Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong việc giải cứu Lam Đề, Minh Đồng đã đặt hy vọng lên người một đại tế tư

khác của Vu tộc.

Đáng tiếc là người đó đã mang theo một nhóm tộc nhân khác phiêu bạt ở bên

ngoài, hiện tại hoàn toàn không thể liên lạc được.

Điều này khiến hắn vô cùng lo lắng.

Mười lăm tế tư đã đưa hắn đến hậu điện.

Lúc này, Khương Thành đã tới phía trước Vu đồ.

Hồn Tổ rất biết điều lui sang một bên.

Vốn dĩ Vu tộc thần bí khó đoán, rất nhiều thứ một khi nhiễm phải sẽ gặp phải

rất nhiều hậu quả vượt qua lẽ thường.

Vu đồ này là càng bộ tổng hợp trong đó.

Thứ xuất hiện trước mặt Khương Thành thực ra không phải là một bức đồ.

Nhìn từ bên ngoài, nó giống như một chiếc gương bị đập ra thành từng mảnh,

rồi lại ghép hàng nghìn mảnh lại với nhau.

Cuối cùng toàn bộ tấm gương cũng hiện ra một bức tranh tuyệt đẹp.

Từ bên ngoài, mọi người có thể nhìn thấy rõ núi, sông, đại dương bên trong,

cũng có thể nhìn thấy trời trong, gió tuyết ở những nơi khác.

Chẳng qua là vì nó bị chia thành quá nhiều mảnh, bức tranh trông rời rạc và có

cảm giác sai lệch quá nghiêm trọng.

Khương Thành muốn dùng thần hồn để nhanh chóng tìm ra tung tích của Lam

Đề, nhưng ngay sau đó lại phát hiện thần niệm của bản thân một đi không trở

lại, nhanh chóng bị một luồng sức mạnh thần bí nuốt chửng.

Có vẻ như chỉ có thể dùng mắt tìm kiếm.

Mà lúc này, một số tế tư ở phía sau hét lên.

“Tộc trưởng!”

“Ta nhìn thấy tộc trưởng rồi.”

Nhìn theo ánh mắt của bọn họ, cuối cùng Khương Thành cũng tìm thấy một

mảnh ở góc trên bên trái giữa những mảnh vỡ dày đặc.

Đó hẳn là một vùng đồng bằng.

Sau khi tập trung, góc nhìn bên ngoài tự động phóng to, có thể nhìn thấy rõ Lam

Đề đang đi trong đó.

Nàng bước đi chậm rãi, không gặp phải bất kỳ trận chiến nào, trông có vẻ như

rèn luyện này quá đơn giản.

Nhưng Khương Thành và Kỷ Linh Hàm chỉ nhìn mười mấy giây thì lập tức phát

hiện ra có điều gì đó không đúng.

Rõ ràng phía trước là một con đường bằng phẳng, nhưng lúc Lam Đề đi vẫn

không ngừng đổi hướng.

Sau mấy chục giây, cả hai đi đến kết luận rằng nàng đang đi vòng tròn.

“Cái này có ý nghĩa gì sao?”

“Ngươi thì biết cái gì?”

Một tế tư hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

“Ngươi thật sự cho rằng bên trong là gió yên biển lặng sao, thật ra khắp nơi đều

ẩn chứa những mối nguy hiểm rất lớn!”

“Chỉ cần hơi bất cẩn một chút thôi thì sẽ thịt nát xương tan!”

“Hơn nữa, những gì chúng ta nhìn thấy từ bên ngoài chỉ là biểu tượng, một khi

đi vào, những gì nhìn thấy sẽ là một thế giới khác!”

“Bỏ qua đi, hắn chỉ là một tay ngang, cho dù ngươi có nói bao nhiêu nói với hắn

cũng chỉ là vô ích.”

Bọn họ cũng không phải nói quá.

Mặc dù không có được sự cho phép của Vu đồ, nhưng tất cả bọn họ đã từng vào

trong rèn luyện dưới sự chỉ dẫn của đại tế tư.

Một khi đã vào bên trong, những gì nhìn thấy là một thế giới không có bất gì hư

vọng gì.

Giống như hoa chú ấn trước đây, tất cả những gì có thể nhìn thấy là vô số đường

nét tượng trưng cho trời đất chí lý.

Đây là điều mà hiện tại Lam Đề đang phải đối mặt.

Nàng chỉ có thể dựa vào trình độ Vu thuật của bản thân, để phân tích từng chút

bí ẩn đang chứa đựng trong những đường nét đó, có thể phá vỡ mối liên hệ

trong đó, suy đoán xem chúng sẽ mang lại những kết quả khác biệt nào sau khi

được chạm vào.

Dưới sự rèn luyện như vậy, mức độ lĩnh ngộ về Vu thuật tự nhiên sẽ tiến vùn

vụt.

Nhưng rèn luyện như vậy cũng sẽ đi kèm với những nguy hiểm vô cùng lớn.

Sau khi một số đường nét được chạm vào, sẽ có một phản ứng dây chuyền khó

mà xoay chuyển.

Quả nhiên, vào lúc bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên Lam Đề đang xoay

quanh vị trí cũ biến mất.

Lần này tầm nhìn của Khương Thành rất nhạy bén, lập tức tìm lại được bóng

dáng của nàng giữa hàng ngàn mảnh vỡ.

Lam Đề đã vượt qua hàng chục mảnh vỡ không gian từ góc trên bên trái trước

đó, xuất hiện trong một mảnh vỡ ở góc dưới bên phải.

“Không ổn!”

