Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi hi vọng ta giúp các ngươi ổn định phong ấn của suối nguồn?”

“Đúng thế.”

Giống như còn sợ Khương Thành không bằng lòng, Tinh Diệu Hoàng còn bổ

sung thêm một câu.

“Những suối nguồn khác kia đều có trợ thủ bổ trợ phong ấn, chỉ có điều để

tránh việc dẫn đến lo sợ trong Khư giới nên mới không công khai mà thôi.”

“Còn trên thực tế thì đây cũng là một cơ duyên ngàn năm khó gặp.”

“Trong quá trình giúp đỡ phong ấn ổn định thì bản thân cũng có thể đối diện với

pháp tắc tuần hoàn, sẽ có ý nghĩ gia tăng cảm ngộ cảnh giới rất lớn.”

Thành ca gật đầu, kì thực thì hắn cũng không có ý định sẽ từ chối.

“Hai câu hỏi cuối cùng, tại sao là do ngươi đi chọn người và tại sao lại chọn

ta?”

Chúa tể của suối nguồn thứ nhất cũng đâu phải Tinh Diệu Hoàng.

Mà một chuyện tốt nhưu vậy sao không mang theo đám người Tông Phiêu

Vương với Tư Ngộ Vương ấy, ngược lại lại đưa một người “xa lạ” như bản thân

mình chứ?

“Bởi vì mỗi một suối nguồn ngoại trừ vị trí chủ của chúa tể ra thì chỉ có sáu vị

trí phụ.”

“Sáu vị trí phụ ày cần đối diện với pháp tắc tuần hoàn thâm sâu, vốn không phải

ai cũng có tư cách ngồi vào.”

“Dù cho ta có muốn dìu dắt tộc nhân thì bọn họ cũng phải có thiên mệnh mới

được.”

“Trước mắt suối nguồn thứ nhất chỉ có bốn vị trí phụ quyết định, ngươi là người

thứ năm.”

Người thứ năm?

Lại còn là vị trí bổ trợ?

Thành ca vừa rồi còn mong ngóng muốn thử giờ đây đã mất đi nửa phần hứng

thú.

Không có thể diện chút nào.

Hắn bĩu môi, mất hứng nói: “Là bốn người nào?”

“Ngoại trừ ta còn có tộc trưởng Kiến Hư của Huyễn tộc.”

“Huyễn tộc có lai lịch gì?”

Tinh Diệu Hoàng cũng kiên nhẫn giải thích: “Đó là tộc quần từng rất sôi nổi ở

kỷ nguyên thứ hai, sau này cũng có xuất hiện ở kỷ nguyên thứ ba.”

“Còn nữa thì sao?”

“Hai vị trí còn lại chắc ngươi từng gnhe qua, một người tên Tiêu, hơn hai ngàn

năm trước đến suối nguồn đâu tiên, sau đó thì được chúa tể đều tiên mời.”

“Còn về người sau cùng, thì tên Hạ Khanh, mới được mới đến hai ngày trước.”

“Tiêu? Hạ Khanh?”

Thành ca nhếch môi, đó chẳng phải là Tiêu Đế và Lẫm Đế sao?

Chả trách hai ngày nay không thấy Lẫm Đế đi theo mình, hóa ra là tìm được cơ

duyên rồi.

Còn Tiêu sau khi rời khỏi Tiên Võ châu lại đến Khư giới ư?

“Được rồi, cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết những chuyện này.”

Thành ca nói xong thì chắp tay.

“Cáo từ cáo từ.”

Nhìn thấy hắn quay người muốn trực tiếp rời đi, Tinh Diệu Hoàng cũng ngớ cả

ra.

Nghe được một tin tức cơ mật như vậy, hơn nữa còn biết đây là cơ suyên mà

người khác có sứt đầu mẻ trán cũng không có được, phản ứng đầu tiên chẳng

phải là nóng lòng gia nhập đội ngũ, vinh hạnh vì bản thân là người được chọn

ư?

Đột nhiên lại cáo từ là kiểu gì?

“Tại sao chứ?”

“Thân phận của ca đã định là không thể làm bổ trợ cho người khác rồi.”

Nghe thấy câu trả lời đương nhiên của hắn, Tinh Diệu Hoàng cảm thấy bản thân

có lẽ đã lỗi thời rồi, bởi vì hắn hoàn toàn không thể hiểu được.

“Chỉ vì như vậy ư?”

“Đúng thế, nguyên nhân quan trọng như thế còn chưa đủ sao?”

“Nhưng ngươi lại rất quan trọng với bọn ta, bọn ta rất cần một trợ thủ tinh thông

nhiều loại quy tắc như vậy, đó cũng là cái quan trọng trong những cái quan

trọng của phong ấn suối nguồn.”

Khương Thành liên tục xua tay: “Ngươi có nói nhiều hơn cũng vô dụng thôi, ta

sẽ không bao giờ chịu thiệt dưới người đâu.”

“Ngươi…”

Tinh Diệu Hoàng suýt chút phát cáu.

Nhưng lúc này, đỉnh cong của cung điện thủy tinh đột nhiên lại vang lên giọng

nữ trầm thấp, giọng điệu không buồn cũng chẳng vui.

“Nếu như ngươi có thể thi triển được thực lực đủ mạnh thì để ngươi ngồi vào vị

trí chủ có sao đâu chứ?”

Nghe thấy lời này, Tinh Diệu Hoàng kinh ngạc.

“Chúa tể!”

“Ngươi lại đồng ý một chuyện hoang đường như vậy ư?”

Trước mặt Khương Thành và hắn xuất hiện một hình chiếu của một nữ tử.

Hình chiếu đó mặt một chiếc vày đen dài, trên chiếc váy rộng ấy có những hoa

văn trắng.

Tóc xanh như thác, hai lọng tóc xõa đến hai vai làm gương mặt tinh tế chưa son

phấn càng trắng trẻo hơn.

Khương Thành lại kinh ngạc nheo mày.

“Ấy? Thánh Hoàng?”

“Làm ầm ĩ cả nửa ngày trời, hóa ra chúa tể của suối nguồn thứ nhất là ngươi à?”

Một câu chào hỏi đơn giản của hắn thôi đã khiến nữ tử trước mặt hắn kia đã

không thể giữ được sự bình tĩnh trong ánh mắt nữa.

Còn Tinh Diệu Hoàng lại kinh ngạc hét lên tại chỗ.

“Ngươi gọi nàng là gì? Thánh Hoàng? Thánh Hoàng nào?”

“Thánh Hoàng của Thiên giới, ngươi kinh ngạc như thế làm gì? Lẽ nào ta nhận

nhầm người rồi?”

Thân hình to lớn của Tinh Diệu Hoàng khẽ run lên rồi liên tiếp lùi về sau ba

bước.

Hắn ngẩng ra nhìn nữ tử áo đen phía đối diện, như tự nói mà cũng như truy hỏi

tìm đáp án.

“Ngươi vậy mà lại là Thánh Hoàng?”

Thành ca xem như đã ý thức được có điều gì đó không đúng.

Nhìn thấy phản ứng này của Tinh Diệu Hoàng này là kiểu Thánh Hoàng như sét

đánh quen tai nhưng lại không quen biết.

Lẽ nào hắn chỉ mới nghe qua cái tên này nhưng không biết thân phận Thánh

Hoàng, lại không biết nàng có dáng vẻ ra sao?

Nếu như là vậy thì tuyến lịch sử vốn có đã phát triển không giống rồi.

“Sao ngươi lại nhận ra ta?” Thánh Hoàng khẽ nheo mày.

Rõ ràng vẫn ở cùng một cung điện thủy tinh đó, rõ ràng vẫn chưa ra tay, hưng

Tinh Diệu Hoàng ở bên cạnh hai người thì đột nhiên không còn thấy đâu nữa.

Khương Thành cũng không biết đây thuộc về kiểu hoán đổi không gian hay là

thời gian, hoặc giả chỉ là một kết giới ngăn cách.

Nhưng mà dựa trên thân phân chúa tể thứ nhất của nàng thì làm vài chuyện thần

kì cũng không có gì là lạ.

“Ta đương nhiên là biết ngươi rồi, tốt xấu gì cũng là chiến lực thiên hoa bản của

Thiên giới mà.”

Cho dù là Thánh Hoàng trước kia hay là Thánh Hoàng của hiện tại, Khương

Thành đều không hề sợ hãi.

Ánh mắt của Thánh Hoàng khó đoán.

“Ngươi còn biết được gì?”

Thành ca cười, sau đó to gan nói ra điều kiện.

“Ta trả lời câu hỏi của ngươi, lát nữa ngươi cũng phải trả lời câu hỏi của ta.”

Thánh Hoàng khẽ ngẩng ra, sau đó thì đồng ý.

“Được.”

“Ta biết rất nhiều rất nhiều, ví dụ như ngươi kế thừa ý chí của Thiên Thần.”

“Ví dụ ngươi biết vị trí sáu bộ phận thân thể Thần.”

“Ví dụ ngươi muốn làm Thiên Đạo kỷ nguyên thứ nhất yếu đi, sau đó thì nuốt

chửng nó.”

Mỗi một điều Khương Thành nói, trong mắt Thánh Hoàng đều theo đó trầm

xuống thêm một phần.

Những chuyện này đều là bí mật ở tầng sâu nhất trong nàng.

Có vài điều thậm chí chỉ là suy nghĩ trong lòng nàng, căn bản chưa từng thực

hiện, không thể nào có người thứ hai biết.

Nhưng bây giờ nam tử lạ mặt trước mình lại như một thầy toán, như còn hiểu

mình hơn cả bản thân.

Cuối cùng Thành ca nhịn không được mà lắc đầu.

“Nhìn thấy chúa tể thứ nhất như người, ta vẫn rất buồn lòng.”

Thánh Hoàng thờ ơ nói: “Buồn lòng gì?”

Khương Thành trả lời: “Thiên Thần bị đám nguyên sĩ kia hại, ngươi tiếp nhận ý

chí Thiên Thần không phải nên xem Thiên tộc như kẻ địch sao, sao lại còn cho

phép Thiên tộc sống ở suối nguồn thứ nhất, thậm chí còn để bọn họ ở thượng

du?”

Thánh Hoàng rất thành thật đưa ra câu trả lời.

“Ba quốc sư kia đều chết rồi, nguyên sẽ cũng chết không còn một tên.”

“Còn về những tộc nhân Thiên tộc khác thì ta chẳng có địch ý gì với bọn họ cả.”

Khương Thành gật đầu, sau đó lại đưa ra câu hỏi tiếp theo.

“Ngươi đã dung hợp toàn bộ thân thể Thần chưa?”

Thánh Hoàng lắc đầu.

“Vẫn chưa.”

Thành ca khẽ nghĩ thì hiểu ra.

“Vậy là những người có được thân thể thần vẫn chưa hợp thể? Còn ngươi thì

không thể làm hại họ, vậy nên không thể ra tay?”

“Đến cả việc này ngươi cũng biết?” Thánh Hoàng lần này hoàn toàn bị kinh

ngạc rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK