định.
Đó chính là không thể nào chủ động giết người được.
Năm ấy Khương Thành từng gây nên đả kích cho Thiên Đạo, nhưng đó cũng là
lực thiên đạo mà Tiên mẫu - một trong những Thiên Đạo chí bảo dùng.
Thiên Đạo muốn tiêu diệt Thiên tộc cũng chỉ có thể khiến Tiên tộc thay mình ra
tay.
Còn nó nếu muốn trực tiếp vào một chiến trường nào đó chiến đấu thì chỉ có
sinh linh từ bỏ ý thức của mình, không bài trừ ý thức của nó vào chiếm ngự.
Nhưng tiên nhân bình thường dù có chủ động thỉnh cầu thì cũng làm gì đỡ nổi ý
chí Thiên Đạo dồi dào chứ.
Dù có là Đạo Thần cao giai thì e cũng chỉ một giây thôi là sẽ bị nổ tung cơ thể
mà chết.
“Dung khí” có thể miễn cưỡng tiếp nhận được ý chí Thiên Đạo chỉ có trên
Thánh chủ.
Với sự can dự của Thiên Đạo, thánh giới vốn lỗ chỗ đã hoàn toàn khôi phục lại
về trạng thái toàn vẹn trong chốc lát.
Ngay sau đó là trở nên bành trướng, bao trùm hết tất cả mọi người ở thánh địa
vào phạm vi bên trong.
“Không hay rồi.”
“Cẩn thận.”
Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng mới vừa hét lên một tiếng, linh ý của
bản thân đã bị chấn động kịch liệt.
Cảm giác đó giống như một thảo nguyên vốn đang yên bình thì bị một ngọn núi
khổng lồ đổ ập về bên mình vậy.
Thánh giới vốn là đạo được thể hiện ra.
Trên thế gian này còn có đạo của ai mạnh hơn của Thiên Đạo chứ?
Cũng là vì đạo mà “dung khí” Thánh chủ này chịu tải được có hạn.
Nếu không thì vào thời khắc Thiên Đạo can dự vào, toàn trường ngoại trừ Thiên
giai thập nhị trọng ra, tất cả những sinh linh khác đều sẽ chết sạch sành sanh.
Tộc nhân Thiên tộc công đánh vào Thánh địa cảm nhận được sự khủng bố kinh
hoàng, gào thét rút khỏi.
Nhưng một lực hút khó hiểu lại khiến hắn như những thạch vụn gần mặt trời rực
lửa, chỉ có thể bay vòng tròn quanh kết giới, căn bản chạy không được.
Còn về Chỉ Dư trong kết giới thì căn bản không chịu quá nhiều ảnh hưởng.
Nàng vẫn sống.
Bởi vì nàng có thân thể của Thần, dù có là Thiên Đạo thì cũng khó giết được
nàng trong thời gian ngắn.
Nhưng điều mà nàng làm được cũng chỉ có vậy thôi.
Cho dù là lực thiên hay là Phiên Thiên chưởng, trước mặt sức mạnh vĩ đại như
thế thật sự rất mờ nhạt.
Hai quốc sư và ba đế hoàng liều mạng chống đỡ.
Bọn họ cũng xem như là người còn có thể làm được gì đó vào lúc này.
Nhưng cùng với việc tiên thể của Hư Chân Thánh địa từ từ rạn nứt, ý chí Thiên
Đạo rót vào cũng càng ngày càng nhiều.
Theo đó áp lực cũng tăng lên.
Lần trước khi Thiên Uyên Thánh chủ dẫn động Thiên Đạo ra tay, thánh giới của
hắn vừa đang trong quá trình bị Vô Đạo kiếm cắt ngang, cơ hội Thiên Đạo ra
trận vốn đã không ổn.
Càng huống hồ gì, lần đó còn có Thánh Hoàng nữa.
Căn bản không cho Thiên Đạo có quá nhiều thời gian để thi triển, lo tiêu diệt
trước “dung khí” là Thiên Uyên Thánh chủ trước.
Nhưng lần này thì không giống vậy.
Chỉ Dư không thể giành được cơ hội giết chết bản thể của Hư Chân Thánh chủ,
mà thời cơ đó mới lơ là tí đã mất rồi.
Lúc này, Thiên Đạo đã thuận lợi triển khai.
Thu Vũ Tuyền ở ngoài vòng vây cũng phải chịu công kích dữ dằn.
Sau khi đột phá vòng vây trong vô vọng, cuối cùng đã lựa chọn dùng “kiếm”
mà nàng không muốn dùng nhất đó.
Khi đường thẳng không có thực của nàng được vạch ra, sự bành trướng của ý
chí Thiên Đạo cuối cùng cũng dừng lại.
Thời không vào lúc này dường như lại rơi vào sự ngưng trệ.
Tất cả mọi người ngây ra nhìn kết giới bị chẻ ra từng chút một, nhìn nó bản thể
Hư Chân Thánh chủ một đi không trở lại.
Bọn họ rất rõ, đây chính là cơ hội duy nhất giành được chiến thắng.
Tất cả những hi vọng đều ở gương mặt của Thu Vũ Tuyền.
Đường kiếm ấy rất nhanh đã gặp phải cản trở mạnh mẽ, trở nên càng ngày càng
chậm lại.
Thiên Đạo vẫn tiếp tục rót ý chí của mình vào.
Thu Vũ Tuyền lúc này đã ảm đạm đôi mắt, không còn chút tinh thần, giống như
một cái xác mất đi sinh cơ vậy.
Nàng vẫn duy trì tư thế huơ kiếm.
Giống như Khương Thành đã lường trước, đối mặt với kẻ địch càng mạnh thì
tổn hại ý thức mà nàng phải chịu sẽ càng lớn.
Sự giao tranh giữa Vô Đạo kiếm và Thiên Đạo đã im bặt trước khi phân thắng
thua.
Bởi vì bản thể của Hư Chân Thánh chủ không còn chống cự lại nỗi ý chí khổng
lồ đến vậy nữa, hoàn toàn bị nổ tung.
Mà mất đi một dung khí như hắn rồi, ý chí Thiên Đạo cũng mất đi nơi dựa dẫm.
Trước khi rời đi, nó cũng giống như lần trước, mang theo tàn dư của thánh giới
đã bị cắt ra rút khỏi hiện trường.
Khi khí tức xung quanh lại lần nữa trở nên tươi mới, tất cả mọi người ở hiện
trường cuối cùng mới tỉnh táo trở lại.
“Thắng rồi sao?”
“Có lẽ… thắng rồi nhỉ?”
“Chúng ta thắng rồi! Hư Chân Thánh chủ đã chết!”
Tiếng hoan hô hò vang ngập trời.
Theo đó còn có tiếng hô hào đòi giết.
“Đừng để bọn họ bỏ chạy!”
“Tiêu diệt mỗi một dư nghiệt của Tái Nguyên thánh địa.”
Trận chiến đấu kịch liệt lại lần nữa nổ ra.
Nhưng mà lần này đã trở thành áp đảo từ một phía.
Tiêu diệt Tái Nguyên thánh địa đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Ba đế hoàng và đám thân vương khi chiến đấu kịch liệt cũng không nhịn được
mà lén nhìn trạng thái của Thu Vũ Tuyền.
Nàng vẫn ở giữa không, mang theo tư thế vung kiếm, không hề động đậy.
Thời gian và không gian xung quanh nàng dường như đã mất đi ý nghĩa.
“Nàng bị sao thế?”
Mấy vị cấp cao Thiên giai thập nhị trọng khi chiến đấu cũng kinh ngạc không
thôi.
“Nhát kiếm đó có lẽ đã phải trả một cái giá rất lớn.”
“Lần này nếu như không có nàng thì tộc ta sẽ phải gặp nạn lớn rồi.
“Hi vọng nàng sẽ không có chuyện gì…”
Khi bọn họ còn ấp ủ kì vọng như thế, một ý chí quen thuộc lại lần nữa đến.
“Thiên Đạo!”
Âm thanh rít gào thê lương vang lên khắp trường.
Theo đó, còn có tinh thần sợ hãi của mọi người.
“Thiên Đạo lại đến rồi.”
“Sao lại vậy nhỉ, Hư Chân Thánh chủ không phải đã chết rồi sao?”
“Thiên Đạo đã mất đi đồ tải mà sao có thể…”
“Là nàng bên kia…”
“Trời ơi!”
Lần này, ý chí của Thiên Đạo đến từ vị trí của Thu Vũ Tuyền.
Tuy không mạnh bằng vừa rồi, nhưng vẫn đáng sợ vô kể.
“Sao lại có thể như vậy?”
“Không thể nào.”
“Sao nàng lại biến hô hoán Thiên Đạo?”
“Không phải nàng hô hoán đâu.”
Còn chưa đợi bọn họ kịp nhìn kĩ chuyện gì đã xảy ra thì bóng dáng Thu Vũ
Tuyền đã bay cao về nơi xa.
Giống như tàn dư thánh giới bị Thiên Đạo mang đi ban nãy vậy.
“Hư Chân thánh giới” đó vì mất đi chủ nhân là Hư Chân Thánh chủ đó mà trở
thành một thánh giới vô chủ.
Còn bây giờ, Thu Vũ Tuyền có ý thức xuất hiện vấn đề lớn kia gần như cũng
biến thành vô chủ.
Thiên Đạo cũng có thể đưa nàng đi như vậy.
“Không…”
“Ngăn nàng lại.”
Tinh U quốc sư đột nhiên hét lên trời, thử ngăn cản quá trình này.
Nhưng dù hắn có cản trước mặt Thu Vũ Tuyền, dù hắn có điều khiển lực thiên
địa đóng băng hoàn toàn hư không thì cũng vô ích.
Những cảnh tượng đó dù ở trước mặt, nhưng dường như lại xảy ra ở một thế
giới khác vậy.
Hắn căn bản không thể can dự vào.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Thu Vũ Tuyền từ từ biến thành ảo ảnh, sau
đó hoàn toàn biến mất.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nàng đã đi đâu rồi?”
Mãi đến khi khói bụi trận đại chiến đã lắng xuống, những vấn đề này vẫn còn
trong tâm trí mỗi người.
Còn về việc tộc nhân Thiên tộc vốn đã đại thắng thì cũng quên hô hào chúc
mừng luôn.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hai quốc sư, chờ bọn họ giải
thích.
Phạm Lôi tỏ vẻ bản thân chẳng biết quái gì cả.
Còn Tinh U quốc sư sau khi thôi diễn tại chỗ vô số lần vẫn không có thu hoạch,
bởi vì thiên cơ trên người Thu Vũ Tuyền đã hoàn toàn bị che đậy