vừa nhìn đã giật mình ở ngay trung tâm Phi Tiên môn phía

bên dưới.

“Ngươi tìm thấy tung tích của hắn chưa?”

Tiêu Đế chậm rãi lắc đầu.

“Vẫn chưa, hắn giống như biến mất khỏi thế gian này vậy.”

Sắc mặt của Lăng nghiêm trọng lại.

“Đến cả ngươi cũng không tìm được hắn, vậy thì hắn thật sự đã biến mất rồi.”

“Nhưng với phong cách lúc trước của hắn, hẳn là rất nhanh sẽ xuất hiện một lần

nữa nhỉ?”

Tuy nàng không hề biết đến sự tồn tại về hệ thống của Khương Thành, nhưng

cảnh tượng tương tự như này cũng không phải là lần đầu tiên.

Chỉ là đã định sẵn phải khiến nàng thất vọng rồi.

Qua một canh giờ sau, Khương Thành vẫn chưa xuất hiện.

Bởi vì lần này âm thanh thông báo của hệ thống không hề vang lên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK