Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành Ca dẫn theo đội ngũ ở phía trước đại khai sát giới, Bá Vân đội chỉ từng

bước chạy tới Kỳ Tinh Lĩnh.

Đường đi gần hơn so với đám người Khương Thành nhưng lại tốn thời gian hơn

gấp vài lần.

Nguyên nhân rất đơn giản, lúc bọn họ đi đường rất cẩn thận, sợ trong bụi cỏ có

mấy tên Tà tiên đột nhiên nhảy ra.

Đi tới bên này, Quân Lệnh Tiễn giao cho phân đội trưởng Hoài Ngột Thiên Tôn,

họ được hoan nghênh nhiệt liệt.

Nhận một nhiệm vụ phòng thủ, sau khi rời khỏi doanh trướng chợt nghe thấy

mấy đội ngũ khác bên ngoài đều đang bàn về “Đệ Nhất Soái Đội”.

“Đệ Nhất Soái Đội này thật sự là thần!”

“Hiệu suất giết địch như thế ta vẫn là lần đầu nghe nói đấy.”

“Bọn họ đến đây như thế nào?”

“Đều nói là Chí Tôn dẫn đội, không chạy đi đâu được.”

“Cho dù là Chí Tôn dẫn đội cũng rất khó thuận lợi như vậy chứ?”

“Một đội ngũ thần kỳ mà lại mạnh mẽ, nếu chúng ta cũng có tốc độ kiếm điểm

nhanh như vậy thì thật tốt…”

“Chúng ta cũng đừng nghĩ đến so sánh với bọn họ, vốn không phải là cùng một

cấp độ với chúng ta.”

Nghe bọn họ thảo luận, lại mở bảng chiến tích ra xem, các đội viên của Bá Vân

đội đều có chút hoài nghi nhân sinh.

Đệ Nhất Soái Đội?

Bọn họ đương nhiên nghe qua, hơn nữa còn rất quen thuộc.

Không phải là đội ngũ rách do tên Khương Thành kiêu căng không hiểu biết kia

dẫn đội sao?

Dọc theo đường đi bọn họ cười nhạo đội ngũ kia không ít lần.

Vừa không có thực lực, bản thân lại cho rằng mình rất tốt, còn không biết tốt

xấu mà đắc tội Côn Lưu Chí Tôn.

Hoàn toàn chính là rối tinh rối mù, thuần túy là trò cười!

Đội ngũ này thần kỳ mà lại mạnh mẽ á?

Không phải cùng một cấp độ?

Đùa gì vậy?

Ngay sau đó bọn họ thấy được tên đội ngũ này xếp thứ chín trên bảng.

“Chuyện này không có khả năng?”

Các đội viên của Bá Vân đội nhảy dựng lên, bọn họ đều bị chiến tích này làm

hôn mê rồi.

“Xếp thứ chín? Đội ngũ rách kia á?”

Bảng chiến tích này là không tính lịch sử chiến tích trước kia.

Mỗi lần đến đều là chiến khu ngẫu nhiên, chiến tích đều bắt đầu tính lại từ đầu.

Hiện nay chiến tích của Bá Vân Đội vẫn là 0, còn chưa bước vào bảng chiến

tích.

Mà trước kia bọn họ làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy, có một lần lần chiến tích

tốt nhất cũng chỉ là 100.000 điểm Thiên Đạo.

Lần đó bọn họ xông tới hạng 12 của chiến khu tương ứng, vô cùng nổi bật.

Cũng chính là lần đó Bá Vân đội tạo dựng được danh tiếng của mình, đạt được

địa vị chiến đội mạnh mẽ uy tín lâu năm.

Bây giờ tên “Đệ Nhất Soái Đội” chói mắt trên bảng chiến tích, chỉ trong vòng

một canh giờ bọn họ chạy tới đã lấy được thứ tự cao nhất mà bọn họ chưa từng

đạt được.

Này còn để người ta sống hay không?

Cho dù thế nào bọn họ cũng không chịu tin đây là sự thật.

“Không thể có chuyện này.”

“Tình huống của đội ngũ kia thế nào, trong lòng chúng ta đều biết rất rõ, bây

giờ bọn họ còn sống hay không còn rất khó nói.”

“Còn muốn xông tới 10 hạng đầu hả?”

“Nói đùa gì vậy?”

Các đội viên Bá Vân Đội hoàn toàn không chấp nhận được chuyện này là thật.

Có người nhạy bén, nghĩ tới một chút chuyện.

“Nhất định là trùng tên!”

“Đúng! Đội ngũ có thể trùng tên, nhất định là một Đệ Nhất Soái Đội khác!”

“Ta chỉ biết, không có khả năng là bọn họ…”

Môi Tịnh Đỉnh tôn giả giật giật, muốn nói một chút.

Nghe các đội ngũ bên ngoài thảo luận thì biết, “Đệ Nhất Soái Đội” này là hôm

nay mới đột nhiên xuất hiện!

Ngoại trừ đội của Khương Thành làm sao có thể còn có đội ngũ nào trùng tên

“Đệ Nhất Soái Đội” đến đây được?

Xác suất xảy ra chuyện này gần như có thể không kể đến.

Nhưng trừ suy đoán này, xác suất “đội ngũ rách” kia có thể làm ra loại chiến

tích thần kỳ này dường như càng thấp, hoàn toàn là không có khả năng?

Hẳn là… không phải bọn họ đúng không?