Đại tế tư đang trong trạng thái vô cùng yếu ớt, run rẩy giơ tay lên, vẻ lo lắng

trong mắt khó có thể che giấu.

“Đó là vị trí mà bọn ta chưa từng khám phá trước đây.”

Trước đây khi có người rèn luyện đều có hắn ở bên ngoài chỉ dẫn phương

hướng.

Hắn đã được Vu đồ cho phép một phần, có thể trực tiếp giao tiếp với người rèn

luyện ở bên trong.

Nhưng hiện tại hắn đang trong tình trạng nguy kịch, hoàn toàn không còn sức

lực để làm thêm gì nữa, chỉ có thể lo lắng suông ở bên ngoài.

“Nơi không xác định cũng ẩn chứa những nguy hiểm không xác định!”

Hắn vừa mới nói xong, toàn thân của Lam Đề trong bức tranh rung chuyển,

giống như bị sét đánh.

Ngay sau đó, chiếc váy trắng xanh của nàng giống như bị ăn mòn, biến thành

màu nâu xám.

Cùng lúc đó, từng làn khói xanh bốc lên trên đỉnh đầu nàng.

Sau khi nhắm mắt và điều chỉnh hơi thở một cách thô bạo nhiều lần tại chỗ,

nàng phun ra một ngụm máu bầm.

Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được nàng đã bị thương.

Nhưng mà đại tế tư lại thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may, chỉ là một khó khăn

nhỏ.”

Cái này còn tính là may?

Thành ca rất muốn chửi bới.

Vậy nếu là khó khăn nghiêm trọng thì sẽ như thế nào?

Có đột ngột chết ngay tại chỗ không?

Nhìn thấy Lam Đề bị thương, hắn cũng trở nên lo lắng, hận không thể xông vào

ngay lập tức.

Nhưng mà vấn đề là hắn không hiểu ‘quy tắc trò chơi’ của Vu đồ.

“Vậy bức đồ này thế nào mới tính là thông qua cửa ải!”

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt của đại tế tư, nếu như hắn không phối hợp, thế thì

chỉ có thể sử dụng Đọc Tâm thuật.

“Thông qua cửa ải?” Minh Đồng không hiểu lắm.

“Là làm sao mới có thể thông qua thử thách của bức đồ này!”

“Hừ…”

Đại tế tư lắc đầu một cách yếu ớt như thể hắn đang nhìn một kẻ kiêu ngạo và

ngu dốt.

“Đó là việc không thể làm được.”

“Có tổng cộng 18.000 không gian vỡ vụn trong bức tranh này, mỗi không gian

đều có một bí ẩn riêng, trong đó có 3.600 lối đi ẩn trong không gian.”

“Có thể tìm thấy lối ra, đều là hiếm có.”

Hắn nhìn các tế tư bên cạnh.

“Mười lăm người này, cũng chỉ có ba người đã thành công.”

Trong số mười lăm tế tư, có ba người ưỡn ngực ngẩng đầu, trên mặt hiện lên sắc

thái kiêu ngạo.

Mặc dù lúc đó bọn họ đã quanh đi quẩn lại ở bên trong đó hàng chục triệu năm,

hơn nữa còn có đại tế tư giúp đỡ chỉ dẫn bọn họ trong suốt quá trình, nhưng có

thể làm được đến bước này đã là thiên phú dị bẩm rồi.

Đại tế tư tiếp tục nói: “Trong số 18.000 không gian vỡ vụn, có chín cửa ải mấu

chốt. Nếu như có thể tìm thấy và chiếm giữ nó, vậy thì có thể nhận được một

phần sự cho phép của bức tranh này.”

Hắn chỉ vào một nơi trong số đó của Vu đồ.

Khương Thành nhìn chăm chú, thực sự có một tòa nhà giống như thần đàn màu

bạc trong đại dương rộng lớn cách Lam Đề mười lăm không gian vỡ vụn.

“Đó là cửa ải mấu chốt mà ta đã tìm thấy vào lúc đó.”

“Đáng tiếc là, một cửa ải quan trọng chỉ có thể cho phép được một người, nếu

không ta trực tiếp chỉ dẫn bọn họ đến nơi đó là được rồi.”

Càng nhiều người được Vu đồ cho phép, mức độ kiểm soát của bọn họ với chí

bảo này càng cao.

Vào thời kỳ Thượng Cổ, hắn và bốn đại tế tư khác có được sự cho phép của bức

đò này, lúc đó thậm chí Vu tộc còn có thể thúc giục bảo đồ này đi giết kẻ thù.

Nhưng hiện tại, chỉ còn lại hai người.

Khương Thành không cần hắn nhắc nhở.

Ánh mắt của hắn rơi trực tiếp vào mảnh vỡ ở trung tâm của Toàn Cơ Đồ.

Ở trung tâm mảnh vỡ, có một toà tế đàn màu vàng.

“Nếu như có thể chiếm lấy tế đàn ở trung tâm thì sẽ như thế nào?”

“Vậy thì xem như là đã vượt qua tất cả các thử thách của Vu đồ, bức đồ này sẽ

hoàn toàn nhận chủ!”

Nói xong, đại tế tư lại thở dài, vẻ mặt cô đơn, lắc đầu.

“Không có ai có thể làm được đến bước đó.”

Vào thời kỳ Thượng Cổ, năm đại tế tư không biết đã thử bao nhiêu lần, lần nào

không phải là va chạm đến mức đầu rơi máu chảy.

Những đường nét đó không phải tìm phương hướng, cứ bay thẳng về phía trước

là được.

Hơn nữa, đường nét vẫn luôn không cố định, cho dù đứng yên tại chỗ cũng sẽ

gặp nguy hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK