Địa vị của Băng Cực Thiên Tôn ở Băng giới quá tách biệt, hoàn toàn chính là
địa vị tối cao.
Băng Nguyên Cốc là do hắn sáng lập.
Sau khi Nguyên Tiên Giới tan rã, đạo chính thống của Băng giới là do hắn
truyền lại.
Băng nhãn của các Vực các Lĩnh đều do hắn mở ra.
Mấy lần đại chiến của Băng giới và những chân giới khác, cũng là hắn mang
theo Băng Nguyên Cốc ra mặt đi đánh.
Có thể tưởng tượng được, hắn có ý nghĩa như thế nào đối với Băng giới.
Những người này của Băng cung, đều xem hắn trở thành thần từ lúc khai thiên
lập địa để đối đãi.
Hắn vừa xuất hiện, ba vị Cung chủ của Băng cung giống như những fan boy
cuồng nhiệt, kích động đến mức cả người đều đang run rẩy.
“Cung nghe Thiên Tôn chỉ bảo!”
Đối với bọn họ mà nói, bất cứ chữ nào của Băng Cực Thiên Tôn cũng đều là
thần dụ.
Sau đó, bọn họ đã thật sự nghe thấy lời chỉ bảo của lão nhân gia hắn.
“Bọn họ nói không sai.”
“Khương Thành chính là chủ của Băng giới, bổn Thiên Tôn cũng phải chịu sự
khống chế của hắn, sau này các ngươi cần phải nghe theo mệnh lệnh của các
ngươi, không được chống lại!”
Vừa nói ra câu này, đầu óc của mọi người trong Băng cung suýt nữa đã nổ tung,
phát ra tiếng ong ong, ý thức cũng trở nên hỗn loạn.
Băng Cực Thiên Tôn vừa mới nói gì?
Khương Thành thật sự là chủ Băng giới?
Thậm chí đến cả Thiên Tôn lão nhân gia hắn cũng chịu sự khống chế của
Khương Thành?
Chuyện này cũng quá vô lý rồi nhỉ?
Bọn họ há hốc miệng, vẻ mặt hoang mang bất lực ngẩng đầu lên.
Sau đó đúng lúc nhìn thấy Thiên Tôn chắp tay hành lễ về phía tiểu tử kia, vẻ
mặt… mang theo một sự tôn kính.
Ba vị Cung chủ của Băng cung hoàn toàn hoang mang.
Những cao thủ khác của Băng cung tất cả đều hóa ngốc rồi.
Đó chính là Băng Cực Thiên Tôn!
Hắn đường đường là Thiên Tôn tại sao lại tôn kính với một kẻ Đế Cảnh lục
trọng như vậy?
“Bây giờ tin chưa?”
Thành Ca cười mỉm nhìn về phía bọn họ.
Vẻ mặt của Doãn Tông dại ra gật gật đầu: “Tin rồi…”
Mặc dù vẫn hoàn toàn không thể hiểu được y như trước, nhưng sự thật nằm
ngay trước mặt.
“Ta có phải là thủ lĩnh của Băng Nguyên Cốc hay không?”
Vẻ mặt của Lâu Đằng cay đắng: “Phải, phải…”
“Vậy được rồi.”
Sắc mặt của Thành Ca lạnh xuống, nhưng còn không đợi hắn làm thêm chuyện
gì, tam Cung chủ Quý Thương bùm một tiếng thì đã quỳ xuống.
Bùm bùm bùm lạy sát đất.
“Tiểu nhân tham kiến tiền bối!”
Cảnh tường này, làm cho những cao thủ Băng cung ở phía sau vô cùng xem
thường.
Ngươi chính là Đế cảnh bát trọng, hơn nữa Khương Thành còn có thù với chúng
ta, sao ngươi có thể tự xưng tiểu nhân còn dập đầu với hắn, thật mất mặt!
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, tiền bối của Băng Nguyên Cốc cũng hành lễ
với hắn.
Băng cung bọn họ, dường như thật sự chỉ có thể xem như mấy nhân vật nhỏ
nhoi.
