Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muốn gì á?

Thực ra Khương Thành chỉ là tạm thời nảy lòng, thật sự chưa từng nghĩ trước.

Dù sao trước khi hắn trở lại từ thông đạo cũng không đoán trước được cảnh

tượng này.

Suy nghĩ một chút, hắn dựng bốn ngón tay lên.

“Thứ nhất, ta cần bốn phần vật liệu luyện chế đế khí lăng tiên.”

Đã có hỗn độn Kim Ngọc Tủy thì đã có thể luyện chế đế khí lăng tiên rồi.

Đế khí cấp bậc này có thể chứa tải đạo của cấp bậc Thánh Tôn, nhưng vật liệu

phụ trợ cần thiết cũng càng cao cấp hơn.

Hồn Đế, Tu Đế, Lẫm Đế, Huyền Đế biết lần này không thể trông mong vào bốn

người khác được nữa.

Có điều mặc dù bốn phần vật liệu giá trị quý giá, rất khó gom đủ, nhưng không

làm khó được bọn họ.

“Không sao cả!”

“Điều kiện đầu tiên bọn ta đồng ý.”

Khương Thành bỏ một ngón tay xuống.

“Thứ hai, ta cần biết tung tích của năm trăm ngànn đệ tử Phi Tiên môn năm

xưa.”

Điều kiện này khiến tất cả mọi người có mặt hơi bất ngờ.

Nghe thấy điều kiện đầu tiên, bọn họ tưởng là điều kiện thứ hai sẽ rất làm khó

người.

Hoá ra chỉ là nghe ngóng tin tức?

Nhưng nghĩ kĩ lại, điều kiện này dường như không đơn giản.

Hồn Đế nhíu mày, trầm giọng nói: “Đám môn đồ ở lại Khiếu Mang vực năm đó

của ngươi kia đã mất tích mấy chục tỉ năm rồi.”

“Ta chỉ biết khi bọn họ xuất hiện lần cuối cùng là cùng với Vu tộc trong truyền

thuyết.”

“Nhưng tung tích của Vu tộc vốn đã cực kì thần bí, ai có thể tìm được chứ?”

Khương Thành nhún vai.

“Vậy thì phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi, chỉ cần có thể tìm được tung tích

của bọn họ, hơn nữa để ta nhìn thấy, điều kiện thứ hai coi như xong rồi.”

Tu Đế lạnh lùng nói: “Vậy nếu như trải qua mấy trăm triệu năm cũng không tìm

được thì sao?”

Khương Thành không hề do dự nói: “Vậy mấy trăm triệu năm này, các ngươi sẽ

không thể lấy lại Thiên Đạo chí bảo.”

“Ngươi đang sắp xếp bọn ta làm việc thay ngươi đấy à?”

“Ngươi muốn nghĩ như vậy thì cũng không sai.”

“Ngươi!”

Tu Đế tức đến lồng ngực phập phồng.

Hắn đúng thật là cực kì khó chịu.

Năm đó hắn kết thù với Khương Thành ở Thiên Cung.

Kết quả rõ ràng thực lực mạnh hơn tiểu tử này, lại hết lần này đến lần khác bởi

vì các loại nguyên nhân mà không thể giết chết hắn.

Bây giờ thậm chí còn bị lợi dụng điểm yếu bắt ép làm việc cho hắn, cục tức này

quả thực rất khó nuốt trôi.

Hồn Đế không hy vọng hắn phá vỡ đại cục.

Vội vàng giơ tay đồng ý.

“Điều kiện thứ hai bọn ta sẽ cố gắng thực hiện!”

Những tiên nhân khác ở một bên đã không biết nên nói gì mới tốt nữa.

Bốn vị này đều đường đường là Chính Thần đấy.

Thế mà bị bắt chẹt làm việc thay người này?

“Điều kiện thứ ba, giúp ta tìm được đám người Kỷ Linh Hàm và La Viễn, Lâm

Ninh, Mạc Trần.”

Lại là tìm người?

Đối với đám người Kỷ Kinh Hàm và La Viễn, Mạc Trần này, thực ra Hồn Đế và

Tu Đế không có ấn tượng gì.

Khi đám người Kỷ Kinh Hàm và La Viễn, Mạc Trần xuất hiện từ Đạo Tuyệt Chi

Địa, nHồn Đế và Tu Đế lại đang bận giao phong với mấy vị Đạo Thần kia ở

không gian Thiên Đạo.

Có điều may mà Huyết Đế và Tâm Đế rất quen thuộc với cấp cao của Phi Tiên

môn.

Sau một phen giải thích, mấy người lại gật đầu đồng ý.

“Được, điều kiện thứ ba bọn ta cũng đồng ý.”

Khương Thành cũng chỉ có thể như thế.

Vốn dĩ hắn tưởng rằng đám người Kỷ Linh Hàm có lẽ ở Thứ Tiên giới.

Nhưng chuyến đi đến Huyền giới không đạt được gì cả.

Xem ra có lẽ các nàng ở vị diện thần bí khác.

Chỉ dựa vào sức lực của một mình mình, sợ là rất khó tìm được.

“Thứ tư, giúp ta tìm kiếm Quy Tàng, Lăng Tinh, Thanh Vân, Tịch Vân, Lưu

Duyên, Thiên Lâm, Thương Tật, Thương Khung…”

Hắn cũng lười nói thẳng ra tên của từng người một.

Trực tiếp thúc động linh ý, khắc hoạ toàn bộ hình tượng và tư liệu của những

người bạn cũ mình vẫn còn nhớ được vào trong ngọc phù.

Đám người này đều đã tham gia cuộc chiến tranh giành Thần vị vòng thứ nhất,

cũng đều đã sống lại ở Thiên giới.

Nhưng cũng bởi vì nguyên nhân này, sau khi bọn họ trở về ngược lại không

theo kịp kỷ nguyên thứ ba hiện nay.

Khi đi bọn họ đa số là Đạo Thánh, ở thời đại đó còn có thể được xưng là cường

giả một phương.

Mà hiện tại đột nhiên ngang qua hơn trăm tỉ năm, Đạo Thánh giờ đến làm pháo

hôi cũng không được tính.

Tính ra, bọn họ bị Tiên Mẫu chơi thảm rồi.

Nhưng Khương Thành sẽ không quên bọn họ.

Đám người Hồn Đế và Lẫm Đế nhận lấy ngọc phù kia, chỉ liếc nhìn một cái đã

ghi nhớ hết toàn bộ.

“Chỉ hơn năm trăm người này?”

“Ta chỉ có thể nhớ hơn năm trăm người này, ngoại trừ bọn họ, còn có đệ tử dưới

trướng bọn họ cũng ở trong phạm vi, tổng cộng không dưới mười ngàn người.”

“Ba điều kiện phía sau của ngươi đều là tìm người?”

Khương Thành gật đầu, bổ sung: “Đám người cuối cùng này có lẽ rải rác ở các

châu của Nguyên Tiên giới, thậm chí trong phạm vi Thần Cung của các ngươi

cũng có thể đều có.”

Hồn Đế và Huyền Đế có thể nghe ra được, những người này đều là bạn của

Khương Thảnh.

Dưới tình huống bình thường, bọn họ ước gì những người này chết sạch sẽ.

Nhưng suy nghĩ đến Thiên Đạo chí bảo của mình vẫn còn bị Khương Thành

“trói buộc”, cũng chỉ có thể lựa chọn phối hợp.

“Sau khi tìm được bọn họ thì sao?”

“Người bằng lòng đến nhờ vả ta thì nhanh chóng dẫn đến đây, người không

bằng lòng, hãy chăm sóc thật tốt.”

“Hại chết một người, vậy chí bảo của các ngươi sẽ thiếu đi một món.”

Tám vị Thiên Đế đồng thời lặng lẽ chế giễu trong lòng, ngươi đúng thật là

không có chút tự giác nào của “kẻ địch”.

Lại muốn bọn ta chăm sóc người của ngươi?

Nhưng vẫn là câu nói đó, Thiên Đạo chí bảo quan trọng hơn.

Chăm sóc đám người kia một chút, đối với những Chính Thần cao cao tại

thượng như bọn họ mà nói cũng chỉ là chuyện nói một câu, không ảnh hưởng gì.

“Được, bọn ta đồng ý!”

Thành ca đồng ý gật đầu.

“Vậy thì tản ra đi, đợi các ngươi hoàn thành rồi lại đến tìm ta.”

“Đợi đã!”

Tu Đế lại cản hắn lại.

“Khoảng thời gian này bọn ta đi đâu tìm ngươi, lỡ như ngươi chạy mất thì phải

làm sao?”

Khương Thành suy nghĩ một chút: “Ta tạm thời đi đến bên Tiên Võ Châu lúc

trước kia coi thử, nếu như các ngươi không yên tâm, có thể phái một Thiên Đế

đi theo ta.”

“Đây là ngươi nói đấy, vậy thì ta đi theo ngươi!” Tu Đế lập tức không khách khí

chút nào đứng ở bên cạnh hắn.

Có điều nguyện vọng này của hắn không hề được thực hiện.

Bởi vì Hồn Đế và Lẫm Đế, Huyền Đế đã kéo hắn về.

Bọn họ không dám để hắn đi cùng với Khương Thành.

Thù oán giữa hai người này quá lớn, ở với nhau không chừng qua hai ngày lại

đánh nhau.

“Vẫn nên để ta đi.”

Cuối cùng, vẫn là Lẫm Đế đứng bên cạnh Khương Thành.

Hồn Đế và Huyền Đế lúc này mới yên tâm.

Mặc dù Lẫm Đế không có Phược Linh sách, nhưng vẫn tu luyện đạo trói buộc.

Nếu như Khương Thành muốn chạy, nàng có thể chế ngự tiểu tử này dưới tình

huống không giết người.

Trước khi sắp đi, Tu Đế còn không quên ngàn lần nhắc nhở: “Hạ Khanh, ngươi

nhất định phải trông chừng tiểu tử này cẩn thận, một khi hắn có dấu vết giở trò,

cho dù giết chết cũng không được bỏ qua!”

Sau khi bảy vị Thiên Đế rời đi, Khương Thành không hề quên “chuyện chính”.

Hơn trăm ngàn người lúc trước kia vẫn còn rất nhiều người chưa giao ra nhẫn

trữ vật và trang bị đấy.

“Tự giác hết đi chứ, đừng ép ta ra tay.”

Thực ra cũng không cần hắn nhắc nhở nữa.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượngn vừa rồi kia, đám người ngoan ngoãn đến rối tinh

rồi mù.

Nghĩ đến tám vị Chính Thần còn bị hắn chiếm một khoản, trong lòng bọn họ đã

cân bằng nhiều rồi.

Nhìn thấy ngay cả đồ của những người này Khương Thành cũng muốn mưu

đoạt, Lẫm Đế hơi liếc nhìn hắn, hiển nhiên không cho là đúng.

“Dựa vào thực lực và thân phận của ngươi, đến nỗi ham muốn những thứ này

sao?”

Thành ca vui tươi thu lấy “phí bảo hộ” cũng không thèm quay đầu lại.

“Ta không sánh bằng những Chính Thần các ngươi, tài sản không lớn bằng các

ngươi, chỉ có thể cần cù tiết kiệm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK