Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành Ca cảm thấy như thế quá mất mặt.

Ca đây có thể làm màu là dựa vào chính bản thân mình, chứ không phải dựa vào

quan hệ bám váy, lợi dụng quan hệ có được không hả?

Hắn chỉ mong sao người khác đều cảm thấy hắn chẳng có quan hệ gì với Thu



Tuyền cả.

Thậm chí hắn còn vỗ vỗ vai của Văn Nhân Bá Tổng.

“Màn bóc mẽ của ngươi kết thúc chưa, nếu kết thúc rồi, thì ta có thể lên trên

được rồi chứ.”

Nói xong, hắn định bay lên Tử Ngọc Đài.

Nhìn thấy cảnh này, Văn Nhân Bá Tổng bị dọa cho một trận.

“Ngươi định là gì?”

Thành Ca chỉ về phía Tử Ngọc Đài.

“Lên trên đó.”

Địa vị của một nhân vật chính, đã khiến hắn trời sinh không chấp nhận nổi

chuyện có người bay lượn trên đỉnh đầu mình.

Văn Nhân Tư Hải suýt chút nữa thì bị hắn chọc cười, chẳng lẽ tên này không

biết chỉ có những người có đủ thân phận mới có thể lên đài này hay sao?

“Ngươi thế mà lại muốn lên Tử Ngọc Đài sao?”

“Có vấn đề gì à?”

Văn Nhân Tư Hải lùi về phía sau mấy bước, kéo dãn khoảng cách với hắn. Sau

đó,

hắn vỗ tay vui mừng cười trên nỗi đau của người khác nói: “Không có vấn đề

gì,

ngươi trâu bò! Ngươi lợi hại ha ha ha!”

Thành Ca hơi đồng tình nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi là tấm chiếu mới chưa

trải sự đời à, chỉ là lên một cái đài thôi mà, mới thế đã có thể khiến ngươi

thấy cao siêu ngay tại trận à?”

Hắn thế mà lại bị tên vô tri dốt nát này châm biếm là chưa trải qua sự đời?

Văn Nhân Tư Hải cảm thấy chuyện này mẹ nó chứ quá sức hoang đường rồi.

Hắn rất muốn phổ cập khoa học về Tử Ngọc Đài cho Khương Thành, sau đó

châm

biếm lại Thành Ca.

Nhưng càng muốn nhìn thấy hắn gây ra chuyện rắc rối hơn.

Thế là hắn cố ý kích Khương Thành: “Thế thì ngươi lên đi, nếu như ngươi có

thể

lên…”

Thành Ca dừng bước chân, lông mày vô thức nhướng lên.

“Nếu như ta có thể lên đó thì sao?”

Văn Nhân Tư Hải đương nhiên không biết ca này là vua cá cược, nên hắn vỗ vỗ

ngực với khí phách hào hùng.

“Nếu như thế thì ta sẽ cởi hết quần áo chạy quanh đây một vòng!”

Thành Ca cảm thấy điều kiện này chẳng có tí lợi lộc thực chất nào với hắn, hơi

không hài lòng.

“Một vòng ít quá, kiểu gì cũng phải chạy một năm!”

Một năm?

Thế phải chạy bao nhiêu vòng chứ?

Văn Nhân Bá Tổng tức đến bật cười ngay tại trận.

Ngươi vẫn thực sự cho rằng mình có thể thắng à?

Thế mà lại còn mặc cả cò kè bớt một thêm hai với ta?

“Được, không thành vấn đề, một năm thì một năm!”

Nghe thấy hắn thực sự đồng ý, Thu Vũ Tuyền tâm lặng như nước đang ngồi ở

chính

giữa Tử Ngọc Đài, phảng phất tựa như nhìn thấy bóng dáng của mình ngày

trước.

Cũng tràn đầy tự tin cá cược với tên đó như thế, cuối cùng ngã còn thảm hơn

bất kỳ ai.

Nhớ lại hình ảnh đáng xấu hổ một thời đó, khiến trong lòng nàng hơi bực bội

khó chịu.

Nếu như người đối đầu với Thành Ca không phải là Văn Nhân Tư Hải, mà là

một

người khác, thì nàng nhất định sẽ quát dừng lại.

Chẳng vì điều gì khác, chỉ là không muốn nhìn thấy Khương Thành thắng trước

mặt nàng.

“Thế nếu như ngươi không lên được thì sao?” Văn Nhân Tư Hải đương nhiên

cũng

không chịu thiệt.

Thành Ca cũng rất hào hùng khí phách vỗ vỗ ngực.

“Ta cũng cởi hết quần áo chạy vòng quanh một năm.”

“Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này!”

Văn Nhân Tư Hải cũng muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy, chỉ là hắn đang suy

nghĩ,

nếu như Khương Thành thực sự muốn bất chấp thân phận bay lên Tử Ngọc Đài,

xác

suất cao là sẽ bị xử tử ngay tại trận.

Nào còn cơ hội nhìn thấy cảnh tượng kích thích như Thành Ca cởi truồng chạy

quanh nữa.

Mà Khương Chưởng môn cũng phát huy đầy đủ tinh thần chuyên nghiệp với

chất

lượng cao để lý giải câu nói này.

“Không sai, ta quả thực không có cơ hội đó, bởi vì ta sẽ thắng ngay lập tức.”

Nói xong, hắn hướng thẳng lên phía trên mà bay lên.

Để khán giả có thể trải nghiệm việc quan sát tốt hơn, thậm chí hắn còn cố ý

giảm tốc độ, để mọi người có thể thưởng thức được tư thế oai hùng lúc lên đài

của hắn được kỹ hơn.

Những người khác ở xung quanh vốn chỉ tưởng Khương Thành chém gió chơi

thôi,

nhìn thấy hắn muốn là thật, chỉ cảm thấy chuyện này hoang đường hết sức.

“Cái gì, cái gì?”

“Ta vừa nghe thấy những gì vậy?”

“Thế mà hắn lại muốn lên Tử Ngọc Đài thật à?”

“Điên rồi sao, hắn nghĩ hắn là ai chứ?”

“Đồ ngu này, hắn có thân phận gì, thế mà cũng xứng để lên trên đó sao?”

“Tiểu tử, ngươi không thấy bất kỳ ai ở trên đó cũng có địa vị cao hơn ngươi

một vạn lần sao?”

“Ngươi đừng cho rằng ngươi quen biết với Đế Kiếm Tinh Chủ, thì có thể trèo

lên

đó…”

Xung quanh đã ồn ào nhốn nháo cả lên.

Những Tinh chủ và Tiên quan ở trên Ngọc Tử Đài đương nhiên cũng nghe thấy

đoạn

đối thoại của Khương Thành và Văn Nhân Tư Hải.

Bây giờ nhìn thấy hắn thực sự bay lên trên này, rất nhiều người đã lộ ra nụ

cười lạnh lùng chế nhạo.

“Đúng là đồ vô tri!”

“Con người quý ở chỗ tự biết mình, phải biết mình có thể ở chỗ nào, nơi nào

mình không thể với tới được.”

“Tiểu nhân ngang ngược, chẳng đáng cười chút nào.”

“Tử Ngọc Đài là tượng trưng của thân phận…”

“Nếu như một kẻ như hắn có thể lên đây, thì chúng ta là gì, trò cười sao?”

Tất cả mọi người ở đây không làm tổn hại đến danh tiếng của Thành Ca cũng

chỉ

có những người bạn cũ trước đây của hắn.

Trong mắt bọn họ, Khương Chưởng môn có làm gì cũng chẳng hề kỳ quái.

Cho dù một giây sau Thành Ca xử đẹp Thiên Đế, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ

thấy

kinh ngạc tí chút, sau đó âm thầm lặng lẽ nói một câu không hổ danh là ngươi.

Thế là, dưới ánh mắt dõi theo của tất cả mọi người, Khương Thành thực sự đã

bay lên cùng độ cao với Tử Ngọc Đài.

Tất cả những Tiên quan ở xung quanh đó đều đang đợi hắn rơi xuống.

Những Tiên quan tam phẩm và Hạ vị Tinh quân ở rìa của đài cao, thì ai nấy

càng

cười lạnh lùng không ngớt hơn.

Trong mắt bọn họ, một tích tắc nữa thôi Thành Ca sẽ biết thành một cái xác mà

rơi xuống.

Đây chính là kết cục của những kẻ không nhìn nhận rõ sự chênh lệch về đẳng

cấp

thân phận.

Đây cũng là một loại răn đe đối với tất cả những người không biết tự lượng sức

mình.

Bọn họ cứ đợi rồi lại đợi, đến đến cuối cùng Thành Ca bay phấp phới, hai chân

cũng giẫm lên Tử Ngọc Đài rồi.

Chuyện này…

Xảy ra chuyện gì thế này?

Tại sao hắn lại không chết?

Tại sao không có ai giết hắn? Lại còn cho hắn bước lên đài thật sao?

Ở dưới đài là quang cảnh ồn ào náo động.

Những vị Tiên quan và Tinh quân ở trên đài cũng bốn mắt nhìn nhau.

Một kẻ yếu đuối và ngu dốt giẫm chân nên vị trí có cùng độ cao với mình, cho

dù chỉ là giẫm chân lên một giây thôi, thì đối với khu vực của những người có

địa vị cao quý này cũng đều là một sự khinh nhờn, thiếu tôn trọng, đây là sự

sỉ nhục đối với mỗi một người ở trên đó!

Rất nhiều Tiên quan đều không thể nào chấp nhận được điều này.

Bọn họ đều không hẹn mà cùng nhau quay đầu, nhìn về phía trung tâm.

Đó là nơi cao nhất trong Tử Ngọc Đài, là khu vực còn cao hơn cả chỗ bọn họ.

Nếu như coi Tử Ngọc Đài này là một ngọn núi, thì những Tiên quan tam phẩm



nhị phẩm như bọn họ chỉ có thể được coi là chân núi và sườn núi.

Ở chính giữa đó mới là đỉnh núi.

Ngồi ở nơi đó, là mười vị Thần Quân do Cảnh Vương dẫn đầu.

Bản thân Tử Ngọc Đài không hề có khả năng công kích gì.

Bọn họ cảm thấy Khương Thành chắc chắn chỉ có con đường chết, là vì bọn họ

cho

rằng nhất định sẽ có người ra tay dọn dẹp cái tên không hiểu chuyện này.

Lần hội họp lớn này không hề có “đội ngũ nhân viên” gì cả, chung quy cũng

đều

là Tiên quan cao cấp, cũng không cần phải duy trì thế nào cả.

Cho nên, những người sẽ ra tay cũng chỉ có những người chủ trì đại hội tuyển

chọn nhân tài này, chính là mười vị Thần Quân.

Nơi này chính là Đế Kiếm Tinh, không dùng được các quy tắc căn nguyên khác,

cũng không dùng được pháp tắc không gian. Nhưng dựa vào sức mạnh của

Thần

Quân, chỉ dùng một đạo Thần hồn tấn công, cũng có thể tùy tiện giết lung tung

được rồi.

Huống hồ Khương Thành chỉ là một Thiên Tôn mà thôi.

Nhưng mọi chuyện lại vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ, vẻ mặt của tất cả mười

vị Thần Quân đều lạnh tanh.

Chẳng hề có một ai ra tay.

Có chuyện gì vậy? Thần Quân chẳng thèm ra tay sao?

Trên thực tế, nếu như hỏi người mà mười vị Thần Quân muốn cho cái chết nhân

đạo nhất là ai, thì đáp án nhất định sẽ thống nhất là Khương Thành.

Nhưng vấn đề là, bọn họ giết không nổi.

Đùa cái khỉ gì vậy, nếu như Thành Ca đã công lai lộ diện, thì vụ cá cược kinh

thiên động địa với Tà Tiên giới lại phải tiếp tục.

Nếu như Khương Thành bị người của Thiên Cung giết chết trước mặt tất cả mọi

người, thì sẽ có hậu quả thế nào chứ?

Cảm nhận được ánh mặt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ của đám Tiên quân và

Thần

Quân này, bọn họ cảm thấy rất hoang đường.

Các ngươi lại còn muốn bọn ta tự tay giết chết Khương Thành, đúng là đầu óc



bệnh nặng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK