Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì?”

Có lẽ đã về đến địa bàn của mình mà khí thế của Nguyệt Khinh tăng lên.

Lập tức phê phán đạo đức Khương Thành.

“Ngươi còn muốn nhân lúc bọn ta và Tiên tộc khai chiến mà kiếm chác lợi ích

à?”

Sau khi lăng kính thần tượng đổ vỡ, nàng nghiễm nhiên đã trở thành một anti

fan.

Nghĩ đến lúc trước sùng bái Khương Thành, trong lòng mơ tưởng về hình tượng

thần tượng là đứng hiên ngang bên trận doanh Thiên tộc, vì Thiên tộc mà vô tư

chiến đấu.

Rồi cũng vì hảo bằng hữu Thiên tộc kịp thời cứu giúp trong lúc nguy nan.

Kết quả bây giờ, Khương Thành đã hoàn toàn đánh tan giấc mộng đẹp của

nàng.

Sự thất vọng vô vàn này cũng mang đến tâm lí phản nghịch.

“Sao ngươi có thể đầu cơ như vậy chứ?”

“Có chút phong phạm nào mà cao nhân nên có không? Đúng là khiến người ta

coi thường mà!”

“Ngươi xem có ai như ngươi không?”

Khi Thành ca làm ăn, trước nay đều là hoà khí sinh tài.

Nghe thấy vậy chỉ nhún vai: “Cao nhân cũng cần sống mà, càng huống hồ mọi

người đều được lợi, hai bên đều thắng tốt biết bao?”

“Hai bên đều thắng cái đầu ngươi!”

Nghĩ đến một người vốn nên vô tư chiến đấu vì Thiên tộc, bây giờ lại trở thành

muốn thu tiền, Nguyệt Khinh tức đến thở không ra hơi.

“Còn hợp tác à, phụ hoàng ta sẽ không đồng ý đâu, ta lại càng không đồng ý.”

Thành ca cười hi hi lắc ngón tay.

“Tin ta đi, hắn sẽ đồng ý.”

“Ngươi nằm mơ đi!”

Theo đám người Chân Anh Vương, Nguyệt Khinh về lại Nguyệt Hoàn hoàng

thành.

Sự trở về của bọn họ nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của Nguyệt Ảnh

Hoàng và chúng vương công.

“Các ngươi vất vả rồi, thoát ra từ trong hang hùm miệng hổ đúng là khó tin

được.”

“Tiên tộc bên ấy thế nào, có xu hướng gì mới không?”

Nguyệt Ảnh Hoàng dịu dàng xoa đầu con gái: “Khinh nhi, trên đường đi không

gặp phải nguy hiểm gì chứ?”

Ở bên cạnh phụ thân của mình, Nguyệt Khinh không nhịn được kể khổ.

“Nguy hiểm lắm cơ. Sau khi bọn ta bị phát hiện, Tiên tộc bên đó xuất động hơn

trăm tông môn, rất nhiều Đạo Thần bao vây bọn ta.”

“Ta suýt chút còn tưởng sẽ không còn gặp lại phụ hoàng ngươi nữa rồi.”

“Cái gì?”

Nguyệt Ảnh Hoàng kinh ngạc không thôi, mà những vương công trong nội điện

cũng kinh hô lên.

“Rất nhiều Đạo Thần, hơn trăm tông môn vây công?”

“Vậy sao các ngươi có thể sống sót trở về?”

“Các ngươi có chút xíu người, Tiên tộc sao lại xuất động đội hình mạnh thế

chứ?”

Nhắn đến vấn đề này, Nguyệt Khinh liền ngậm miệng lại.

Nếu sau đó không có chuyện Thành ca thu phí xe thì chuyện đầu tiên nàng làm

khi đến cửa sẽ là nhắc đến tên hắn.

Sau đó miêu tả trời có đất không có

Nhưng bây giờ, nàng không muốn tuyên truyền tên của Thành ca nữa.

Nhìn thấy nàng im lặng, Chân Anh Vương liền tiếp lời.

“Nguyên nhân bọn ta có thể trở về là do có một người cứu bọn ta.”

Đám cấp cao trong nội điện vương triều Nguyệt Hoàn càng kinh ngạc hơn.

“Một người?”

“Là ai?”

“Chúng ta còn có trợ thủ sao?”

“Lẽ nào là phía bên vương triều Nhật Diệu và Tinh U xuất động cao thủ, vừa

hay gặp được các ngươi?”

“Theo như ta biết, bên Tinh Diệu Hoàng bọn họ gần đây không xuất động mà,

Thu Vũ Tuyền và mấy vị thần tử đều ở tiền tuyến, vốn không thâm nhập vào địa

giới của đối phương.”

Chân Anh Vương lắc đầu.

“Không phải bọn họ, mà là một người mà các ngươi cũng nghĩ không ra -

Khương Thành.”

“Khương Thành?”

Mọi người trong điện khẽ ngớ ra.

Do thời gian Thành ca xuất hiện không lâu, lại mất tích mấy vạn năm, rất nhiều

người trong nhất thời chưa kịp phản ứng xem đó là ai.

Nhưng mà rất nhanh sau đó lại là một trận kinh hô.

“Ma thai!”

“Là Ma thai Khương Thành đó?”

“Hắn vẫn còn sống, hơn nữa còn cứu các ngươi?”

“Chuyện này sao có thể chứ? Hơn trăm tông môn và nhiều Đạo Thần vây công

như vậy, hắn có thực lực thế ư?”

“Hơn nữa hắn không phải Ma thai sao, sao lại cứu các ngươi?”

Đối với lời nghi ngờ rợp trời đất đó, Chân Anh Vương hít thở một hơi.

Thản nhiên nói: “Tất cả chúng ta đều đánh giá thấp Khương Thành rồi, cũng

chưa bao giờ thực sự hiểu người này.”

Hắn nhanh chóng kể lại đầu đuôi sự việc đã xảy ra.

Sau khi hắn nói xog, tất cả mọi người trong điện đều im lặng, đến tiếng kim rơi

cũng nghe được.

Cuối cùng, âm Ảnh Hoàng mới phá vỡ sự im lặng.

“Khương Thành mạnh như vậy ư? Đạo Thần trung giai cũng có thể giết?”

Hắn đã mang theo vẻ không thể tin được rồi, càng huống hồ gì là những người

khác.

Những thân vương và cao thủ cung đình trong điện đều ngơ ngác, có người

thậm chí còn nghi ngờ tính chân thực của sự việc.

“Chân Anh Vương, có phải ngươi đã nói quá rồi không?”

“Theo như những gì ngươi nói, chiến lực này của hắn thậm chí còn vượt qua cả

Thu Vũ Tuyền rồi.”

“Còn mạnh hơn cả chúng ta sao?”

“Cho dù hắn là Ma thai, cho dù hắn ngang ngửa với Thu Vũ Tuyền, ngươi nói

xem hắn có thể chống lại sự vây công của hàng ngàn Đạo Thánh Đạo Tôn Chí

Tôn chăng, cũng quá khoa trương rồi.”

“Ta không tin, nhất định có sai sót ở đâu đó rồi.”

Lời này đến Nguyệt Khinh cũng nghe không lọt nữa.

“Tuy ta ghét con người này nhưng lời Chân Anh Vương nói là thật.

“Lẽ nào những kẻ địch ấy còn cố gắng phối hợp để cho hắn giết không bằng?”

“Có lẽ các ngươi đã nhìn nhầm rồi?”

“Sao bọn ta có thể nhìn lầm được chứ?”

Nhìn thấy hai bên sắp cãi nhau, Nguyệt Ảnh Hoàng xua tay.

“Không cần tranh chấp nữa, bây giờ việc gấp là làm sao chống lại Tiên tộc.”

Hắn nhìn sang Chân Anh Vương, ánh mắt sâu xa như nhìn thấu được.

“Theo như ngươi nói, Tiên tộc lần này có thể tập trung nhiều tông môn như vậy,

cùng nhau phối hợp hành động quả thực rất khác thường.”

“Không biết nội bộ bọn họ đã xảy ra biến cố gì rồi.”

“Nếu như lực lượng của Tiên tộc hợp lại với nhau, vậy thì phiền rồi.”

Chân Anh Vương chầm chậm gật đầu.

“Phải, chuyện này cần phải tiếp tục dì thám.”

“Khương Thành ở bên đó hình như có chút quan hệ, nếu có thể có được sự giúp

đỡ của hắn thì tốt rồi.”

“Hắn sao có thể cam tâm tình nguyện giúp chúng ta chứ?”

Nhắc đến chuyện này, âm Ảnh Hoàng lại sầu muộn.

“Năm ấy Tinh U quốc sư tốt biết bao, lại tuyên bố hắn là Ma thai, đúng là một

nước cơ xấu mà.”

“Không không đẩy một chiến lực mạnh mẽ đi, đúng là ngu không gì bằng.”

Nhưng Thân vương và cao thủ trong điện liền nhìn khắp bốn bề, giống như sợ

lời này sẽ bị Nguyệt Hoàn quốc sư với mấy nguyên sĩ khác nghe thấy vậy.

“Đúng thế, nếu như không có lời tiên tri Ma thai đó thì tốt rồi.”

Chân Anh Vương phụ học theo một câu, sau đó nói ra dự định của mình.

“Nhưng thật ra muốn Khương Thành giúp đỡ vốn không khó.”

“Hử?”

Âm Ảnh Hoàng hứng thú.

Tự dưng thêm một chiến lực mạnh mẽ, ai lại từ chối chứ?

“Ngươi có cách thuyết phục hắn?”

Chân Anh Vương lắc đầu: “Thuyết phục là không thể nào, bất cứ ai bị chụp cho

cái danh là Ma thai cũng sẽ không còn cảm tình gì với Thiên tộc nữa.”

Những thân vương trong điện muốn nói gì đó nhưng lại không thể phản bác lại

được.

Nếu đổi lại bọn họ là Khương Thành, không chừng còn quay lại đối phó với

Thiên tộc nữa.

Chân Anh Vương tiếp tục nói: “Nhưng ta quan sát người này lại thấy không

hướng về bên Tiên tộc, hắn cho ta cảm giác không có thiêng hướng nào cả.”

“Hắn đồng ý chỉ cần cho hắn thù lao thì có thể hợp tác với chúng ta đối phó với

Tiên tộc.”

“Thù lao?”

Nghe thấy hai từ này, những vương gia trong điện đều nhảy cẩng lên.

“Đùa quái gì vậy?”

“Đối phó với Tiên tộc là chuyện hiển nhiên, hắn còn dám muốn thù lao?”

“Nói lợi ích trong chuyện này đúng là viễn vông.”

“Ngươi nói cho hắn, miễn bàn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK