Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ trong lòng Thu Bà suy sụp, rất phức tạp.

Năm đó, sau khi tổ chức lại Nguyên Tiên Giới, Huyền Giới cũng thay đổi hoàn

toàn.

Ba nghìn căn nguyên trở về, Thiên Đạo của Nguyên Tiên Giới hết sức hùng

mạnh, thu hồi lại Thiên Đạo bị chia rẽ kia trong Huyền Giới một cách mạnh mẽ.

Sau khi xảy ra một loạt biến cố, người của Huyền tộc ra khỏi Huyền Giới, dần

dần dung nhập vào Nguyên Tiên Giới.

Nắm giữ được huyền phách và huyền văn, bọn họ thích ứng với hệ thống tu

luyện mới rất nhanh, lần lượt vượt qua mức cao nhất của cảnh giới ban đầu.

Tuy thời kỳ đó khắp nơi hỗn loạn, nhưng mọi người đồng lòng, phát triển rất

nhanh chóng.

Tiền bối Bạch Vô Khải là người đầu tiên đột phá đến Đế Cảnh cửu trọng.

Dần dần khiến Bạch Huyền tộc có tư cách đứng trên đất Nguyên Tiên Giới.

Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, thời đại của Thập Thiên Đế đã tới.

Bạch Huyền tộc là một quần tộc thờ Thần Huyền tộc, bị coi như sớm muộn gì

cũng sẽ trở thành tai họa ngầm đe dọa Thiên Đạo, cũng sẽ thành mục tiêu đả

kích của Thiên cung.

Bạch Huyền tộc cấp cao kẻ thì bị thương, kẻ thì mất tích, kẻ thì bị lưu đày.

Số tộc nhân còn lại phân tán, không rõ lưu lạc ở nơi nào, vùng đất bị bỏ lại ở

chỗ Thu Bà lúc đầu có ba tên tộc nhân.

Hai người khác sau này vượt qua khảo thí thì đã rời khỏi nơi này.

Muốn ra ngoài thật ra không khó, Thiên Tâm thượng đẳng là được.

Nhưng mà Thu Bà quá sùng kính Thần Huyền tộc, khảo thí của nàng vẫn chỉ là

hạ đẳng, cho nên vẫn luôn bị nhốt ở nơi này.

Mấy năm nay tâm nguyện lớn nhất của nàng chỉ là phục hồi Bạch Huyền tộc.

Sự xuất hiện của Thu Vũ Tuyền khiến nàng giống như nhặt được bảo vật.

Đây là một người có thiên phú vượt xa các thế hệ tiền bối Huyền tộc, năng lực

thậm chí còn vượt xa cả tuyệt thế thiên tài là tiền bối Bạch Vô Khải.

Nàng hết lòng chăm sóc, nuôi dưỡng, gửi gắm trên người nàng hy vọng cực lớn.

Trước lần khảo thí này, nàng thật sự rất mâu thuẫn.

Một mặt hy vọng Thiên Tâm đứa nhỏ này có thể đạt tới thượng đẳng, như vậy

có thể rời khỏi nơi quỷ quái tồi tàn này, từ nay về sau có thể tự do bay nhảy.

Mặt khác lại hy vọng Thiên Tâm đẳng cấp của nàng giống nàng, chỉ là hạ đẳng,

như vậy sẽ chứng tỏ nàng trung thành tuyệt đối với Bạch Huyền Thần điện.

Mà bây giờ công bố đáp án…

Nàng cảm giác như mình tâm huyết nuôi dưỡng nhiều năm, cuối cùng lại như

mang họ người khác.

Trống trải.

Mà ở dưới đài lúc này, Thành Ca đã không kiềm chế được nữa.

Dĩ nhiên hắn sẽ không ở nơi ma quỷ này cả ngày.

Khảo thí gì đó trước mắt, đúng thật là cơ hội đem đến cửa, không nắm chắc sẽ

bị thiên lôi đánh chết.

Sau đó, hắn bay thẳng lên đài cao kia.

Vừa đi lên, lập tức bốn phía có tiếng quát lớn.

“Ngươi là ai?”

“Tế đàn khảo thí không được tự ý xông vào!”

“Xuống, còn không mau cút xuống!”

Khảo thí này trăm ngàn năm một lần, danh sách ứng cử viên mỗi lần đều đã

sớm tuyển chọn.

Không phải ai muốn đi lên khảo thí là có thể khảo thí.

Nhưng Thành Ca rõ ràng không phải là người theo lẽ thường, hắn không quan

tâm mấy người này nói gì, trực tiếp chạy vọt vào bên trong tiên trận khảo thí.

Không chỉ những “cao thủ” trên cao đài, những Tiên nhân phía dưới vây xem

cũng cười vang kèm theo chửi bới.

“Người này ai vậy?”

“Rất lạ mặt, từ trước đến nay chưa từng thấy.”

“Không phải là phạm sai lầm, vừa mới từ bên ngoài bị lưu đày vào đây chứ?”

“Người phạm sai lầm bị lưu đày vào đây, còn khảo thí cái gì nữa?”

“Tốn thời gian!”

Nhưng mà, Thu Bà chủ trì lần này mặt lại biến sắc.

Trở nên cực kỳ kinh ngạc.

Trong đôi mắt bình tĩnh kia của nàng, đột nhiên tỏ ra sự kinh ngạc, vui sướng,

không thể tin được, xen lẫn vẻ mặt ngông cuồng.

Bởi vì nàng biết Khương Thành.

Năm đó trong đám người Bạch Huyền tộc, Thu Bà đã gặp Khương hiền giả.

Khi đó, nàng vẫn chỉ là một Địa Huyền cảnh trẻ tuổi, nhỏ bé.

Vốn dĩ không có tư cách tiếp cận người kia, cũng không có cơ hội lắng nghe sự

giáo huấn của hắn.

Chỉ có thể dùng ánh mắt ngưỡng mộ từ xa nhìn người kia.

Nàng biết rõ ý nghĩa người kia đối với Bạch Huyền tộc - ngang hàng với Thần!

Nàng lập tức đứng lên, sau đó vội vàng đi xuống đài.

“Bà bà!”

Thu Vũ Tuyền vội vã nghênh đón, nàng còn tưởng rằng Thu Bà xuống đây động

viên mình.

Kết quả lại phát hiện ánh mắt Thu Bà vốn dĩ không ở trên người mình.

Mà là ở trên người tên vừa mới xông vào tiên trận, không lệch đi một chút nào.

Điều này khiến nàng hơi bất mãn.

Ôm lấy tay Thu Bà, lại nhõng nhẽo.

“Bà Bà, chỉ là tên ngu xuẩn không phép tắc thôi mà, người không cần tự mình

đi xuống chứ? Đúng rồi, thành tích vừa rồi của ta người nhìn thấy rồi chứ, như

thế nào…”

“Ngươi câm miệng!”

Nghe thấy Thu Vũ Tuyền gọi Khương hiền giả là tên ngu xuẩn, Thu Bà theo

bản năng giáng một cái tát.

“Đồ đại nghịch bất đạo!”

Bốp!

Cái tát này khiến mặt Thu Vũ Tuyền tối sầm.

Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Thu Bà mắng nàng, lại là lần đầu đánh

nàng.

Nàng vừa mới đạt được thành tích tốt, nhưng lại tủi thân, nước mắt suýt nữa

tràn mi.

Mà Thu Bà lại thẳng tay hất nàng ra, lảo đảo về phía ngoài tiên trận khảo thí,

sau đó cung kính cúi người xuống.

Đó gọi là một sự thành kính, đó gọi là một sự kích động.

Cảnh này khiến tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Thu Bà là thế lực tối cao của mảnh đất bị bỏ rơi này, dù là không đủ Thiên Tâm

thì địa vị vẫn không gì sánh bằng.

Dù sao tu luyện giới đến cuối cùng vẫn là sức mạnh có tiếng nói.

Mà nàng chủ trì nhiều cuộc khảo thí như vậy, cho dù thành tích cao đến đâu,

cũng chưa từng thấy nàng có phản ứng quyết liệt đến thế.

Mỗi lần đều là một mặt bình tĩnh, không hề bận tâm.

Duy chỉ có lần này… quá lạ thường.

Chẳng lẽ người kia có điểm nào đặc biệt?

Mà ngay sau đó, mọi người lại nhốn nháo một lần nữa.

Bởi vì Khương Thành đang ở khâu khảo thí thiên phú thứ nhất, cũng là mức cao

nhất tiên trận có thể khảo thí được.

Không còn cách nào, dù thế nào thì phẩm chất, khí phách, huyết mạch, quy tắc,

nhận thức, tất cả các phương diện của Thành Ca đều khác thường.

Cũng có nghĩa là tiên trận khảo thí này đã có hạn mức cao nhất, nếu không

thành tích khảo thí của hắn sẽ lợi hại hơn nữa.

“Thiên phú của người này mà không thua kém gì Thu Vũ Tuyền sao?”

“Thế này quá lợi hại rồi phải không?”

“Thật không thể tưởng tượng nổi!”

“Trong một ngày, mảnh đất bị bỏ rơi của chúng ta lại xuất hiện hai tuyệt thế

thiên tài 200 triệu năm khó gặp được sao?”

Ngay lập tức vài “cao thủ” trên đài cao cũng khiếp sợ.

“Tu vi của người này ta không thể nhìn thấu, chẳng lẽ hắn là Đế Cảnh lục trọng

sao?”

“Hình như là thế.”

“Chẳng trách Thu Bà phản ứng mạnh như vậy.”

Mà bên kia, Thu Vũ Tuyền toàn thân phát run, vẫn che kín nửa gương mặt tuyệt

đẹp, như con tò te ngơ ngác nhìn Thu Bà.

Muội muội này ăn một cái tát kia đến mức nhất thời chết lặng.

Mãi đến khi mọi người bàn tán xôn xao, cuối cùng mới khiến nàng tỉnh táo lại.

“Bởi vì thiên phú của hắn quá tuyệt sao?”

“Chẳng lẽ không phải ta sao?”

Nàng càng thêm tủi thân.

Bởi vì xuất hiện thiên tài mới, ngươi không để ý đến ta nữa rồi?

Ta chính là “tôn nữ” mà một tay ngươi nuôi lớn, sao ngươi có thể bên trọng bên

khinh như vậy chứ?

Nàng cảm giác Khương Thành lấy mất sự nuông chiều của Bà Bà đối với mình,

lại chỉ có thể ghen tỵ mà thôi.

Mà ngay lúc này, khảo thí của Thành Ca tiến vào khâu cuối cùng - Thiên Tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK