Vũ Cực Thánh Chủ bị đánh đến mức choáng váng quay cuồng, cuối cùng đã đợi
được đòn tấn công đến từ đế khí mà ban đầu bản thân đề phòng.
Chỉ là lúc này, hắn đã không còn chút sức lực nào để chống đỡ nữa rồi.
“Thánh giới đỉnh phong!”
Rầm!
Nam Khâu đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn chằm chằm “thánh giới Túng
Tình” phóng ra từ Thái Ngư Kiếm.
Một Thánh Chủ không chỉ sở hữu đế khí siêu phàm, mà lại còn là cấp bậc đỉnh
phong, điều này khiến cho Thiên Thần như hắn không thể tiếp thu nổi?
Bội kiếm tùy thân của hắn còn không sánh bằng nữa kìa.
Vũ Cực Thánh Chủ đối đầu trực diện với thanh kiếm này, hiển nhiên triệt để bị
đánh tan tác.
Thánh giới của hắn vốn đã bị nguyên thuật đánh thủng đầy lỗ, làm gì còn chịu
nổi sự công phá của thánh giới có cùng cấp bậc được nữa.
Rầm!
Một tiếng vang cực lớn, thánh giới của hắn chia năm xẻ bảy.
Ánh kiếm lóe qua, thiên tài Thánh Chủ từng một mình đánh bại bốn Giới Thần
đỉnh phong đã táng mạng tại chỗ.
Keng!
Khương Thành tiêu sái đút kiếm vào vỏ.
Mặc dù cả quá trình đã dùng không ít thủ đoạn, nhưng cũng chỉ mất khoảng một
hai giây mà thôi.
Trong tưởng tượng của mọi người, khung cảnh sốt ruột ngươi đến ta đi không
hề xảy ra.
Ngay khi bọn họ hoàn hồn lại thì Khương Thành đã thu xong chiến lợi phẩm
luôn rồi.
Nhìn dưới mặt đất và trên vô số chiếc bàn bị bắn tung tóe những giọt máu, cả
hiện trường im phăng phắc.
Lúc này, Hằng Vân Thiên Thần vốn rất khó chịu với Khương Thành cũng phải
cẩn thận xóa đi cái địch ý kia, thần sắc trở nên điềm đạm ôn hòa vô cùng.
Bởi vì trận chiến ban nãy hắn cũng không hiểu gì mấy.
Hắn tự hỏi bản thân mình, một Thiên Thần như hắn cũng không thể nào đánh
bại Vũ Cực Thánh Chủ nhanh như thế, chứ đừng nói gì tới việc giết chết.
Sau sự tĩnh lặng ngắn ngủi, trong điện bỗng nhiên bùng nổ lên.
“Vũ Cực Thánh Chủ bị giết rồi!”
Tất cả mọi người đều gấp gáp biểu đạt sự kinh ngạc và chấn động của bản thân,
giống như chỉ có như thế mới có thể làm bình ổn cảm xúc đang hết sức kịch liệt
của họ.
“Ôi trời ơi, chiến đấu xảy ra ban nãy là thật sao?”
“Trời ạ, thực lực và thủ đoạn cỡ gì vậy?”
“Ban nãy căn nguyên đột nhiên biến mất trong phút chốc, các ngươi có để ý
không?”
“Có thấy, nhưng cái nguyên thuật thất thập ngũ trọng kia lại càng khó tin hơn,
lại có người sở hữu nhiều căn nguyên thần hạch đến vậy á…”
“Lại còn là Thánh Chủ bình thường?”
“Ta tin rồi, hoàn toàn tin tất cả những lời mà ban nãy Nam Khâu đại thần quan
nói rồi!”
“Đúng là không thể đối đãi với người này như một Thánh Chủ được, hắn quả
thực có tư cách ngồi ở chỗ kia.”
“Danh xứng với thực!”
“Người có thể xưng bá ở cái thời đại kia thì làm sao mà đơn giản cho được?”
“Ở trong điện này, quả thực không có ai là đối thủ của hắn!”
Nghe được mọi người bàn tán, Nam Khâu biết rằng kế hoạch khiêu khích của
bản thân đã thất bại rồi.
Hắn cũng đoán được là Khương Thành sẽ thắng, nhưng ai mà ngờ hắn lại thắng
nhẹ nhàng và nhanh đến thế chứ.
Một trận chiến đã có thể khiến tất cả mọi người phải phục, không còn có chút
xíu bất mãn nào.
Tiếp theo đây, sẽ không có người nào không biết sống chết mà nhảy ra khiêu
khích cái tên dũng mãnh này nữa.
Nhưng Nam Khâu cũng đã nhận được một số tình báo “hữu ích”.
“Thủ đoạn thần bí ngăn cách căn nguyên.”
“Nguyên thuật thất thập ngũ trọng.”
“Đế khí siêu phàm ẩn chứa thánh giới đỉnh phong.”
Hắn không thể không thừa nhận, trước đó sư tôn và Tu Đế với Huyết Đế dặn dò
phải thận trọng là rất có lý.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ai lại dám tin một Thánh Chủ bình
thường có thể làm được như thế này chứ?
“Nhưng mà, thực lực này dường như vẫn không đủ để đánh bại một Thiên Thần
mà nhỉ?”
“Nếu nói tám Thiên Thần bọn ta đều không địch lại hắn thì cũng hơi khoa
trương quá rồi.”
Hắn âm thầm suy nghĩ những vấn đề này trong đầu, nhưng ngoài mặt lại điềm
tĩnh im lìm.
“Thực lực này của Khương huynh quả nhiên vô cùng kinh người, đến cả ta cũng
bị dọa cho một trận.”
Thần quan ở dưới trướng nhanh chóng quét dọn chiến trường, Nam Khâu còn
chẳng thèm liếc lấy một cái, ngược lại còn dùng cái giọng tự ti để đùa giỡn.
“Vốn còn tính nhân lúc Khương huynh ra tay để học một chút nữa.”
“Kết quả mọi thứ xảy ra nhanh quá, cái gì cũng không thể học được, đúng là
tiếc mà…”
Khương Thành cũng lười vòng vo với cái tên miệng nam mô bụng bồ dao găm
này.
“Nếu ngươi đã tiếc nuối như thế, vậy ta sẽ thỏa mãn mong muốn của ngươi.”
“Hả?”
Nam Khâu sững người, “Khương huynh có ý gì?”
Tay phải của Khương Thành lại để lên chuôi kiếm.
“Ý chính là, hai ta cũng đấu một trận.”
Hắn vừa dứt lời, kiếm đã chỉ về phía đối diện Nam Khâu.
Hiện trường vốn còn đang bàn tán xôn xao lại đột nhiên im bặt.
Tất cả mọi người đều không thể tin mà nhìn Khương Thành, xong lại nhìn cái
hướng mũi kiếm đang chỉ.
Đã xảy ra chuyện gì thế?
Người này không phải là khách quý của Nam Khâu đại thần quan sao?
Sao đột nhiên lại rút kiếm chỉ về phía hắn?
Vô số thần quan của Thiên Lư cung cũng lập tức nhảy ra.
“To gan!”
“Ngươi muốn làm cái gì hả?”
“Ở Thiên Lư cung ta lại dám rút kiếm chỉa về phía Nam Khâu đại thần quan…”
“Câm miệng lại, không được vô lễ với khách quý!”
Nam Khâu thật ra cũng không trở tay kịp, nhưng hắn vẫn duy trì phong độ ở
bên ngoài.
Phất tay để thần quan dưới trướng mình lui xuống, hắn cố tình không hiểu nhún
vai.
“Khương huynh có ý gì thế? Lẽ nào là ta tiếp đón chậm trễ nên khiến ngươi
không hài lòng?”
