Vừa kết thúc trận chiến, tứ đại yêu vương kia bay về phía bên này.
Sương Thố Vương vừa nhìn thấy Tam Nhãn Hổ cái là đã lộ ra chiến ý mãnh
liệt.
Xem lại mà xem, năm đó Tam Nhãn Hổ gây không ít tai họa cho Thố tộc nàng.
“Ngươi còn sống hả? Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi cơ!”
Trư Yêu Vương chìa cái lưỡi dài đỏ tươi liếm cái mũi dài của mình.
“Bên cạnh ngươi là ai thế?”
“Pháp bảo của các ngươi cao cấp thật đấy.”
Trong ánh mắt u ám của Xà Yêu Vương hiện lên một tia tham lam.
“Ôi, chào mọi người!”
Tam Nhãn Hổ rũ lông trắng trên người, dơ móng vuốt tiếp đón.
“Đã lâu không gặp, dáng người của lão bà Sương Thố Vương ngươi còn nóng
bỏng hơn cả trước kia.”
Khương Thành suýt chút nữa thì chửi bậy.
Chẳng trách Thố yêu này nhìn thấy ngươi phát là tràn đầy địch ý, ngươi như thế
thì đi đến đâu cũng bị đánh.
Ngoại trừ sừng dê trên đỉnh đầu ra thì phần còn lại của Dương Yêu Vương là
hình dáng của một ông già.
Chỉ thấy hắn cúi lưng xuống, vuốt bộ râu dê trắng, ha ha cười nói: “Cháu trai
ngoan, sao ngươi lại ở chung với nhân tộc thế này?”
“Chẳng lẽ ngươi giống gia gia ta đây, thích đến với thế giới loài người hả?”
Tam Nhãn Hổ bĩu môi, khinh thường nói: “Gia gia cái đầu ngươi, ngươi còn
xưng gia gia với lão tử á, sao không tè ra một bãi rồi tự soi bản thân đi?”
Lời này lập tức khiến vẻ mặt của Dương Yêu Vương rất khó ở.
Mà ba yêu vương khác cũng lộ ra vẻ mặt giật mình đến ngây người.
Trư Yêu Vương lui hai bước ra phía sau, vẻ mặt bội phục: “Lão huynh, mấy
năm không gặp, bản lĩnh ngươi còn chưa tăng lên mà gan đã to hơn rồi đấy.”
Xà Yêu Vương buồn bã nói: “Không biết trước kia là ai bị đánh rồi trốn khắp
núi đồi, không ngừng kêu gia gia tha mạng nhỉ.”
“Xem ra trước kia đánh còn chưa đủ.”
Dương Yêu Vương cũng tức giận, cơ thể yêu yương tỏa khí tức, lĩnh vực của
Thánh Giai trung kỳ trở nên cực kỳ thô bạo.
Nó đang định ra tay thì lại bị Sương Thố Vương ngăn lại.
“Nó là mục tiêu của ta, ngươi có thể nhường nó cho ta được không?”
Dương Yêu Vương cười cười, thật sự lùi về phía sau.
Thành ca nhìn thấy trò vui, không nhịn được âm thầm lắc đầu.
“Hóa ra trước kia ngươi vô dụng như vậy, đến cả yêu vương cũng khinh thường
ngươi?”
Tam Nhãn Hổ lập tức cảm thấy không còn tí mặt mũi nào.
Trước kia đều là lịch sử đen tối, nó không dám nhớ lại.
“Ca, hôm nay ngươi đừng ra tay, để tiểu đệ ta làm màu một lần được không?”
Bây giờ nó đã là Ám Kim Ma Thể, thực lực mạnh hơn trước đây cả chục lần,
cực kỳ tự tin.
Khương Thành gật đầu: “Tốc chiến tốc thắng, chúng ta còn phải tiếp tục lên
đường nữa.”
“Được!”
Nhận được câu trả lời của Thành ca, Tam Nhãn Hổ yên tâm dũng cảm bay ra
ngoài.
“Tam Nhãn Hổ, ngươi đúng là càng ngày càng thụt lùi, ra tay còn phải chờ chỉ
thị từ một nhân loại ư?”
“Người đó cũng chỉ mới là Thánh Giai sơ kỳ mà thôi, ngươi thật vô dụng.”
“Làm tiểu đệ cho nhân loại, đúng thật là mất hết mặt mũi của Thiên Yêu vực
chúng ta.”
“Còn có Huyền Quy kia, chà chà, còn làm tọa kỵ cho nhân loại nữa, ngươi cũng
xứng đáng làm yêu hả?”
Tứ đại yêu vương đều tỏ vẻ khinh thường, Huyền Quy Vương ném cho bọn họ
một ánh nhìn ngớ ngẩn, chẳng buồn phản ứng.
Tam Nhãn Hổ làm vẻ mặt xem ếch ngồi đáy giếng.
“Được rồi được rồi, một đám ngu xuẩn không kiến thức, Hổ gia trước kia sao có
thể làm bạn với đám người quê mùa các ngươi, thật là lãng phí thanh xuân tốt
đẹp.”
“Bốn người các ngươi cùng lên đi, ta đang vội.”
Lời này vừa dứt, vẻ mặt của tứ đại yêu vương dại ra.
Rồi bỗng cười vang lên.
“Điên thật rồi.”
“Có lẽ là đi theo nhân loại yếu ớt này lâu quá nên đã quên mất mùi vị của Thiên
Yêu vực rồi…”
Mấy lời này của Xà Yêu Vương còn chưa nói xong, trước mặt đột nhiên xuất
hiện một bóng đen kéo gần khoảng cách với nó.
Xoẹt!
Trong cơn cuồng phong vang lên âm thanh chói tai, tựa như dịch chuyển.
Một quyền của Tam Nhãn Hổ đánh xuống!
Quy tắc chảy loạn bốn phía xung quanh hệt như mặt hồ bị núi lớn đập vỡ, chấn
động dữ dội, bất chợt nứt toác.
Phản ứng của Xà Yêu Vương cực nhanh, thân hình dài như sơn mạch nhanh
chóng cuốn lại rồi vẽ ra những ảo ảnh hình tròn trên bầu trời.
Kèm theo đó, còn có sức mạnh của thánh vực hừng hực mà lạnh như băng.
Nhưng mà trước mặt Tam Nhãn Hổ hiện giờ thì hoàn toàn chỉ tốn công thôi.
Ảo ảnh kia vừa mới được dùng thì một cái móng vuốt sắc bén to lớn vắt ngang
phía chân trời, che lấp mặt trời, đột ngột bắt được thực thể Xà Yêu Vương.
Xà Yêu giãy dụa dữ dội, sức mạnh của thánh vực làm đóng băng toàn bộ cát
bay đầy trời, hư không đều biến thành vũ trụ băng tuyết.
Ầm!
Băng sương lửng lơ nhẹ nhàng vỡ tan, cái móng vuốt sắc bén kia hệt như tiên
thạch được đúc kết từ hàng trăm lần luyện chế, quy tắc bên trong lĩnh vực đánh
trên đó quả thật giống như là kiến càng rung cây, hoàn toàn không thể lay động
nổi.
Ầm!
Tam Nhãn Hổ cầm lấy thân hình của nó, giống như đột nhiên quật một cái roi
về phía mặt đất.
Mặt đất của Hư Tiên giới vô cùng kiên cố, chỉ nghe thấy sau một tiếng vang rất
to, từng vệt máu xanh bắn thẳng lên trời cao!
Xà Yêu Vương bị đập choáng váng cả đầu óc, nó còn chưa kịp giãy dụa thì đã
bị Tam Nhãn Hổ nện thêm cái nữa.
Cái nện lần này làm cho xương cốt của Xà Yêu Vương rời rạc, bất tỉnh ngay tại
chỗ.