Ngay lúc Bá Vân Đội bên này còn đang suy đoán, Côn Lưu Chí Tôn phụ trách

phân phối đội ngũ cũng bị tình hình tiền tuyến làm kinh động.

“Côn Lưu, đội ngũ này xảy ra chuyện gì vậy?”

Vài vị Chí Tôn cấp bậc thống lĩnh lệ thuộc Thiên Nhạc Quân ở tiền tuyến chiến

khu Vân Chiêu đều dồn dập mở Tiên khí truyền tin.

Xét về cấp bậc hơn phân nửa bọn họ đều là Tiên quan lục phẩm, so với Côn

Lưu còn cao hơn.

Mà bọn họ cũng tò mò vô cùng đối với đội ngũ vừa mới xuất hiện khiến cho

mọi người thảo luận mãnh liệt kia.

“Côn Lưu, là vị đạo hữu Chí Tôn nào dẫn đội đến thế?”

“Sao ngươi không nói tiếng nào trước vậy?”

“Lão tạp mao Côn Lưu ngươi, từ trước tới nay lão tử đối xử với ngươi không tệ,

đội ngũ lợi hại như vậy sao ngươi không sắp xếp đến chỗ ta hả?”

“Nói, đội siêu cấp mạnh này được phân cho ai hả?”

Côn Lưu Chí Tôn vẫn luôn ở hậu phương, lúc này vẫn còn chưa biến sự thay

đổi trên bảng chiến tích.

Nghe được bọn họ chất vấn chỉ cảm thấy không hiểu ra sao.

“Chí Tôn dẫn đội cái gì?”

“Đệ Nhất Soái Đội đó!”

“Ngươi đừng có biết mà giả vờ hồ đồ!”

“Đúng vậy, nhanh chóng thẳng thắn, rốt cuộc là vị đại thần nào tới!”

Đệ Nhất Soái Đội?

Côn Lưu Chí Tôn hơi hơi sửng sốt, tên này hắn vẫn còn nhớ rõ.

Dù sao chuyện Thành Ca cũng mới xảy ra cách đây không lâu, hắn vẫn còn có

ấn tượng.

Đối với sự “không phối hợp” của Khương Thành, Côn Lưu Chí Tôn rất tức

giận.

Nhưng bị giới hạn thân phận thực lực và quy tắc, hắn không có cách nào tự

mình ra tay trị tên Đế Cảnh tám trọng không nghe lời kia.

Ngay mấy giây trước hắn còn đang nghĩ đội ngũ kia hẳn là sống không được

bao lâu.

Mà bây giờ tên đội ngũ này lại vang đến tai hắn, làm hắn có chút kinh ngạc.

“Bọn họ vi phạm cái gì sao?”

Chẳng lẽ sau khi đội ngũ kia đi tiền tuyến lại quấy rối?

Không đúng, lấy chút thực lực kia của bọn họ dù cho có quấy rối cũng không

thể làm ra chuyện gì được chứ?

Càng không có khả năng kinh động đến Chí Tôn.

“Ngươi lại còn không biết à?”

“Làm sao vậy hả?”

“Ngươi làm ăn kiểu gì vậy?”

Các vị Chí Tôn ở tiền tuyến náo động, thúc giục hắn mau kiểm tra.

Những thống lĩnh ở tiền tuyến này cũng sẽ không để ý đến cảm nhận của hắn,

hoàn toàn xem hắn là cấp dưới mà nói.

Mà Côn Lưu Chí Tôn chỉ có thể ngập tràn nghi hoặc mà mở bảng chiến tích.

Sau đó miệng của hắn quên khép lại, ánh mắt cũng dại ra.

Hắn nhìn thời gian, Đệ Nhất Soái Đội lại có chiến tích mới.

Đã đạt tới 170.000 điểm, xông tới hạng 5!

“Điều đó không có khả năng!”

Côn Lưu Chí Tôn rốt cuộc nhịn không được thất thanh sợ hãi kêu lên.

Thế cho nên vẻ mặt hai vị Tiên quan kế bên đều đầy bất ngờ nhìn lại đây.

Từ trước tới nay Chí Tôn đều cẩn thận kín đáo, sao có thể bất chấp hình tượng

như vậy?

“Chuyện gì không có khả năng?”

Chí Tôn bên ngoài kia cũng không biết tâm tình của hắn.

“Còn không mau nói tỉ mỉ cho bọn ta!”

“Đúng đúng đúng, bổn tọa rất có hứng thú với Đệ Nhất Soái Đội này, rất lợi

hại!”

“Chiến khu Vân Chiêu của chúng ta có ánh sáng rồi?”

“Mau điều đội siêu cấp mạnh này đến khu vực phòng thủ của ta, chiến sự gần

đây rất căng thẳng, cần gấp cao thủ đến hỗ trợ.”

“Điều đến bên chỗ ta, bên này ta đã sớm gào khóc đòi người rồi!”

Ánh sáng của chiến khu?

Đội siêu cấp mạnh?

Bọn họ hết lời khen ngợi, tranh giành Đệ Nhất Soái Đội không chút che giấu,

làm cho Côn Lưu Chí Tôn cảm thấy hoang đường cực độ.

Khác với Bá Vân đội bên kia chỉ có thể suy đoán, hắn rõ ràng biết chiến khu

Vân Chiêu bên này chỉ có một “Đệ Nhất Soái Đội”.

Tên phong cách này, nghĩ muốn trùng tên cũng rất khó.

Ngoại trừ đội ngũ kì quặc của Khương Thành kia thật đúng là sẽ không có

người nào khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK