lại run cầm cập.
Thậm chí đến cả việc mở pháp cảnh cũng theo đó mà lụi luôn.
Bởi vì hắn mơ hồ cảm thấy hai người đồng hành với mình đã chết tiệt rồi.
Hắn sợ hãi lùi về sau mấy bước.
Khương Thành trong mắt hắn lúc này không còn là con cừu béo chờ làm thịt
nữa, mà là một thâm uyên chọn người mà nuốt.
“Ngươi, ngươi đã làm gì?”
Hắn xác định chắc chắn vừa rồi Khương Thành không ra tay.
Không rút kiếm, không thúc động tiên lực, cũng không điều động căn nguyên
hay pháp cảnh.
Nhưng hai đồng đội Đạo Thánh lại chết thật rồi.
Chuyện này sao có thể khiến hắn không sợ được?
Khương Thành ung dung ngồi xuống.
“Bây giờ có thể trả lời câu hỏi đàng hoàng rồi chứ?”
Đối với một người chém giết quá nhiều Đạo Thần ở Thiên giới như hắn mà nói,
Đạo Thánh từng mạnh đến đâu đi nữa giờ cũng chỉ là pháo hôi tiện tay là có thể
giết chớp nhoáng rồi.
Vừa rồi hắn chỉ điều động linh ý một chút đã trực tiếp cho hai người kia một làn
sóng xung kích ý thức đơn giản.
Nếu đổi thành Đạo Thánh ở Thiên giới nói không chừng còn có ý chí Thiên Đạo
giúp đỡ phòng ngự.
Nhưng ở Nguyên Tiên giới, Đạo Thánh ở đây căn bản không hề có một chút
phòng bị nào với linh ý cả, yếu như đứa trẻ sơ sinh vậy.
Ý thức của hai người đó bỗng chốc bị tiêu diệt.
Không còn ý thức, hai người đó lập tức trở thành người vô dụng.
Sau đó thì mọi chuyện đơn giản rồi.
Thiên hồn vừa xuất ra, hai hồn hai vô chủ kia làm gì chống lại nỗi sự công sát
của hắn chứ.
Đương nhiên sẽ chết rất dứt khoát rồi.
Còn tiên nhân còn lại, dù là ý thức xung kích hay là dao động thiên hồn cũng
không thể phát giác được.
Trong mắt hắn, đó không phải là linh ý giết người mà là linh dị giết người.
“Ngươi, ngươi là người thế nào?”
Rõ ràng Khương Thành ngồi đó, cũng không có ý truy đuổi hắn, nhưng hai chân
người này lại mềm nhũn ra quéo vào nhau ngồi luôn trên mặt đất.
Thành ca không thể không chau mày.
Đạo Thánh bây giờ có chất lượng kém vậy sao?
Đạo Thánh của Nguyên Tiên giới năm đó tuy thực lực chênh lệch không bao
nhiêu, nhưng người nào tốt xấu gì cũng có khí phái cao thủ, phong phạm đại
lão.
Còn tên Đạo Thánh trước mặt này, nếu như bản thân mình còn dọa thêm hai câu
nữa không chừng sẽ bị dọa cho tiểu ra quần ngay tại chỗ mất.
“Hình như ngươi đã quên tình cảnh hiện tại của mình rồi.”
Hắn trực tiếp trả lại câu nói trước đó cho đối phương.
Toàn thân người đó run lên, bị dọa đến mức mặt như màu đất.
Tê liệt dập đầu lia lịa trên đất.
“Phải phải phải, ngươi nói phải.”
“Ngươi có gì cần hỏi, tiểu nhân nhất định biết gì nói đó, nói không không
ngừng…”
Thành ca lúc này mới hài lòng gật đầu.
“Đây vẫn là Nguyên Tiên giới đúng không?”
Người đó ngây người ra, gương mặt mơ hồ nhìn hắn, có phần hoài nghi tên này
phải chăng đang trêu đùa mình.
Hắn rất muốn to mồm bóc phốt, ngươi hỏi cái câu này có phải là đang coi
thường ta không?
Có dám hỏi cái câu nào mà tám tuổi trở lên mới có thể trả lời được không?
Nhưng mà nghĩ lại người trước mặt hiện giờ là kẻ cầm đao, mình là cá, bị trêu
đùa tốt xấu gì cũng sống được thêm chút nữa.
Thế là hắn thành thật gật đầu.
“Nơi đây là Nguyên Tiên giới.”
“Phi Tiên môn biết không?”
“Không biết.”
“Cái gì?”
Thành ca trơ mắt: “Một danh môn đại phái vang dội như vậy, chấn động cả
Nguyên Tiên giới mà ngươi lại không biết?”
Tên Đạo Thánh đó bị dọa khiếp, còn tưởng hắn sắp tức giận giết người, trực
tiếp khóc òa lên.
“Hu hu hu, thật sự ta chưa từng nghe đến.”
“Hoặc có lẽ là ta hiểu biết nông cạn, ngươi cho ta chút thời gian để ta nghĩ cho
kĩ lại xem…”
“Được rồi được rồi.”
Thành ca mất kiên nhẫn xua tay.
“Ngươi từng nghe tranh đoạt Thần vị chưa?”
“Cũng chưa luôn.”
“Chuyện này cũng chưa từng nghe qua?”
Thành ca mắng thầm, đường đường là một Đạo Thánh sao lại hiểu biết nông
cạn đến vậy, hỏi một cái cũng không biết.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì việc tranh đoạt Thần vị năm ấy diễn ra ở Thiên giới.
Mấy chục ngàn người còn sống gần đây mới trở về.
Nhiều năm trôi qua, những tiên nhân hậu bối ở lại Nguyên Tiên giới vùng lên,
chỉ sợ sẽ xem như là một vụ mất tích tập thể mà thôi.
“Vậy Nguyên Tiên giới có Thần không?”
“Có có có.”
Đạo Thánh kia liền gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, sợ lại nói một câu không biết
nữa thì sẽ lập tức bị giết chết.
“Nguyên Tiên giới chúng ta tổng cộng có 27 Chính Thần, còn có rất nhiều
Thiên Thần nữa.”
Lòng Thành ca chợt sáng tỏ.
27 Chính Thần đó có lẽ là đã có được đạo ấn rồi.
Còn về Thiên Thần, chắc là bộ hạ mà Chính Thần đưa theo nhỉ?
Giống như đám Thần Quân dưới trướng Thiên Đế năm đó vậy.
“Chính Thần đầu tiên xuất hiện từ khi nào?”
“Thời đại đó sớm quá, lúc đó ta còn chưa được sinh ra, đại khái chín mươi tỷ
năm trước, vị Chính Thần đầu tiên xuất hiện…”
“Chín mươi tỷ năm trước? Vậy Chính Thần cuối cùng thì sao?”
“Vị cuối cùng chính là Dương Gia Chính Thần gần đây mới xuất hiện.”
Tên Đạo Thánh kia khá buồn bực, một chuyện lớn như vậy, gần đây cả Nguyên
Tiên giới đều chấn động mà người này lại chẳng biết gì hết?
“Người đầu tiên đến ngươi cuối cùng cách nhau nhiều năm như vậy?”
Khương Thành chửi thề ngay tại chỗ.
“Ôi thật là vãi con mẹ nó chưởng, Tiên mẫu ngươi thật biết bố cục ha.”
“Ca đây đã đánh giá thấp ngươi rồi, thế này mà cũng nói là tranh đoạt Thần vị?
Có ai chơi như ngươi không?”
Hắn tức lên không phải vì đã trải qua nhiều năm như thế.
Dòng thời gian ở kỷ nguyên thứ ba chắc chắn không giống với kỷ nguyên đầu
tiên rồi, càng huống hồ gì còn bước vào không gian Thiên Đạo nữa.
Chuyện khiến hắn tức lên là 27 Thần vị này lại không phải chọn cùng một đám.
Không ngoài dự liệu thì khi bọn họ vào Thiên giới không lâu, vị Chính Thần
đầu tiên đã được sinh ra rồi.
Còn cuối cùng chính là chuyện của mấy ngày trước.
Chuyện này cũng có nghĩa là khi một đám người xuyên hồn đang bận bịu đánh
nhau liên miên ở Thiên giới thì Thần vị thật ra cũng chẳng còn bao nhiêu.
Đạo Thánh ở đối diện run cầm cập, sợ sẽ bị một cái nhìn của Khương Thành
giết chết.
Hắn sinh ra muộn, chưa từng nghe đến cái tên Tiên mẫu, cũng không hiểu
Thành ca đang nói gì.
Trong mắt hắn, Khương Thành đã là người thần kinh không bình thường rồi,
mấy câu hỏi đều là mấy câu không bình thường.
Nhưng cũng vào ngay lúc này, ngoài bí cảnh lại vang lên tiếng nổ dữ dội.
Tiếp sau đó, đạo hải cuồn cuộn bao trùm lấy.
Tiếng la hét chói tai vang lên ù ù: “Tà ma từ đâu đến, lại dám hại đệ tử Không
Vân điện của ta!”
Nghe thấy tiếng rống này, Đạo Thánh sợ hại đến mềm nhũn như sắp tiểu ra
trước mặt Khương Thành kia lập tức tìm lại được chỗ dựa.
Thoáng cái từ mặt đất bò dậy, tiên lực cả người tràn trề, pháp cảnh lại lần nữa
mở ra.
Nói là kì tích của y học cũng được nữa.
Tiếng cầu cứu như thanh la cũng vang lên.
“Sư tôn cứu ta!”
“Bọn ta bị người này bắt đến đây, chịu sự giày vò không phải người. Ngũ sư
huynh và cửu sư đệ đều bị người này giết chết rồi…”
Lại nhìn hắn, làm gì còn chút nịnh bợ nào đâu, cả mặt toàn là sự thù hận và chế
giễu.
“Ngươi thật sự tưởng ta sẽ sợ ngươi sao?”
“Chỉ là vì kéo dài thời gian để gọi tông môn đến cứu mà thôi.”
“Bây giờ ngươi xong rồi, ta xem ngươi còn có thể điên cuồng được bao lâu,
ngươi xong đời rồi…”
Giọng nói của hắn còn chưa nói xong thì ý thức đã bị dập tắt.
Thành ca phủi tay, lại lần nữa đứng lên, dùng ánh mắt trìu mến nhìn thi thể vừa
ngã xuống.
“Đầu tên này có phải xài không được không nhỉ?”
“Quên việc ca có thể giết người chớp nhoáng rồi không?”
Hắn sớm đã biết đối phương âm thầm truyền tin rồi, chỉ là cố ý để hắn gọi
người mà thôi.
Mà lúc này, cao thủ Không Vân điện phá trận mà vào cuối cùng cũng đã đến
trước mặt hắn