đây là một chuyện cực kì vô lí.
“Vì để đối phó kẻ địch mà còn phải đưa lợi ích cho người khác, mất mặt vậy
ư?”
“Đúng đó, đến lúc đó, đường đường là Vương triều Nguyệt Hoàn chíng ta sẽ trở
thành trò cười.”
“Hơn nữa hắn còn là Ma thai đấy, truyền ra ngoài sẽ là một mớ phiền phức.”
“Ta không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý.”
Nguyệt Khinh ở một bên che miệng cười.
Biết là sẽ vậy mà.
Vương triều Nguyệt Hoàn là cấp bậc gì chứ cao thủ như mây đó được không?
Khương Thành làm gì có cửa nói chuyện hợp tác với một Vương triều chứ.
Cho hắn lợi ích, mời hắn giúp đỡ, đúng là sỉ nhục quốc thể mà!
Phụ hoàng và các hoàng thúc sẽ không đời nào đồng ý.
Tên kia tính sai rồi.
Nhìn dáng vẻ kích động kịch liệt của những người trong điện, Chân Anh Vương
thở dài cảm thán.
Mấy người này vốn chưa từng tận mắt thấy sức chiến đấu của Khương Thành,
cũng không biết ý nghĩa tồn tại của hắn.
Trong sâu tâm cốt, bọn họ vẫn rất xem thường Khương Thành.
Thậm chí còn cảm thấy ngươi giúp bọn ta tiêu diệt Tiên tộc là chuyện nên làm,
đúng là không biết điều.
“Thật ra, cũng không phải không thể suy xét.”
Chờ đợi thật lâu, Nguyệt Ảnh Hoàng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Nếu như sự gia nhập của Khương Thành có thể có tác dụng như Thu Vũ
Tuyền, vậy chuyện trả thù lao cũng có thể chấp nhận.”
“Thu Vũ Tuyền?”
Sắc mặt những thân vương trong điện khẽ run, rồi lại lắc đầu không cười được.
“Ha, đặt hắn ngang tầm với Thu Vũ Tuyền mag nói khó tránh quá xem trọng
hắn rồi.”
Nói ra thì thực lực của ba vị Đế Hoàng và ba quốc sư của tam đại Vương triều
bên này vẫn ở trên Thu Vũ Tuyền.
Nhưng đến cấp bậc này của bọn họ rồi, tác dụng chủ yếu là kiềm hãm và uy
hiếp, không thể sơ ý ra tay nữa.
Một khi bọn họ xuất hiện ở tiền tuyến, những đại năng đồng cấp bậc chắc chắn
sẽ không ngồi yên chờ đánh.
Dưới tình huống này, ý nghĩa của Thu Vũ Tuyền vô cùng lớn.
Bởi vì sự tồn tại của nàng, những đoạn phòng tuyến gần nhất sẽ chẳng có ai
dám tiến công.
Có nàng toạ trấn, áp lực của Vương triều Tinh U ít đi rất nhiều so với hai
Vương triều còn lại, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ.
Lợi khí như vậy ai lại không muốn thêm một cái chứ?
Nhưng Thu Vũ Tuyền chỉ có một, mà nàng cũng đã thủ ở khu vực bên vương
triều Tinh U rồi.
“Nếu Khương Thành có thể một mình chọi lại đại quân, phát huy tác dụng lớn
như vậy, vậy chúng ta vẫn nên nghiêm túc cho hắn thù lao cũng không sao.”
“Nhưng vấn đề là hắn có thể làm được không?”
“Lấy gì để chứng minh chứ?”
“Ma thai thật sự có thể ngang tầm với Thần thai sao, ta không cảm thấy vậy.”
“Càng huống hồ, thân phận Ma thai quá nhạy cảm rồi, chúng ta qua lại với hắn
sẽ dẫn đến địch ý của đám nguyên sĩ đó.”
“Chuyện này ngược lại được không bao nhiêu mà mất thì nhiều.”
Nguyệt Ảnh Vương không thể không thừa nhận bọn họ nói có lí.
Khương Thành có thể phát huy được hiệu quả bao nhiêu còn chưa biết được.
Một khi phát sinh quan hệ với hắn, tác dụng phụ có thể thấy rõ.
Chuyện này trông có vẻ không hời.
Nhưng nghĩ đến uy danh của “Thần thai” Thu Vũ Tuyền, hắn cảm thấy thử một
chút cũng chả sao.
“Thế cục của Vương triều Nguyệt Hoàn bây giờ rất nguy hiểm, ta cần nhiều sức
mạnh hơn.”
“Có lẽ Khương Thành chính là biến số phá vỡ thế cục của chúng ta.”
“Bệ hạ suy xét!”
Giọng nói phản đối kịch liệt nhất của Đoan Tịnh Vương và Thường Dung
Vương xắn tay áo bước lên.
“Tuy Ma thai chỉ là một lời dự đoán, nhưng con dân của Thiên tộc ta hầu hết
đều tin tưởng không chút nghi ngờ.”
“Một khi hợp tác với chúng ta, rất có khả năng sẽ tạo nên lục đục nội bộ.”
“Khương Thành không đáng để chúng ta mạo hiểm như vậy.”
Nguyệt Ảnh Vương lại lần nữa rơi vào trầm tư.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hắn đã có quyết định.
“Có đáng cược một ván trên người hắn không thì phải xem biểu hiện của hắn
rồi.”