Mà tam đại yêu vương còn lại ở cạnh đó suýt chút nữa sợ tới ngây người.
Đây là Tam Nhãn Hổ ư?
Tên đó đứng cuối cùng trong mười hai yêu vương, bình thường chỉ dám ức hiếp
đại tiểu yêu, là tên Tam Nhãn Hổ đụng phải yêu vương cái là bỏ chạy về động
phủ ư?
Sức chiến đấu này có lẽ đã phải đến Yêu Vương hậu kỳ rồi!
“Cùng lên đi!”
Dương Yêu Vương là người đầu tiên vọt lên, phản ứng của Trư Yêu Vương và
Thố Yêu Vương cũng không chậm.
Một trận đại chiến từ đó bùng nổ.
Lĩnh vực của tứ đại yêu vương tung hoành đan xen, từ không trung đánh tới mắt
đất, đánh cho trời đất mù mịt.
Một phần không gian lớn bị đánh đến mức chấn động không thôi, quy tắc chạy
loạn ở xung quanh đã bị đánh tan từ lâu rồi, bay tán loạn về phía xa xa.
Tiếng nổ long trời lở đất, vượt qua cả tiếng sấm chớp.
Mạc Trần tri kỷ bày ra một đường kết giới ở xung quanh để ngăn những âm
thanh và giao động đó lại, giúp Khương chưởng môn tiện xem kịch hay.
Trận đấu kết thúc rất nhanh.
Lĩnh vực của Tam Nhãn Hổ không mạnh, nhưng Ám Kim Ma Thể rất nghịch
thiên.
Mấy yêu tộc khác vẫn là thánh thể, nó lại là là đỉnh kim tự tháp bên trong đám
ma thể, chênh lệch quá lớn.
Khi Yêu tộc chiến đấu vốn là thích dựa vào thể xác.
Ba yêu vương kia nhanh chóng phát hiện ra bản thân hoàn toàn là không thể lấy
cứng chọi cứng với Tam Nhãn Hổ được.
Mỗi một lần va chạm đều hệt như là trứng chim chọi tảng đá.
Tam Nhãn Hổ tiện tay đánh một đòn thôi đã có thể khiến cho xương cốt bọn nó
than khóc, cả người đau đớn.
Mà toàn bộ lực tấn công của bọn chúng đánh lên người Tam Nhãn Hổ cứ như
chẳng có hiệu quả gì vậy, không đau cũng chẳng ngứa.
Bộ lông kia hiện ra màu kim quang, tản ra từng trận hơi thở của bề trên, khiến
cho bọn nó sinh ra ý nghĩ sợ hãi từ sâu trong nội tâm.
Trong lòng Dương Yêu Vương hoảng hốt.
Đây đâu phải là sức chiến đấu của Yêu Vương hậu kỳ, đây hoàn toàn có thể
địch nổi Chiến Hầu Vương và Kim Long Vương!
Căn bản không phải kẻ mà chúng nó có thể địch nổi!
Sao Tam Nhãn Hổ thể sẽ mạnh đến như vậy?
Ầm ầm!
Nó rơi xuống mặt đất, bị đánh hiện nguyên hình, một chiếc sừng khổng lồ rắc
rối phức tạp bị bẻ gãy.
Hự…
Trư Yêu Vương bị đánh cho không ngừng hộc máu, cái mũi nhô ra kia trực tiếp
bị đánh bẹp, muốn cầu xin tha thứ nhưng cũng không mở nổi miệng.
“A…”
“Cút ngay!”
Bên kia, Sương Thố Vương không ngừng thét chói tai, cực kỳ chật vật, không
còn khí thế như trước nữa.
Quần áo cả người bị xé rách nát, cuối cùng còn trực tiếp bị Tam Nhãn Hổ kẹp
eo, bị ghì mạnh đến độ ngất xỉu luôn.
Khi khói bụi tản đi, nơi này chỉ còn lại mỗi Tam Nhãn Hổ vẫn đang bay giữa
không trung