trên mặt đất.
Năm người khác đều chẳng tính là gì cả, Lạc Tu một thân kia đều là bí bảo
thượng phẩm đạo khí bát giai.
Mặc dù đồ cất giữ ở dị không gian không thể tìm được nữa, nhưng chỉ là thiên
tài địa bảo và vật liệu đan dược trong không gian trữ vật tùy thân đã làm hoa hai
mắt ca này.
Dù sao cũng là Đạo Thần, của cải vượt xa những kẻ địch hắn gặp phải trước đó
kia.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ là không thể thu được tàn hồn.
Thành ca cũng không hiểu rõ hệ thống giết chết Lạc Tu kiểu gì, rõ ràng chém
đầu xuống rồi, tại sao hiện tại vẫn hoàn hảo nguyên vẹn chứ.
Rõ ràng không thấy bất kì vết thương chí mạng trong ngoài gì cả, sao lại chết
rồi?
Hắn quan sát thật cẩn thận một phen, phát hiện hồn hải của Lạc Tu sớm đã sụp
đổ khô cạn, chủ hồn cũng vô ảnh vô tung, đây đúng thật là chết thật rồi.
“Có lẽ sẽ không sống lại nữa đâu nhỉ?”
Lúc này, phía sau cuối cùng cũng truyền đến tiếng hét tràn đầy mừng rỡ kia của
Thương Tật.
“Lực long mạch biến mất rồi!”
Ngay sau đó, những Long tộc có mặt khác cũng phát hiện chi tiết này.
Nhất thời, toàn trường đều vang lên tiếng hoan hô rung trời.
“Thật sự biến mất rồi!”
“Ha ha ha, loại bỏ gông cùm, thật tốt quá!”
“Long tộc chúng ta cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu đứng sừng sững ở Thiên
Long giới!”
“Gì mà Thiên Long giới, sau này không tồn tại Thiên Long gì đó nữa.”
“Đúng đúng đúng, sau này cứ gọi là Long giới là được rồi.”
“Cuối cùng Lạc Tu cũng đã chết, thật không dễ dàng mà.”
“Đúng thế, may mà có Thương Thành Đại Đế, hắn đã cứu giúp chúng ta…”
Trong sự cảm kích và lấy lòng của Long tộc với Khương Thành, Bán Long tộc
bên kia đã hoàn toàn thất vọng.
Lạc Tu bị giết, bọn họ hoàn toàn bị đánh trở về nguyên hình.
Không còn long mạch, thực lực chỉnh thể của bọn họ còn không bằng một phần
mười Long tộc.
Lúc trước đối xử với Long tộc như thế, hiện tại sẽ đón đến kết cục gì, bọn họ
dùng ngón chân cũng có thể nghĩ được.
Rất nhiều Bán Long tộc đã lặng lẽ rút lui.
Tuy nhiên nhiều người như thế sao có thể giấu được tai mắt của Long tộc có
mặt.
“Những Bán Long đáng chết kia muốn trốn!”
“Cản bọn họ lại!”
Long tộc toàn trường cũng không chú ý đến hoan hô nữa, toàn bộ đều đỏ mắt
đuổi theo.
“Vừa rồi không phải còn nói tương lai bọn ta sẽ càng thảm hơn sao?”
“Hiện tại còn chạy cái gì? Bắt lấy hành hạ bọn ta đi này!”
“Giết!”
“Không thể thả một người nào chạy cả.”
Có thể thấy trước được sau này Long giới này sợ là sẽ không có một Bán Long
tộc sống sót nào tồn tại cả.
Thậm chí tương lai Long tộc gặp phải Bán Long tộc cũng chỉ coi như thù địch
mà đối xử.
Đối với loại kết cục không hề “hoàn mỹ và hòa thuận” này, Khương Thành
không hề có cảm xúc gì.
Hắn sẽ không thay Long tộc rộng lượng tha thứ ai, khoan dung ai.
Hắn lúc này đã móc ra hai đoàn tinh huyết của Thương Linh và Huyền Minh
kia.
Cũng may mà lực long mạch lúc trước ép Lạc Tu không thể không từ bỏ tinh
huyết của Long tộc, bằng không cả đời này hắn đúng thật là không tìm được
tung tích của hai Long Đế này nữa.
Đám Thương Long, Thanh Long nhất tộc như Thương Tật, Thương Khung và
Huyền Hải, Huyền Tịch đều vây đến.
“Đây là tinh huyết của Đại Đế tộc ta đấy!”
“Lạc Tu đáng chết, thật đúng là hời cho hắn mà.”
“Liệu bọn họ đã bị giết hại rồi không?”
Nghe thấy những động tĩnh này của bọn họ, Huyết Đế vốn dĩ đã định rút lui
cũng dừng lại.
Hồi Sinh thuật?
Hồi sinh hai Đạo Thánh Long tộc?
Chuyện này khoa trương quá rồi nhỉ?
Cho dù nắm rõ quy tắc sinh đến cấp độ Nguyên Tổ cũng không nhất định có thể
làm được.
Càng huống hồ bản thân Khương Thành vẫn chỉ là Đạo Thánh.
“Yên tâm đi.”
Đối diện với một đám Long tộc, Thành ca thành thạo tạo hảo cảm.
“Mặc dù cái giá hồi sinh cực lớn, nhưng cho dù là liều hết đạo hành của ta cũng
sẽ kéo bọn họ trở về!”
Nói xong, hắn lại lần nữa làm ra đặc hiệu ngút trời, làm một hồi hồi sinh thuật
với hai đoàn tinh huyết kia.
Tuy nhiên lần này, không xảy ra gì cả.
Hai đoàn tinh huyết kia vẫn nguyên dạng, không thay đổi một chút nào.
Chúng rồng vốn dĩ cực kì mong đợi, lòng nhất thời trầm xuống.
“Sao lại như vậy chứ?”
“Thất bại rồi à?”
“Lẽ nào không thể hồi sinh?”
“Ôi hu hu thương thay…”
Có vài Long tộc đã gào lên ngay tại chỗ.
“Đại Đế… Ngươi chết thảm quá…”
“Lạc Tu đáng giận!”
Mà Huyết Đế ở một bên cũng chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Vừa rồi nhìn một hồi nghi thức kia của Khương Thành hắn còn thật sự bị rung
động nữa đấy.
Làm nửa ngày cũng vô dụng.
Cũng đúng, tiểu tử này sao có thể biết Đại Phục Sinh Thuật gì chứ?
Khương Thành không để ý đến bọn họ.
Tình huống tương tự hắn đã từng gặp.
Nguyên nhân không thể hồi sinh rất đơn giản - Mục tiêu chưa chết.
“Thương Linh và Huyền Minh chưa chết, lần này phiền phức rồi.”
“Biển người mênh mông này, kêu ta đi đâu tìm tung tích của bọn họ đây?”
Hắn gần như cũng đoán được, Lạc Tu không giết Thương Linh và Huyền Minh
có lẽ là giống những Bán Long tộc khác, giấu hai Long Đế này ở nơi bí ẩn nào
đó.
Mà Thiên Long giới lớn như thế.
Huống hồ còn có những tiểu thế giới tương tự khác.
Mò kim đáy bể, gần như không thể tìm được.
Ngay vào lúc hắn ở bên bờ hết đường xoay sở, trong đầu đột nhiên chợt lóe linh
quang.
Thương Linh và Huyền Minh đều đã ràng buộc huyền văn của hắn.
“Đó là huyền văn của bản thân ta, có lẽ ta… có thể tìm được nhỉ?”
Trực tiếp cảm nhận thì không cảm nhận được đâu.
Bằng không năm xưa hắn đã tìm được Kỷ Linh Hàm trước thời hạn rồi.
Có điều thời khắc mấu chốt hiện tại, Khương Thành ngược lại nghĩ ra cách.
Huyền văn của hắn ngoại trừ có thể cung cấp cảm ngộ quy tắc cho đối phương,
cũng có thể trực tiếp cho mục tiêu ràng buộc sử dụng.
Dưới loại tình huống này, đối phương chẳng khác nào có được hai phần lực quy
tắc.
Trên ý nghĩa nào đó mà nói, đây giống như chủ động cho đối phương mượn một
phần “căn nguyên” mới.
Chỉ là, ngoại trừ ngay từ đầu từng cho Thương Linh, Huyền Minh mượn ra, sau
này Khương Thành chưa từng làm như thế nữa.
Bởi vì như thế sẽ khiến bản thân hắn tạm thời trở nên yếu.
Mà hiện tại làm gì còn để ý nhiều như thế?
Hắn buông hai môn huyền văn tốc độ và hệ thủy ra.
Hai môn huyền văn mất đi khống chế, đột nhiên biến mất trong hư không.
Mà phương hướng bọn nó muốn đi chính là mục tiêu gần gũi nhất, cũng chính
là sinh linh đã ràng buộc bọn nó.
Ngay sau đó, Khương Thành đã cảm nhận được vị trí của huyền văn.
Hắn không hề do dự chút nào mở pháp cảnh ra, cầm Kỵ Khuyết kiếm, thúc
động căn nguyên không gian, xé ra một khe hở không gian ở hư không.
Ngay sau đó, hắn tiến vào một chỗ dị không gian bí ẩn.
Nếu như không phải là có huyền văn chỉ rõ vị trí, hắn đúng thật là cả đời cũng
không tìm được nơi này.
Bởi vì dị không gian đều là tiện tay mở ra, trừ bản thân ra, những người khác
còn khó gặp phải hơn mò kim đáy biển.
Ở nơi này, cuối cùng Khương Thành cũng tìm được hai con cự long bị trói buộc
chắc chắn, chính là Thương Linh và Huyền Minh.
Mà ngoại trừ điều này ra, còn có niềm vui bất ngờ.
Một phần đồ cất giữ của Lạc Tu thế mà cũng ở dị không gian này.
“Khương Thành!”
“Thương Thành, thế mà lại là ngươi!”
Thương Linh và Huyền Minh vẻ mặt uể oải không hẹn mà cùng kinh ngạc hô
lên.
Thương Linh vui mừng quá đỗi, Huyền Minh lại cực kì sợ hãi.
“Cuối cùng ngươi cũng đến cứu bọn ta rồi?”
“Tiểu tử, ngươi sẽ không bị Lạc Tu kia nhốt lại đấy chứ?”