“Chân Anh Vương, ngươi đưa Đoan Tịnh Vương và Thường Dung Vương đi
trước, khảo sát thực lực của Khương Thành, thử xem tài năng của hắn rồi định
đoạt.”
Mọi người đều không phản đối quyết định này nữa.
Nhưng mà Đoan Tịnh Vương và Thường Dung Vương vẫn có phần không nghĩ
thế.
“Ta cảm thấy không cần thiết.”
“Tiền tuyến nguy hiểm, có cần phải lãng phí thời gian bên này với hắn?”
“Dù gì ta cũng không tán thành việc hợp tác gì đó.”
Sau nửa ngày, Khương Thành ở tại biên giới lại gặp lại Chân Anh Vương.
Nhìn thấy hắn vẫn ở nguyên chỗ cũ, Chân Anh Vương khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Khương Thành, hai người này là Đoan Tịnh Vương và Thường Dung Vương,
là người bệ hạ phái đến”
Thành ca khẽ cười, kiểu như nụ cười của mấy người làm ăn hợp tác với nhau.
“Yên tâm đi, giá cả của ta trước nay hợp lí, không phải kiểu sư tử mở to mồm
đâu.”
“Hừ.”
Đoan Tịnh Vương hừ lên một tiếng: “Ai nói bọn ta sẽ hợp tác với ngươi chứ?”
Thành ca cau mày nhìn về phía Chân Anh Vương.
“Nếu đã không đồng ý hợp tác, vậy đưa bọn họ đến làm gì?”
“Đừng đi đừng đi.”
Chân Anh Vương sao có thể để đại sát khí này rời đi được.
Hắn cực kì coi trọng Khương Thành.
“Bọn ta không phải không đồng ý, chỉ là…”
Nhìn thấy dáng vẻ khó mở lời của hắn, Khương Thành lập tức hiểu được
nguyên nhân.
“Không tin tưởng thực lực của ta, cảm thấy ta không đáng chứ gì?”
Thường Dung Vương hếch cằm, nói một cách khinh thường: “Ngươi biết là
được rồi.”
“Nếu như chọn ngươi để hợp tác thì bọn ta rất có thể sẽ mất đi sự hỗ trợ của
quốc sư và nguyên sĩ.”
“Ngươi cảm thấy ngươi còn quan trọng hơn bọn họ sao?”
Thành ca gật đầu với vẻ đương nhiên: “Ta quả thật quan trọng hơn bọn họ.”
“Hừ, khoa môi múa mép, thật tức cười.”
“Được rồi, đừng phí lời với hắn.”
Đoan Tịnh Vương nhing thẳng vào mắt Thành ca, hờ hững nói: “Thời gian của
bọn ta có hạn, không rảnh nghe ngươi nói khoác.”
Hắn chỉ tay về hướng bên trái.
“Bên kia là chiến khu thứ mười hai của Vương triều Nguyệt Hoàn bọn ta, tiếp
theo đây sẽ có một trận ẩu đả với đám Tiên tộc bên kia.”
“Nếu ngươi có thể đại chiến ở đó, giết chết bất kì Đạo Thần nào ở bên đối
phương, vậy bọn ta có thể suy nghĩ về việc hợp tác với ngươi.”
Theo như Đoan Tịnh thấy thì độ khó của nhiệm vụ này đã đến cấp độ địa ngục
rồi.
Dựa vào thực lực Thiên giai thập trọng của hắn, quả thực cũng có thể đánh bại
Đạo Thần sơ giai.
Nhưng phải cần trả một sức lực cực lớn, hơn nữa hắn chỉ có thể dám chắc đánh
bại, chứ giết chết rồi giữ mạng trước một Đạo Thần sơ cấp lại gần như không
thể.
Đây chính là nguyên nhân mà Thu Vũ Tuyền rất quan trọng.
Nàng thường có thể giết chết Đạo Thần, chứ không chỉ có đánh bại.
“Nếu như ngươi không dám thì bây giờ có thể rời đi.”
Thường Dung chắp hai tay sau lưng, bĩu môi: “Bọn ta sẽ không vì ngươi là Ma
thai mà ra tay, nhưng cũng hi vọng ngươi sau này đừng xem trọng bản thân quá,
thật sự tưởng người ta cần ngươi sao?”
Thành ca cũng cạn lời.
Đám tộc nhân Thiên tộc này cũng có tư thái cao quá nhỉ.
Còn phải khảo sát bản thân mình à?
“Khảo sát này ty dễ, nhưng cũng cần ta phải ra sức, muốn ta ra sức không
không thì không được.”
“Nếu như ta có thể giết chết một Đạo Thần, vậy các ngươi phải cho ta một Toái
Linh phiến cao giai, giết hai Đạo Thần là hai phần, cứ thế mà tính…”
“Ha ha?”
Đoan Tịnh Vương và Thường Dung Vương cùng lúc bị chọc cười.
“Khương Thành à Khương Thành, ngươi quả thật nói khoác quen mồm rồi, còn
đơn giản nữa à?”
“Còn giết hai người phải đưa hai phần?”
“Ngươi coi Đạo Thần của Tiên tộc là thứ giống gì thế, cỏ bên đường có ngươi
tùy ý cắt à?”
Thành ca chẳng phiền xua tay.
“Cứ nói các ngươi đưa được hay không là được rồi.”
Đoan Tịnh Vương cười nhạo nói: “Cho được, bọn ta đương nhiên cho được rồi,
cũng bằng lòng cho, chỉ sợ ngươi làm không được.”
“Vậy được, thành giao.”