Vốn dĩ Thành Ca còn muốn phạt cảnh cáo bọn họ một chút.
Hoàn toàn không ngờ tới tên này lại quỳ nhanh như vậy, dứt khoát như vậy.
“Vừa rồi không phải ngươi định nuốt lời sao?”
Quý Thương lập tức lớn tiếng nói: “Không có không có, lần trước sau khi đánh
cược thua, ta vẫn luôn xem ngươi như tiền bối để đối đãi, thậm chí khi ngươi
không có ở đây, ta mỗi ngày đều nhớ nhung tiền bối…”
Con mẹ nó, ngươi cũng thật biết cách lấy lòng.
Thành ca cắn chặt răng: “Thật sao? Nhưng vừa rồi ngươi giống như đang muốn
đối nghịch với ta!”
Quý Thương nịnh nọt nói: “Ta chỉ muốn đùa với ngươi một chút thôi, dựa vào
thân phận tiền bối ngươi, mấy câu nói đùa của loài giun dế như ta ngươi khẳng
định sẽ không để ý nhỉ…”
Phì!
Ngay cả Cung Tình cũng bị tên này đánh bại.
Kẻ này cũng quá không biết xấu hổ rồi nhỉ?
Không đợi nàng mở miệng, đại Cung chủ Doãn Tông và nhị Cung chủ Lâu
Đằng ở đối diện cũng quỳ xuống bùm bùm bùm lạy sát đất.
“Tham kiến tiền bối!”
“Vừa rồi bọn ta chỉ là đùa một chút, không ngờ tới đã mạo phạm ngươi…”
“Mong tiền bối tha thứ!”
Bọn họ cũng nghĩ thông rồi.
Đến cả Băng Cực Thiên Tôn cũng đã thần phục, cho dù chính mình có quỳ thì
cũng không mất mặt nhỉ?
Cứ coi như hắn là nhân vật còn cao quý hơn so với Băng Cực Thiên Tôn.
Bọn họ vừa quỳ xuống, những Đế cảnh thất trọng khác của Băng cung ở phía
sau tất cả cũng quỳ theo.
“Tham kiến Khương tiền bối!”
“Tham kiến chủ Băng giới!”
“Sự tôn kính của bọn ta đối với tiền bối giống như đỉnh băng nghìn dặm mãi
mãi cũng không nghiêng đổ…”
Trong lòng Thành ca oán thầm, đỉnh cao nhất của Băng giới vừa mới sụp đổ
cách đây không lâu nhỉ?
Các ngươi xác định thật sự là đang nịnh nọt sao?
Hắn mở hệ thống ra nhìn thử, giá trị thanh danh lại tăng cao.
Đừng thấy cảnh giới sức mạnh của đám người Băng cung này kém xa Băng
Nguyên Cốc, nhưng bọn hắn mới là kẻ điều khiển Băng giới thực sự.
Băng Nguyên Cốc các Vực, các Lãnh, các Cảnh, tất cả đều là do bọn họ quản.
Khi tập thể tầng lớp cấp cao của Băng cung thần phục, Thành Ca xem như đã
hàng phục được cả Băng giới.
Giờ phút này, giá trị thanh danh to lớn đang điên cuồng tăng lên.
Lại mang đến cho hắn hai trăm triệu điểm tiên nguyên.
Đến bước này, điểm tiên nguyên mà hắn có được đã đạt tới ba trăm chín mươi
triệu.
Nể mặt điểm tiên nguyên, tâm trạng vốn dĩ đang khó chịu của Thành Ca cũng
trở lại bình thường.
Ngẫm lại nếu giết chết những người này, còn không thể có được nhiều như vậy.
Quý Thương thấy hắn cũng không có ý tức giận, còn tưởng rằng không sao,
đang muốn đứng dậy.
Thành Ca cố ý bày ra gương mặt không cảm xúc nói: “Ngươi có phải vẫn còn
quên chuyện gì hay không?”
“Hả?”
Trong lòng Quý Thương hoảng hốt: “Vẫn mong tiền bối nói rõ hơn?”
“Đánh cược lần trước, cũng bao gồm cả Cung Tình, ngươi nói xem?”
A cái này…
Gương mặt của Quý Thương lập tức sụp xuống.
Muốn hắn lạy Khương Thành, hắn còn có thể thuyết phục chính mình.
Dù sao thì tiểu tử này vốn đặc biệt thần kỳ, hơn nữa Thiên Tôn và một đám tôn
giả đều thần phục hắn, bản thân mình thần phục cũng không mất mặt.
Cung Tình… Nàng tính là cái gì?
Nàng chỉ là một Băng nữ bình thường.
Trước mắt cũng chỉ là Đế cảnh tam trọng mà thôi, vô cùng bình thường.
Cũng không có Thiên Tôn nhận chứng!
Một Băng nữ như vậy, dưới tình huống bình thường, đến cả tư cách để gặp một
Đế cảnh bát trọng như hắn cũng không có!
Nàng cũng xứng để mình hành lễ?
Nhưng mà đối mặt với ánh mắt không mấy thiện cảm của Thành Ca, hắn chỉ có
thể mang theo vẻ mặt giống như đưa đám dập đầu về phía Cung Tình.
“Tham kiến Cung tiền bối, ngươi khỏe chứ ạ…”
Bản thân Cung Tình cũng bị dọa hết hồn.
Lúc đầu khi Khương Thành và Quý Thương đánh cược, nàng đang ở bên trong
Toàn Cơ Đồ, cũng không biết chuyện này.
Đột nhiên nhìn thấy một kẻ Đế cảnh bát trọng dập đầu với chính mình, suýt nữa
sợ tới mức ngất xỉu tại chỗ.
Lâu Đằng và Doãn Tông bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, trong lòng biết nếu
không tuân theo thỏa thuận đặt cược lần trước, hôm nay sợ là không qua được ải
này.
Thôi bỏ đi, coi như là dám đặt cược thì phải nhận thua là được rồi.
Vì thế cũng dập đầu hành lễ về phía Cung Tình.
Sau khi tất cả người của Băng cung đều quỳ xuống trước mặt chính mình, trong
lòng của Cung Tình trăm cảm xúc lẫn lộn.
Từng là một Băng nữ ở tầng lớp thấp nhất giống như chó nhà có tang trốn đông
núp tây, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Băng cung cao cao tại thượng cũng sẽ
phủ phục ở dưới chân chính mình?
Mà tất cả những chuyện này, đều bắt đầu từ ngày nàng hạ quyết tâm đi theo
Khương Thành.
Nàng lặng lẽ truyền âm: “Cám ơn ngươi…”
Thành Ca mỉm cười: “Không có gì, đây là những gì ngươi xứng đáng có được.”
Mặc dù Cung quân sư cũng không giúp được chuyện gì, còn luôn muốn cản trở
mình làm màu, nhưng nàng quả thật rất trung thành với mình.
Mỗi lần nàng rõ ràng đã phán định đó là đường cùng, nhưng cũng không vứt bỏ
mình chạy đi.
Dựa vào điểm này, Thành Ca sẽ không bạc đãi nàng.
Cung Tình hỏi: “Ngươi tính xử trí bọn hắn ra sao?”
Khương Thành hỏi lại: “Ngươi thấy sao?”
Cung quân sư lập tức nói: “Chỉ cần có tiền bối của Băng Nguyên Cốc ở đây,
bọn họ sẽ không làm phản. Giết chết bọn họ dĩ nhiên là hả giận, nhưng Băng
giới sẽ bởi vì như vậy mà đại loạn.”
Thành Ca nhún vai: “Vậy được thôi, cứ làm theo ý ngươi.”
Cung Tình ngạc nhiên.
Đây dường như là lần đầu tiên Khương Thành tiếp nhận ý kiến của nàng.
Vì vậy nàng nhịn không được nói: “Ngươi không định hỏi nguyên nhân sao?”
Thành Ca lắc đầu bật cười: “Ngươi thật sự cho rằng ta không hiểu gì cả sao?”