Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy sự kinh ngạc và khâm phục lộ ra trong đôi mắt của muội tử, Thành ca

cảm thấy đợt thăng cấp này cũng không phải là vô ích.

Hắn thật sự thăng cấp đến Thiên giai cửu trọng.

Sau khi giết hai nguyên sĩ đó, cách Thiên giai lục trọng chỉ có một bước nữa.

Nhưng mà cảnh giới càng về sau, ý thức cần thiết cũng càng ngày càng nhiều.

Hơn một trăm mảnh Toái Linh Phiến trung giai, thế mà chỉ đến Thiên giai thất

trọng.

Cũng may 45 mảnh Toái Linh Phiến cao giai rất đáng..

Cuối cùng vẫn vượt qua ngưỡng cửa Thiên giai cửu trọng.

Thành thật mà nói, hiện tại hắn đã xem như là Đạo Thần, chẳng qua là Đạo

Thần của Thiên tộc.

Thiên tộc không tu đạo, cho nên hắn vẫn không có đạo của bản thân.

Mà nơi sâu trong ý thức của hắn, quy mô của ánh sáng màu tím đã đạt tới gấp

mười lần so với trước đây.

“Đợt vừa rồi chỉ là tài mọn, chỉ là phô diễn thành quả tu luyện một chút mà

thôi.”

“Bây giờ ta không gây cản trở nữa rồi đúng chứ?”

“Ừm ừm!”

Chỉ Dư được hắn ôm vui mừng khôn xiết, quả thực còn vui sướng hơn cả khi

bản thân đột phá.

“Thật sự Thiên giai cửu trọng rồi sao?”

“Sao có thể như vậy?”

Nguyệt Sâm và Vân Lộ đều rơi vào trạng thái nghi ngờ cuộc sống.

“Ta không tin!”

“Cái này chắc chắn là có vấn đề!”

Mọi người đều biết là chuyện này có vấn đề, lúc này Mặc Đỉnh và Dịch Sơn

cũng đang rất nghi ngờ.

Chẳng qua là liên quan đến việc tu luyện, không tiện hỏi thăm mà thôi.

“Ta biết rồi!”

Đột nhiên Vân Lộ chỉ vào Khương Thành kêu lên.

“Vốn dĩ ngươi đã là Thiên giai cửu trọng rồi đúng không?”

“Chắc chắn là như vậy, lúc trước Thiên giai ngũ trọng chỉ là ngươi cố tình lừa

gạt bọn ta mà thôi!”

“Cái gì mà một canh giờ thăng cấp lên liên tục bốn đại cảnh giới, ngươi cho

rằng lời quỷ quái hoang đường như vậy, bọn ta sẽ tin à?”

Nàng giống như đã phát hiện ra sự thật, biểu cảm kiêu ngạo ta đã nhìn thấu

ngươi rồi.

Thành ca nhìn nàng giống như nhìn một kẻ ngốc.

“À, không phải các ngươi đã nói chỉ cần ta thăng cấp đến Thiên giai cửu trọng,

có thể thành công hợp thể sao?”

“Nếu lúc trước ta là Thiên giai cửu trọng, vậy hẳn là cảnh giới của ta đã đạt tiêu

chuẩn từ lâu rồi.”

“Tại sao trước đây không thành công chứ?”

“Ta! Ngươi…”

Vân Lộ há mồm cứng lưỡi, trong phút chốc không nói nên lời.

Cho dù có nói như thế nào, dường như đều sẽ đánh vào mặt của bản thân nàng.

Nhìn thấy Khương Thành từng bước tới gần, Mặc Đỉnh ở bên cạnh vội vàng đi

ra hòa giải.

“Được rồi được rồi, mặc kệ ngươi lúc trước đã Thiên giai cửu trọng hay là vừa

mới thăng cấp, ít nhất hiện tại trên cảnh giới là không thành vấn đề.”

“Chúng ta không ngại thử lại một lần nữa nhỉ?”

Vân Lộ và Nguyệt Sâm lập tức ngồi lại bồ đoàn của riêng mình.

“Đúng vậy, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, hợp thể mới là chính sự.”

“Mau bắt đầu đi, đừng nói những thứ vô dụng đó nữa.”

Tiếp theo, cả sáu người lại thử lặp lại tất cả tư thế trước đó một lần nữa.

Mà kết quả, vẫn là không thể hợp thể.

Dịch Sơn và Chỉ Dư vẫn không tuyệt vọng, tạm thời lại suy nghĩ một vài tư thế

nữa, nhưng mà không ngoại lệ, toàn bộ đều thất bại.

“Sao có thể như vậy?”

“Thế mà vẫn không được?”

“Không lý nào lại vậy được!

“Được rồi được rồi, ta thấy cái này vô ích rồi.”

Dường như Nguyệt Sâm cũng không tin vào truyền thuyết hợp thể lắm.

“Rốt cuộc mấy năm nay bận rộn cái gì, thật sự là không thể giải thích được.”

Hắn vừa nói, vừa đứng dậy cùng Vân Lộ, định cứ như vậy rời đi.

Nhưng còn chưa đợi hai người đi ra khỏi cửa điện, Khương Thành đã chắn ở

cửa.

“Có phải hai người đã quên chút chuyện rồi không?”

Sắc mặt Nguyệt Sâm chùng xuống.

“Ý ngươi là sao?”

“Muốn quỵt nợ của ta?”

Khương Thành không sợ hãi nhìn thẳng vào mặt hắn.

“Vậy để ta giúp ngươi nhớ lại là được rồi.”