Khóe miệng của Thành ca khẽ nhếch lên: “Không có, sự tiếp đãi của ngươi
khiến ta vô cùng hài lòng, thậm chí còn cảm thấy cứ như đang ở nhà vậy.”
“Vậy vì sao Khương huynh lại…”
“Đây không phải là điều mà ngươi muốn đó sao?”
Thành ca cũng tỏ vẻ khó hiểu: “Các ngươi muốn ta đánh nhau góp vui trên yến
tiệc, ta đang thõa mãn hết mức yêu cầu của các ngươi mà.”
“Hơn nữa các ngươi chê ta quá nhanh, không học hỏi được gì, vậy nên bây giờ
ta cho người một khóa học một kèm một, còn không đủ chu đáo nữa hả?”
Mọi người bày tỏ bản thân xem như đã học được rồi,
Hóa ra khiêu chiến còn có thể nói siêu phàm thoát tục như thế.
“Hai người chúng ta, không cần thiết đâu nhỉ?”
Nam Khâu tất nhiên không muốn ra tay.
Một là không muốn tiêu hao quá nhiều trước lần hành động đến Thứ Tiên giới,
hai là không bằng lòng chịu mạo hiểm bị thương.
Khương Thành thất vọng thở dài: “Ta đã nhiệt tình như thế rồi, lẽ nào Nam
Khâu huynh không nể mặt đến vậy sao, chẳng lẽ là xem thường ta?”
Nam Khâu há miệng, hắn phát hiện bản thân không tìm được bất cứ lý do từ
chối nào.
Những lời này của Khương Thành, chẳng phải bản thân hắn trước đó cũng đã
dùng rồi hay sao?
Cũng xem như là lấy gậy ông đập lưng ông.
“Thôi vậy, nếu Khương huynh đã nhã hứng như thế thì ta tất nhiên sẽ theo
cùng!”
“Nhưng vì để tránh bị thương hòa khí, chúng ta dừng tay kịp lúc, ngươi thấy
sao?”
Thành ca suy nghĩ chốc lát, trước hành động Thứ Tiên giới quả thực không tiện
tiêu diệt những tuyển thủ khác.
Bằng không phần thưởng Kim Ngọc Tủy của hắn cũng xem như đi toi.
Thế là hắn gật đầu.
“Không thành vấn đề.”
Ngay lúc vừa dứt lời, Nam Khâu ở đối diện đã chậm rãi lấy ra đế kiếm siêu
phàm của bản thân.
“Khương huynh, mời!”
Nhìn thấy cái tên miệng nam mô bụng bồ dao găm này đến lúc này vẫn còn duy
trì được cái phong độ ở bên ngoài, Thành ca cũng không còn sức đâu mà nói
móc.
Hắn thầm nghĩ, ngươi có thấy mệt không vậy?
Khương Thành cũng không khách sáo, vừa bắt đầu đã đánh một combo “nhiều
chiêu”.
Vẫn là đòn đánh gồm “Thái Thượng Hóa Đạo”, công kích bằng linh ý, cộng
thêm nguyên thuật và khí đạo.
Nam Khâu cuối cùng đã phát hiện, bản thân vẫn đánh giá thấp Khương Thành
rồi.
Những thủ đoạn thần kỳ nhìn ra ban nãy kia, đợi đến khi chính bản thân tự mình
trải nghiệm mới cảm thấy khác biệt.
Đặc biệt là công kích bằng linh ý, đó là chuyện mà hắn nằm mơ cũng không
nghĩ đến.
“Ý thức của hắn sao lại mạnh đến thế chứ?”
“Dù là sư tôn Mệnh Nguyên Chính Thần của ta thì hẳn cũng chỉ được đến thế
này thôi nhỉ?”
“Hơn nữa ý thức của sư tôn tuy mạnh, nhưng cũng không có được thủ đoạn tấn
công ý thức kỳ diệu như thế này.”