Vẫn như trước đây là ngay cả cái doanh trại cũng không có, tất cả tộc nhân
Thiên tộc đều ẩn náu trong Thiên địa mênh mông.
Nếu không cảm nhận một cách tỉ mỉ, sẽ không có ai biết rằng trong hư không
trống rỗng này lại che giấu rất nhiều người của Thiên tộc như vậy.
Sự xuất hiện đột ngột của ba vị Thân vương làm cho không khí bên này lập tức
bùng cháy.
Rất nhiều tộc nhân Thiên tộc ngay lập tức xuất hiện từ nơi ẩn nấp và tập trung
về phía này.
“Trời ơi, Đoan Tịnh Vương!”
“Thường Dung Vương!”
“Chân Anh Vương!”
“Ba vị này đều là cao thủ Thiên giai thập trọng đấy!”
“Không phải bọn họ đã có chiến khu phụ trách riêng sao, tại sao lại đột nhiên
đến đây chứ?”
“Mặc kệ đi, ba vị đại năng đến thì trận chiến này chúng ta sẽ không bị động ăn
đòn nữa!”
“Đúng vậy, lần này thắng chắc rồi!”
Rất nhanh sau đó, xung quanh nơi đây đã lập tức biến thành một biển người
đông nghịt.
Khương Thành đang ẩn nấp trong góc tối khẽ đếm sơ qua, cái chiến khu thứ
mười hai này có khoảng chừng trăm năm mươi trăm sáu mươi ngàn người.
Nhưng thật ra cho dù thanh thế rất lớn, nhưng cảnh giới của bọn họ thấp nhất
chỉ có Địa giai nhất trọng, chỉ tương đương với Tôn Giả của Tiên tộc.
Điều này làm cho hắn không nhịn được lắc đầu.
Lần trước chém giết ba tên Đạo Thần đó, mặc dù môn đồ ở phía sau cũng chỉ có
mấy ngàn nhưng nền tảng cũng là Chí Tôn.
Hơn nữa số lượng Chí Tôn cũng không có nhiều, ngược lại chủ yếu là Đạo Tôn
mạnh hơn.
“Cho dù ở kỷ nguyên thứ ba thì cấp bậc Tôn Giả này cũng không có tư cách
xuất chiến.”
“Chẳng lẽ là dùng để dấy lên hào khí sao?”
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng tất cả Tiên nhân có mặt ở đó làm gì có ai
không nghe được.
Bầu không khí xung quanh vốn vô cùng sôi động bỗng trở nên yên tĩnh.
Mọi người lập tức trợn mắt nhìn hắn, sắc mặt của bốn gã chủ tướng Thiên giai
cầm đầu trầm xuống.
“Ba vị Vương gia, người này là ai?”
“Binh hung chiến nguy mà dám nói xằng nói bậy ở phía trước quân trận, thật to
gan!”
“Họa ở miệng mà ra, tốt nhất ngươi nên thu lại lời nói của mình.”
“Nếu không bọn ta sẽ không chịu để yên đâu!”
Thành ca cũng không ngờ chỉ một câu nói thuận miệng của mình lại làm cho
đối phương có phản ứng lớn như vậy.
Đang muốn nói “Vậy các ngươi cũng đừng để yên là được rồi” thì một trong
những gã Chủ tướng đang nhìn hắn chằm chằm bỗng kêu lên.
“Ta nhận ra hắn, hắn là người đó…”
Còn chưa nói xong thì đã lập tức bị Đoan Tịnh Vương lớn tiếng cắt ngang.
“Hắn tới để giúp đỡ các ngươi tác chiến đấy!”
“Đợi lát nữa các ngươi cứ chiến đấu dựa theo phương thức bình thường là được,
không cần để ý đến hắn, hắn cũng sẽ không tiếp nhận lời chỉ huy của các
ngươi.”
Trong số trăm sáu mươi ngàn tộc nhân Thiên tộc có mặt ở đây, phần lớn đều là
Thiên giai bát trọng trở xuống.
Những người này rất tin tưởng vào lời tiên tri phổ biến.
Bây giờ nếu như vạch trần thân phận Ma thai của Khương Thành, không chừng
lòng quân của đại quân sẽ sớm tiêu tan rồi.
Hắn và Thường Dung Vương cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó.
Cho dù có rất nhiều người đã từng nghe về Khương Thành, nhưng số người biết
hắn trông như thế nào thì cực kỳ ít. Trong đại quân này cũng chỉ có một gã Chủ
tướng nhận ra hắn.
Tốt hơn nên cố ý giấu đi thân phận của hắn.
Trong trận chiến tiếp theo, nếu như sức chiến đấu của Khương Thành không tốt,
vậy thì mỗi người đi một ngả, cứ coi như hắn chưa từng xuất hiện.
Đương nhiên Thành ca nhìn ra được tính toán của bọn họ.
Đối với một người từ trước đến nay thích thể diện như hắn mà nói, đây là
chuyện vô cùng khó chịu.
Nhưng cũng không chờ cho hắn phát biểu ý kiến, bốn gã Tiên tướng ở đối diện
đã lập tức lộ ra vẻ không đồng ý.
“Không tiếp nhận sự chỉ huy của bọn ta?”
“Vậy hắn tới làm gì?”
“Thực lực của hắn như thế nào, có đủ tư cách tự do chiến đấu ở ngoài thể hệ
sao?”
Theo lý thuyết, nếu như có người gia nhập bên mình thì bọn họ sẽ rất hoan
nghênh.
Nhưng đánh giặc kiêng kỵ nhất chính là không nghe chỉ huy, cho dù là cao thủ
đứng đầu cũng có những nhiệm vụ chiến thuật khác nhau.
“Hừ, hy vọng đừng gây ra tác dụng ngược lại.”
“Đợi lát nữa đừng có quấy nhiễu đội hình, cũng đừng làm xáo trộn sự sắp xếp
của bọn ta.”
Khương Thành không nhịn được nheo mắt lại.
Che giấu thân phận đã làm cho hắn rất khó chịu rồi, lại nghe thêm mấy lời này
nữa, khó tránh khỏi hắn có chút bực tức.
“Bọn họ quanh năm ở tiền tuyến, tính tình có chút ngay thẳng, ngươi đừng để
trong lòng.”
Người duy nhất trấn an hắn chỉ có Chân Anh Vương.
“Bọn ta phái đi nhiều người như vậy cũng không có cách nào.”
“Linh Ý của Thiên tộc chỉ có thể dựa vào khổ cực tu luyện, cần thời gian dài
đằng đẵng, để ra một cường giả thật sự không dễ dàng.”
“Mà Tiên tộc không chỉ có Thiên Đạo trợ giúp, còn có đan dược và tinh thạch
giúp đỡ nâng cao, tiến độ nhanh hơn rất nhiều.”
“Thế nên tinh nhuệ trung kiên của bọn họ cũng hơn bọn ta rất nhiều.”
“Mỗi lần bọn ta chiến đấu đều gặp phải bất lợi về nhân số, chỉ có thể điều một
số kẻ yếu tuần tra ở bên ngoài, thu hút đối phương, cũng có thể có được chút tác
dụng quấy rối.”
“Được rồi được rồi.”
Thành ca khoát tay áo.
“Ngươi không cần giới thiệu chiến thuật cho ta, dù sao cũng là dư thừa.”
Hắn vừa dứt lời, mọi người ở xung quanh lại lộ ra sắc mặt giận dữ một lần nữa.
Nhưng không đợi cho bọn họ nói được gì, Khương Thành đã lập tức bay lên
phía đầu.
“Cuộc chiến đấu tiếp theo không có việc của các ngươi, một mình ta giải quyết
là được.”
“Tất cả chờ xem ở phía sau đi, nếu sợ nhàm chán cũng có thể chọn làm đội cổ
vũ.”
Điều này làm cho toàn trường hoàn toàn sôi trào.
“Cái gì?”
“Hắn mới vừa nói cái gì?”
“Một mình hắn giải quyết đại quân của Tiên tộc ở đối diện sao?”
“Kẻ điên ở đâu ra vậy, tới chọc cười à?”
“Cả đời này ta chưa từng thấy người kỳ quặc như vậy…”
Ngay cả Đoan Tịnh Vương và Thường Dung Vương cũng giật giật khóe miệng.
“Cuồng vọng kiêu căng cũng phải có mức độ chứ?”
“Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
“Ta biết.”
Khương Thành chậm rãi rút Kỵ Khuyết kiếm ra, hắn chợt nhớ tới chuyện quan
trọng hơn.
“Đúng rồi, Đạo Thần trở lên thì Toái Linh phiến cao cấp, Đạo Thánh cũng phải
có một cái trung giai chứ nhỉ?”
“Mỗi Đạo Tôn một cái Toái Linh phiến sơ giai, không quá đáng chứ?”
Đoan Tịnh Vương dở khóc dở cười, tới bây giờ mà người này vẫn còn đang suy
nghĩ kiếm nhiều lợi ích hơn sao?
“Ngươi thực sự có ý định xuất chiến một mình à?”
Thường Dung Vương lắc đầu bật cười: “Nếu ngươi thật sự có thể một mình
đẩy lùi được kẻ địch, vậy đưa Toái Linh phiến cho ngươi thì có sao đâu chứ?”
“Vậy ta yên tâm rồi.”
Bỏ lại những lời này, Khương Thành một thân một mình trực tiếp bay về phía
trước.
Rất nhanh thân ảnh của hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
“Hắn, điều này?”
Bốn vị Chủ tướng của chiến khu thứ mười hai đều im lặng.
“Mặc dù người này lỗ mãng ngu xuẩn, nhưng dũng khí của hắn thật ra rất đáng
khen.”
“Đáng tiếc, hắn cũng không quay về được nữa.”
“Ba vị Vương gia, tiếp theo chúng ta phải làm sao?”
“Thật sự cứ nhìn như vậy sao?”
Chân Anh Vương cũng có chút lo lắng rồi.
Lần trước Khương Thành chỉ gặp phải một hai môn phái, lần này đối mặt với
hắn cũng không phải đội hình đó nữa.
“Hay là chúng ta cùng nhau xông qua đó đi.”
“Cũng không thể nhìn hắn chịu chết.”
Đoan Tịnh Vương với vẻ mặt nghiền ngẫm mỉm cười nhìn hắn: “Chân Anh
Vương, không phải ngươi đã ba hoa chích chòe khen hắn sao?”
“Nếu như hắn thật sự mạnh như ngươi miêu tả, có thể đỡ được đòn của mấy
ngàn người điên cuồng tấn công mà không bị tổn thương gì, vậy cho dù không
ngăn được quân địch tiến công nhưng bảo toàn tính mạng chạy trốn có lẽ vẫn
làm được đúng không?”
“Hơn nữa đây là điều mà chính bản thân hắn yêu cầu mãnh liệt, chứ không phải
chúng ta ép buộc.”
“Tôn trọng lựa chọn của hắn, có gì không được chứ?”
Hắn vốn không tán thành việc hợp tác với Khương Thành.
Cho dù Thành ca chết thì hắn cũng không thấy có gì đáng tiếc.
“Tất cả dàn trận ở đây, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu!”
“Đừng hy vọng vào người đó, rất nhanh kẻ địch sẽ đánh tới thôi.”