Nhưng ít nhất bọn họ đã nhìn ra được, hàng trăm thế lực này cũng không phải là
vì bị Vu tộc lôi kéo nên mới đến đây.
Bởi vì cái người lúc này được bọn họ túm tụm vây quanh không phải Minh
Đồng, mà đó là Khương Thành.
Và sau khi tất cả bọn họ tay cầm lệnh phù thực lực gia nhập vào dòng tinh hà
này, Lam Đề vốn đang xếp ở vị trí một trăm mấy, cứ giống như được ngồi trên
tên lửa vậy, xếp hạng tăng lên vèo vèo.
Chỉ trong chớp mắt, nàng đã đè Dung Đình vốn xếp ở hạng thứ hai mươi hai
xuống hạng thứ hai mươi ba.
Thế nhưng, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Ngay lập tức, nàng đã vượt mặt điện chủ Động Mông Thánh Tôn của Tử Hàng
điện vốn đứng ở vị trí đầu.
Nhưng điều này vẫn chưa hề kết thúc.
Dòng tinh hà nơi Động Mông Thánh Tôn đứng, có khoảng ba mươi mốt tông
môn và gia tộc ủng hộ.
Còn sau lưng Lam Đề, ngoài Vu tộc ra thì vẫn còn một trăm lẻ sáu thế lực nữa.
Trong đó còn có cả ba thế lực cấp hai mà Tử Hàng điện hoàn toàn không lôi kéo
được!
Mức độ ủng hộ của hai bên, quả là khác nhau một trời một vực, căn bản chẳng
cùng một cấp bậc.
Rất nhiều người có mặt ở đây đều đã từng trải qua không ít lần “di thiên hoán
địa”, nhưng kiểu khung cảnh hàng trăm thế lực ủng hộ cùng một người như thế
này, thì vẫn là lần đầu tiên.
Đối với bọn họ, đây cũng được xem như là một cảnh tượng kỳ diệu xưa nay
chưa từng có.
Sau khi thay thế cho Động Mông Thánh Tôn trở thành người đứng đầu, đài sen
nơi Lam Đề đang đứng vẫn giữ nguyên tốc độ cực nhanh xông về phía hoa băng
ở ngay chính giữa trung tâm.
Khi cuối cùng nàng cũng dừng lại thì đã kéo giãn được khoảng cách gấp ba lần
so với Động Mông Thánh Tôn, chậm rãi dừng lại ở phía trước hoa băng.
Thậm chí rất nhiều người đều suy đoán, có thể là do không thể chạm vào đóa
hoa băng kia.
Chứ nếu không đài sen nơi Lam Đề đứng vẫn sẽ còn tiếp tục tiến về phía trước
nữa.
Đã đến được vị trí cực hạn này rồi, danh hiệu đứng đầu của nàng cũng chẳng
còn gì phải bàn cãi.
Những người ở phía sau muốn vượt qua nàng cũng là điều không thể.
“Hư Đế!”
“Hư Đế chứ còn gì nữa!”
“Trời ạ, Vu tộc lại xuất hiện một Hư Đế á?”
“Sao bọn họ lại được nhiều sự ủng hộ như vậy chứ? Làm thế nào hay vậy?”
Rõ ràng đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng đoán được mấy người
kia chắc hẳn là do Khương Thành gọi đến, nhưng chúng tiên phía bên sân vẫn
cứ không thể hiểu, tại sao hắn có thể kêu gọi được nhiều thế lực như vậy?
Thậm chí cả thế lực cấp hai cũng từ bỏ việc tranh giành Hư Tướng, lựa chọn bất
chấp tất cả để giúp hắn?
Lam Đề thì lại biết nguyên nhân vì sao.
Nàng cuối cùng cũng dừng lại nhưng lại không hề ăn mừng như những người
khác đã tưởng.
Thay vào đó, nàng quay đầu nhìn về phía Khương Thành, trong ánh mắt ngoài
sự vui sướng nồng đậm thì còn có cảm động khó nói thành lời.
Sau khi bị Vân tộc đâm sau lưng một nhát, đáng ra nàng và Vu tộc cũng đã trở
thành trò cười.
Lúc đó, nội tâm của nàng vừa phẫn nộ lại thấy túng quẫn.
Nhưng giờ đây, Khương Thành không chỉ khiến cho những tên đã cười nhạo kia
thành trò cười, lại còn bợ đỡ nàng trở thành một thần thoại.
Minh Đồng và ba tế tư của Vu tộc vui đến mức như sắp nở hoa vậy.
Chẳng những Vu tộc không rơi xuống vị trí Hư Tướng, ngược lại còn tăng lên
vị trí Hư Đế mà khi trước có nghĩ cũng chẳng dám.
Cú thăng trầm này, thực sự quá là kích thích.
“Đa tạ mọi người!”
“Đa tạ các vị đã ủng hộ!”
Bọn họ liên tục nói cảm ơn với đám người Diên Chân, Triệt Phong và Cổ Viên
Hoàng.
Đám người này chẳng có tí giao tình gì với Vu tộc, nhưng nể tình của Thành ca
thế nên cũng cho chút mặt mũi.
“Dễ mà, dễ mà!”
“Đây là chuyện bọn ta nên làm thôi.”
“Ta vừa nhìn là đã biết Vu tộc các ngươi đặc biệt hơn người rồi, không ủng hộ
một chút thì sao mà được chứ.”
“Đúng đó, Khương chưởng môn đứng về phía các ngươi, chứng tỏ Vu tộc của
các ngươi rất có tiền đồ nha!”
“Ha ha ha, sau này còn phải nhờ các ngươi chiếu cố thêm đấy.”
Tuy đều là giọng điệu đùa giỡn, nhưng Minh Đồng và ba tế tư vẫn có thể cảm
nhận được những thiện ý ùa tới.
Điều này khiến cho bọn họ cảm xúc lẫn lộn ngổn ngang.
Tuy thực lực của Vu tộc quá cứng, nhưng vẫn luôn chẳng có đồng minh gì cả,
mà bây giờ đột nhiên lại có hơn hàng trăm thế này.
Minh Đồng không kìm được lau nhẹ khóe mắt, cảm khái nói: “Khương tiên tri,
Vu tộc bọn ta có ngươi làm tiên tri, đúng là chuyện may mắn lớn nhất!”
Bọn họ bên này thì vui vẻ hài hòa, còn những tông môn và quần tộc khác ở phía
sân lại chẳng thể vui nổi.
Hàng trăm tông môn và quần tộc đều ủng hộ Vu tộc, điều này cũng có nghĩa là
hàng chục thế lực cấp hai đáng ra có thể được ủng hộ, giờ đây đều đi toi hết.
Nhưng ngặt nỗi bọn họ lại chẳng dám chỉ trích gì ngay trước mặt cả.
Trước đó bọn họ chế giễu châm chọc Vu tộc chẳng nể nang gì, cũng là bởi vì
cảm thấy Lam Đề cùng lắm chỉ được mỗi cái Hư Tướng mà thôi.
Đắc tội thì đắc tội vậy, ngươi làm được gì chứ?
Nhưng hiện giờ, Lam Đề đã được định sẵn sẽ trở thành Hư Đế.
Có ai còn dám đối đầu với một quần tộc có Hư Đế tương lai đây hả?
Ngẫm lại ban nãy vì hăng quá, bọn họ còn nói gì mà tăng chút khí thế cho Vu
tộc, bây giờ trong lòng phiền muộn muốn chết.
Nhưng cỡ bọn họ thì vẫn xem như đã đỡ rồi.
Người thực sự hồn vía lên mây lúc này vẫn là Bạch Yểm tộc và Tinh tộc, mấy
“đồng minh cũ” đến lúc lâm trận lại lật kèo của Vu tộc.
Vốn bọn họ còn tưởng phản bội cũng chẳng có gì, dẫu sao sau này Vu tộcc cũng
sa xuống vị trí Hư Tướng thôi.
Đến lúc đó, với thủ đoạn của Vân tộc, Vu tộc sẽ phải sống vất vả trầy trật, vô
cùng khốn khổ, tự chăm sóc bản thân còn khó nữa là.
Nào có biết dưới sự điều hành của Khương Thành, Vu tộc lại tăng lên còn cao
hơn cả Vân tộc.
“Dung Đình trưởng lão, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?”
“Đúng đó, chúng ta đắc tội Vu tộc tới như thế rồi, sau này Lam Đề trở thành Hư
Đế, Vân Niết chi nhãn làm gì còn chỗ cho chúng ta dung thân nữa chứ?”
“Nên làm sao mới được đây?”
Giờ đây bọn họ hối hận xanh cả ruột rồi.
Phản bội một Hư Đế, chuyển sang đầu quân cho một Hư Vương, chuyện này
mà truyền ra ngoài thì chắc mọi người đều cười rớt cả hàm đấy.
Sớm biết vậy, ban đầu họ đã không nghe lời mê hoặc của Vân tộc rồi.
Nhìn những ánh mắt hoặc hoang mang lo sợ, hoặc hối hận, hoặc oán giận của
bọn họ, trong lòng Dung Đình tức tối hết sức.
Nhưng điều mà hắn càng phải suy nghĩ đó là, làm sao để đối mặt với sự trả thù
của Vu tộc sau này đây.
Đã đâm sau lưng thì sẽ phải trả giá đấy.
“Dù như thế nào, tộc trưởng tộc ta cũng là Hư Vương rồi.”
“Dẫu cho Lam Đề là có Hư Đế thì cũng không thể công khai làm gì một Hư
Vương được đúng không?”
Lúc hắn ở đây âm thầm tự mình an ủi bản thân, hoàn toàn không hề chú ý đến
cái nhìn đầy vi diệu của Khương Thành ở đằng xa.
Vân tộc đã đối phó Lam Đề rồi, lại còn muốn yên ổn làm Hư Vương đó hả?
Lúc này đây, các thế lực từ cấp bốn trở lên ở trong sân đều đã xếp xong đội, cục
diện trên dĩa tròn cuối cùng cũng được cố định.
Lam Đề không nghi ngờ gì mà đứng vị trí thứ nhất, đứng hai là Động Mông
Thánh Tôn của Tử Hàng tông.
Dựa theo quy tắc “di thiên hóa địa” mấy mùa trước, hai người này sẽ trở thành
Hư Đế mới.
Còn về hai Hư Đế tiền nhiệm kỳ trước, bây giờ một người giữ hạng ba, một
người hạng chín, chỉ có thể hạ mình làm Hư Vương thôi.
Cuộc thi kết thúc, tất cả tiên nhân dừng lại ở trên tinh hà đều bị một luồng sức
mạnh thần bí truyền tống trở về trong đám mây.
Trong hơn năm trăm người tham gia thi đấu, những tuyển thủ xếp thứ hạng sau
hai trăm năm mươi bốn cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.
Bọn họ không với tới nổi cái chuẩn Hư Tướng, tương đương với việc bị đào thải
trực tiếp.
Dĩa tròn chậm rãi xoay tròn lên trên không, hai trăm năm mươi bốn người bao
gồm cả Lam Đề và Động Mông cũng dần dần được nâng lên cao.
Trong sự ngước nhìn của đám đông, bốn đóa hoa băng khổng lồ từ trên trời
giáng xuống.
Và người ngồi ở bên trên đó, chính là bốn Hư Đế có thân phận riêng biệt, không
cần tham gia thi đấu.
Bọn họ đều là Cổ Thánh, đãi ngộ thân phận hoàn toàn khác với Thánh Tôn.
Bốn người vừa xuất hiện đã khiến cho không khí toàn trường bùng nổ, bởi vì
tiếp đó, một đóa hoa băng càng lớn hơn giáng lâm.
Chúa tể của Vân Niết chi nhãn hiện thân rồi.