Bởi vì một vấn đề thực tế hơn đã đặt ra trước mắt hắn – làm sao ra khỏi Lí thế
giới?
Ở Lí thế giới, cho dù là hắn hay đám người Kỷ Linh hàm, Lam Đề, toàn bộ đều
không thể thi triển ra thần hồn, tiên lực hay bất cứ pháp tắc gì.
Bởi vì nơi đây là lĩnh vực pháp tắc thiên địa.
Bọn họ giống như những người bình thường có tiên thể mạnh hơn một chút
hơn.
Ba ngày này, Khương Thành đã thử rất nhiều phương hướng.
Trước sau trái phải đều thử qua cả, nhưng thế giới này dường như không có bờ
bến.
Đương nhiên, đã thử qua hướng trên trời từ sớm rồi.
Bầu trời của Lí thế giới nhìn có vẻ chẳng khác gì ở thế giới bình thường cả.
Nhưng Khương Thành rất nhanh đã phát hiện ra mức độ phức tạp của nó đã phá
vỡ cực hạn của sức tưởng tượng.
Sau khi bay lên, hắn giống như đi vào một Lí thế giới khác, toàn bộ mọi thứ
xung quanh trở nên khác đi.
Còn đám người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh cũng mất đi tầm nhìn của mình.
Khi hắn muốn trở về đường cũ thì lại phát hiện không còn đường cũ nữa.
Pháp tắc thiên địa chẳng thay đổi chút nào, vẫn luôn không ngừng chuyển động.
Hắn và những người khác gần như không còn ở cùng một thời không nữa.
Cho dù hắn có lên cao hay xuống thấp, tất cả mọi thứ xung quanh đều không
ngừng xuất hiện thay đổi.
“Sao lại như thế này?”
Ngay một khắc trước, hắn còn cảm thấy bản thân có thể nhìn rõ được thế giới
này, vậy nên không có gì là không thể.
Còn giờ đây, cuối cùng hắn cũng ý thức được sự mênh mông của pháp tắc thiên
địa tuần hoàn.
Ở nơi đây, hắn chỉ là một quả dừa trôi theo con sóng lớn.
Đừng nói đến việc tìm ra đường về, bây giờ đến cả đám người Kỷ Linh hàm hắn
cũng không thể tìm ra nữa.
Rõ ràng nhìn thấy rất nhiều thứ nhưng lại bị lạc trong đó.
Khương Thành đương nhiên không muốn lại lần nữa lạc khỏi đám đệ tử, thế là
hắn mở kỹ năng hệ thống, sau đó nhấn vào đa góc nhìn.
Sau khi nghe đám người Lam Đề và Minh Đồng nói ở đây rất giống vu đồ, ca
này thật ra đã nghĩ đến kỹ năng này.
Chỉ là trước đó hắn cảm thấy bản thân có thể nhìn rõ đường, không cần phải
lãng phí huyền tinh.
Nhưng giờ thì không thể không làm rồi.
Đa góc nhìn chia làm năm trọng, nhấn mở trọng thứ nhất, tầm nhìn của hắn
không thay đổi gì cả.
Thế là Khương Thành chỉ có thể chọn mốc cao hơn.
Trọng thứ hai, trọng thứ ba, mãi đến trọng thứ tư, tầm nhìn của hắn cuối cùng
cũng có chút đổi thay.
Những đường tuyến và vệt mực đen càng rõ ràng hơn, ngoại trừ chuyện này ra,
hắn còn có chút cảm ngộ.
Nhìn rõ những cảnh tượng ấy, trong đầu hắn tự nhiên thấp thoáng những hậu
quả mà nó mang theo, cũng có thể mơ hồ thấy được nó chyển đồng vận chuyển
ra sao.
Nhưng mà chuyện này không đủ để hắn nhanh chóng tìm ra người mình.
Thế là hắn cắn chặt răng, bật đến cấp năm cao nhất.
Sau đó huyền tinh của hắn bắt đầu bị trừ nhanh chóng.
Không sai, tốc độ tiêu hao huyền tinh trong một giây của cấp thứ năm là mười tỉ
điểm tiên nguyên, đổi thành huyền tinh chính là mỗi giây mười huyền tinh.
Đối với một người có hơn trăm triệu huyền tinh như Khương Thành hiện nay
mà nói, đây chỉ là con số cỏn con.
Mà sau khi mở cấp năm, thế giới này trước mặt hắn đột nhiên trở nên trong
suốt.
Hắn chỉ nhìn quanh bốn hướng một cái đã nhìn thấy đám người Kỷ Linh Hàm
và Lam Đề đang bị vô số những đường tuyến ngăn cản phía trước.
Bọn họ lúc này đang tay trong tay, đứng chờ tại chỗ không dám khinh suất động
đậy.
Mà vị trí của bọn họ lại chính là phía trên bên trái của Khương Thành.
Rõ ràng bản thân đã bay lên rồi, lại ở dưới bọn họ, hắn chỉ có thể lại lần nữa
cảm khái sự thần kì của pháp tắc thiên địa tuần hoàn.
Xuyên qua pháp tắc tuần hoàn, cuối cùng hắn cũng đi đến lại bên cạnh đám đệ
tử.
“Rốt cuộc lối ra nằm đâu vậy?”
Hắn lại lần nữa nhìn bốn phía, tuy thế giới này trong suốt trước mắt hắn, nhưng
trong phạm vi tầm nhìn vốn không thấy được lối ra.
Ba vị tế tư của Vu tộc và Đan Thái đều hỏi thăm.
“Tên tạp chủng Thanh Diệu kia đúng là ác ý.”
“Hắn lại đẩy chúng ta vào chỗ chết, đường đường là chúa tể mà lại hạ thủ như
vậy, đúng là khiến người ta căm hận.”
“May mà có Khương chưởng môn, nếu không thì không biết chúng ta phải
chống chọi ở đây bao lâu nữa.”
“Đáng ghét, chúng ta há lại bị nhốn ở nơi khỉ ho cò gáy này?”
“Khỉ ho cò gáy?”
Khương Thành nhếch môi: “Vậy thì chưa chắc.”
“Ở đây là bảo địa trước nay chưa từng có đấy.”
Tuy vẫn luôn sùng bái Khương chưởng môn một cách mù quáng, nhưng đám
người Đan Thái và Lâm Ninh vẫn cảm thấy lời này có hơi kì.
Lam Đề nhịn không được liếc ngang Thành ca một cái.
“Ở đây cũng xem như là bảo địa à? Bảo đâu ra chứ? Ngươi đang chọc cho bọn
ta vui à?”
“Các ngươi theo ta là biết.”
Khương Thành bắt đầu mở đa góc nhìn ngũ trọng ra, mang theo bọn họ cả
đường đi vào một vòng xoáy đang đứng tại chỗ.
Nếu như không mở đa góc nhìn ra, vậy hắn chắc chắn sẽ xem như đây là một
nơi nguy hiểm.
Còn hiện giờ hắn đã biết vòng xoáy này có ý nghĩa như thế nào.
Đám người Lam Đề ngay từ giây đầu tiên vào trong, trong ánh mắt chỉ còn lại
sự không thể tin nỗi.
“Chuyện này, chuyện này là sao chứ?”
“Tu vi tiên lực của ta lại đang thăng cấp giống như không ngừng uống thuốc
vậy.”
“Hơn nữa còn là đế đan cửu phẩm nữa! Trời ạ!”
Cho dù là Kỷ Linh Hàm hay là Lam Đề, hay có là Mạc Trần hay Minh Đồng,
toàn bộ đều cần tu vi tiên lực.
Tuy bình thường bọn họ chủ tu là huyền văn và vu chủng, nhưng tu vi tiên lực
mới là căn bản, nếu không những người khác cũng chỉ là trống không.
Chỉ có điều bình thường gia tăng tiên lực chỉ có thể dựa vào thời gian tu luyện,
hoặc luyện đan dược.
Đế đan cao giai vô cùng quý, cho dù là Thành ca cũng chỉ lâu lâu ăn như bánh
sủi cảo ngày lễ thôi.
Còn bây giờ mình ở trong vòng xoáy, những vấn đề đó giống như không hề tồn
tại.
Nhưng mà bọn họ cũng không vui quá lâu.
“Tốc độ gia tăng ở đây nhanh quá rồi!”
“Ta chịu không nỗi nữa rồi…”
Tiên lực cuồn cuộn điên cuồng rót vào trong cơ thể bọn họ, căn bản không biết
luyện hóa thế nào, nhanh chóng hóa thành tu vi của bọn họ.
Căn bản chả thèm bận tâm bọn họ có chấp nhận được không.
Khương Thành thì còn tốt, căn cơ của hắn quá mạnh, hơn nữa đã sớm quen với
tiết tấu thăng cấp này rồi.
Đan Thái và ba tế tư hôn mê ngay tại chỗ.
Còn đám người Kỷ Linh Hàm và Lam Đề, vừa mới bắt đầu đã mất sức.
Nhưng mà theo việc tu vi nhanh chóng tăng lên, năng lực thích ứng của bọn họ
cũng đang dần tăng lên.
Không bao lâu sau, Đan Thái và ba tế tư kia tỉnh lại, sau đó lại lần nữa hôn mê.
Cứ như vậy ba lần, tu vi của bốn người đã bị ép tăng lên, cuối cùng đã có thể
đứng ổn được trong vòng xoáy này.
Còn về Khương Thành, hắn vốn còn đang sầu về việc tìm kiếm đan dược nơi
đâu khi tấn cấp lên Cổ Thánh.
Bây giờ giống như đã không còn cần bản thân phải nhọc lòng nữa.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Tầm đâu bảy ngày sau, tiên lực dồi dào bốn bên đã không còn thấy đâu nữa.
Khương Thành mở mắt nhìn, vòng xoáy kia đã không còn bóng dáng nữa.
Cũng không biết là đã đi nơi khác hay là đã biến mất hoàn toàn rồi.
Đám người Kỷ Linh Hàm và Lam Đề, Minh Đồng đầy vẻ vui mừng.
“Tuy thế giới này không dùng được tiên lực, nhưng ta có thể cảm nhận được sự
thăng cấp điên cuồng.”
“Nếu không phải thần hồn ta đủ mạnh, hơn nữa đã luyện hóa, cảm thấy giờ như
có thể đột phá đến Cổ Thánh rồi.”
“Chuyện này đúng là đã tiết kiệm vô số năm công sức chúng ta.”
“Cơ duyên lần này đúng là có chút hoang đường, gia tăng một cách thần kì.”