“Vừa rồi đã nói, nói lung tung là phải trả giá.”

“Ta thăng cấp đến Thiên giai cửu trọng, vẫn không thành công. Rõ ràng, ngươi

thực sự đã nói sai rồi.”

“Cho nên trước khi ngươi rời đi, có phải nên làm chút gì đó hay không?”

Bầu không khí trong điện lập tức trở nên nghiêm trọng.

Mặc Đỉnh hơi híp mắt, Dịch Sơn lộ vẻ lo lắng, Chỉ Dư thì sốt ruột.

Nhưng mà ba người này đều không tiện nói gì, chỉ có thể im lặng quan sát từ

phía sau.

“Ngươi muốn thế nào?”

Ánh mắt Nguyệt Sâm và Vân Lộ như đao, nhìn chằm chằm vào hắn.

Khương Thành nhìn Chỉ Dư căng thẳng phía sau hai người, biết rằng nàng vẫn

còn kỳ vọng và tưởng tượng rất lớn về việc hợp thể.

Nếu như bản thân cắt đứt chuyện này, chỉ sợ ước mơ của nàng cứ như vậy mà

tan vỡ.

Vì vậy, hắn mỉm cười: “Từng người các ngươi nói bản thân sai rồi là được.”

Hắn vừa dứt lời, ba người phía sau đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, chỉ là chuyện vô cùng đơn giản, nó rất dễ thực hiện.

Nhưng mà bọn họ nghĩ như vậy, Nguyệt Sâm và Vân Lộ lại không nghĩ như

vậy.

“Ngươi muốn bọn ta xin lỗi?”

Khóe miệng Nguyệt Sâm nhếch lên, vẽ ra độ cong vô cùng châm chọc.

“Ta là Thiên giai thập trọng, nhận được chân trái của thần đã bảy mươi tỷ năm.

Ngươi chỉ là một người mới vừa mới nhận được bộ phận của thần, vậy mà

muốn ta xin lỗi?”

Hắn tiến đến gần Khương Thành, ngược lại ép hỏi hắn.

“Can đảm này ai cho ngươi vậy?”

“Ngươi xứng sao?”

Vân Lộ ở bên cạnh không kiên nhẫn.

“Được rồi được rồi, lắm lời với hắn làm gì, một tên ngu xuẩn không rõ vị trí của

bản thân mà thôi…”

Bốp!

Bốp!

Bỗng nhiên trong sân vang lên hai tiếng tát ngắn.

Lanh lảnh vang dội như tiếng sấm nổ.

Theo hai cái tát nhanh như chớp, đầu của Nguyệt Sâm và Vân Lộ trực tiếp bị

đánh tan thành hai luồng khói bụi, thân thể cũng tan nát.

Không còn cách nào khác, cường độ thân thể của Thiên tộc tương đương với

người bình thường.

Nhưng Khương Thành thì khác.

Với hai cái tát này, cho dù không rót căn nguyên gì vào, cũng có thể dễ dàng

phá hủy thân thể của hai người đó.

Ba người phía sau kêu lên ngay tại chỗ.

“Không!”

“Trời ơi…”

Sự việc xảy ra đột ngột, cho là Mặc Đỉnh hay là Chỉ Dư, tất cả đều không ngờ

rằng Khương Thành sẽ ra tay tàn bạo.

Mặc dù thân thể của Thiên tộc bị hủy cũng sẽ không chết, đối với tổn thương

linh ý cũng rất yếu, nhưng tác động của hai cái tát này là quá lớn.

Thành ca hài lòng thu tay phải về.

“Có vẻ như ta xứng.”

Điều này làm cho ba người phía sau suýt nữa suy sụp.

Lão huynh, ngươi có biết bản thân đã làm gì không?”

Thế mà còn có vẻ mặt không có việc gì!

“Ngươi thật to gan!”

“Dám đánh ta?”

Cơ thể của Nguyệt Sâm và Vân Lộ lại ngưng luyện ra một lần nữa, chỉ là sắc

mặt của bọn họ lại nhợt nhạt hơn trước một chút.

Lúc này hai người tức giận đến mức cả người run lên, thế cho nên khí tức thiên

địa xung quanh đều trở nên xao động, vô cùng bất định.

Cái tát không gây thương tích nhiều, nhưng tính sỉ nhục thì khỏi bàn.

Đặc biệt là trong mắt bọn họ, cho dù là cảnh giới hay là lai lịch Khương Thành

đều không bằng bản thân.

Bị một người không bằng bản thân đánh, ai có thể chịu được?

“Đi chết đi!”

Hai người đồng loạt thúc giục linh ý, trong phút chốc đã điều động toàn bộ lực

thiên địa trong phạm vi triệu dặm.

“Vậy thì đến đây đi!”

Keng!

Khương Thành ngang nhiên rút Kỵ Khuyết kiếm ra.

“Dừng tay!”

“Dừng lại!”

“Đừng nội chiến!”

Ba người Mặc Đỉnh, Chỉ Dư và Dịch Sơn phía sau vội vàng thúc giục linh ý,

ngăn cản hai bên sắp đại chiến này.

“Các ngươi điên rồi sao?”

Mặc Đỉnh vẫn luôn rất trầm tĩnh, trong lời nói mang theo sự tức giận dày đặc.

“Trong tương lai chúng ta phải dung hợp thành một thể, sao có thể tự giết lẫn

nhau như vậy?”

Chỉ Dư cũng vội vàng đi lên xoa dịu hai bên.

“Đúng vậy đó, tất cả chúng ta đồng tâm đi mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK