Một người ngoại tộc thế mà phá vỡ lẽ thường có được thiên phú linh ý chỉ có
Thiên Tộc mới có.
Một màn này nếu như không xảy ra ở trước mặt mình, sẽ chẳng có ai tin.
“Chuyện này cũng li kì quá đi?”
“Cho dù hắn thật sự có được linh ý, cũng không đến nỗi khiến tất cả bọt khí đều
chủ động hội tụ về phía hắn chứ!”
“Đây là chuyện Tinh Diệu Hoàng cũng không làm được đấy.”
“Không thể nào hắn vừa mới có được linh ý đã trở nên mạnh hơn Tinh Diệu
Hoàng được đâu nhỉ?”
“Đó là chuyện không thể nào.”
Tất cả Thiên Tộc Nhân đều không thể hiểu nổi chuyện này.
Tử đệ Hoàng thất và Tông Phiêu Vương Phủ vừa rồi còn đang định xem trò
cười của Khương Thành, chỉ đợi hắn xấu mặt.
Hiện tại toàn bộ ai cũng đều đang nghi ngờ nhân sinh.
“Biểu ca của Thu Vũ Tuyền” thế mà còn thần kì hơn cả nàng?
Chuyện này không nên đâu!
So với bọn họ, Tinh Diệu Hoàng và một đám Thân Vương ngược lại có thể dễ
dàng tiếp nhận hơn chút.
Dù sao bọn họ cũng biết Khương Thành là Thần thai.
“Không có gì bất ngờ xảy ra, thiên phú linh ý của hắn đều cao hơn chúng ta,
bằng không hắn không thể làm được đến bước này.”
“Về phần lừa đi Toái Linh Phiến, có lẽ là vì tu luyện linh ý.”
Những lời này là do Tinh Diệu Hoàng chính miệng nói.
Đám người muốn phản bác cũng không phản bác nổi.
“Xem ra tất cả chúng ta đã đánh giá thấp hắn rồi…”
Tinh Diệu Hoàng có hơi hối hận, lúc trước không coi trọng Khương Thành.
Rõ ràng hai người đều là Thần thai, nhưng ngay từ đầu bọn họ đã coi hắn thành
hàng tặng kèm của Thu Vũ Tuyền.
Giống như “Lễ Thiên Kỳ” lần này, Thu Vũ Tuyền có được lời mời long trọng.
Mà Khương Thành vẫn là không mời tự mình đến.
“Đây là sơ suất của chúng ta!”
Tinh Diệu Hoàng chậm rãi nhìn về phía bóng dáng ẩn hiện bởi bọt khí bên trong
ngọn Thần Sơn nơi cao kia.
“Hy vọng hắn cũng có thể có được Thiên Linh.”
Ngoại trừ Quân Vương ra, tất cả Thân Vương đều gật đầu mạnh mẽ.
Hiện tại bọn họ cũng cảm thấy, việc xem nhẹ Khương Thành lúc trước có hơi
không thể nói nào nói được.
“Lấy năng lực thần kì hiển lộ ra hiện tại, có lẽ thu được Thiên Linh không khó.”
“Đúng vậy…”
Tông Phiêu Vương gật đầu cùng với mọi người đột nhiên sắc mặt chợt biến.
“Không tốt!”
“Sao lại không tốt rồi?”
Đám người nhao nhao nhìn về phía hắn một cách quái lạ.
“Chuyện, chuyện này…”
Đối mặt với ánh mắt của Tinh Diệu Hoàng, Tông Phiêu Vương chỉ có thể kiên
trì nhăn mặt nói: “Hắn vừa mới hỏi ta làm sao phân biệt Thần Sơn Chi Linh và
Huyễn Linh.”
“Lúc đó ta đang tức hắn lừa nhiều Toái Linh Phiến như thế, cho nên…”
Hắn co rút khóe miệng, trong nhất thời không biết mở miệng thế nào.
“Cho nên làm sao?” Sắc mặt Tinh Diệu Hoàng chợt trầm xuống.
“Ta cố ý nói cho hắn điều ngược lại.”
“Cái gì?”
Dù là lngười đằm tính như Tinh Diệu Hoàng cũng không nhịn được lộ ra giận
dữ.
“Ngươi đúng thật là quá mức hồ đồ!”
“Nghi thức hoán linh sao có thể càn quấy?”
Tinh Diệu Hoàng thật sự đã tức giận.
Lễ Thiên Kỳ là một lần cơ duyên quan trọng nhất của Thiên Tộc Nhân.
Lần sau có lẽ chính là mấy tỉ năm sau rồi.
Cho dù Khương Thành không phải là Thần thai cũng không nên làm loạn ở
chuyện này.
“Lần này phiến phức rồi.”
Những Vương Gia khác cũng sốt ruột.
“Mỗi một người chỉ có thể kết nối với một Thần Sơn Chi Linh, nếu như hắn thật
sự kết nối với Huyễn Linh, vậy không phải là không không lãng phí mất cơ hội
lần này sao?”
“Dựa vào thiên phú của hắn, vốn dĩ cực có khả năng có được sự ưu ái của Thiên
Linh đấy.”
“Chuyện này đúng thật là đáng tiếc quá…”
“Dựa vào thân phận trong lời tiên đoán kia của hắn, lần này không biết chừng
chính là thời khắc thay đổi vận mệnh của Thiên Tộc đấy!”
“Lẽ nào thật sự là tạo hóa trêu người, mệnh số gây ra sao?”
Nghe thấy thảo luận này của bọn họ, Tông Phiêu Vương cũng hối hận không
kịp.
Lẽ nào mình thuận miệng hai câu mà đã thật sự hủy mất đi hy vọng của toàn bộ
Thiên Tộc sao?
Nếu như thật sự là như vậy, vậy mình đúng thật là trở thành tội nhân rồi.
Đám người bên dưới mặc dù nghe không hiểu gì mà lời tiên tri, nhưng cũng
nghe thấy chuyện của Huyễn Linh.
Khương Thành ở trong Thần Sơn căn bản không nghe thấy âm thanh bên ngoài,
cũng không cảm nhận được động tĩnh bên ngoài.
Giống như hắn dự đoán, bên trong Thần Sơn giống như một thế giới khác.
Chỉ là thế giới này có chút “quái dị” vậy thôi.
Những thứ hiện lên trong mắt hắn là một cảnh tượng vô số sợi tơ và các điểm
giao nhau.
“A đây?”
“Đây không phải là không khác lắm với cảnh tượng trong Vu Đồ sao?”
“Lẽ nào Vu Tộc sau này và Thiên Tộc của kỷ nguyên đầu tiên có quan hệ nhất
định sao?”
Suy nghĩ cẩn thận, Vu Tộc đúng thật cũng là nghiên cứu lực thiên địa.
Có điều bọn họ không hề có linh ý, không có thủ đoạn dung nhập thiên địa thần
diệu như Thiên Tộc.
Hơn nữa bọn họ đồng thời còn tu luyện Tiên Lực và căn nguyên.
“Có lẽ là bởi vì nguyên nhân đều lĩnh ngộ chí lí thiên địa, cho nên mới có loại
trùng hợp này nhỉ?”
Tình huống bên trong Thần Sơn phải phức tạp hơn Vu Đồ ngàn vạn lần.
Tất cả sợi tơ và tiết điểm bất cứ lúc nào cũng đang không ngừng chuyển động.
Cảnh tượng hỗn loạn như ma gần như không tìm được một chút xíu quy luật
nào.
Thiên Tộc Nhân ngày thường lĩnh hội chí lí thiên địa, thực ra có thể xuyên qua
những sợi tơ tiết điểm này nhìn ra một vài cảnh tưởng bản chất.
Hơn nữa cảnh giới càng cao, hiểu biết đối với thiên địa càng tinh thâm.
Đây chính là nguyên nhân sau khi cao thủ Thiên giai tiến vào sân, gần như ai
cũng đều có thu hoạch.
Tuy nhiên Thành ca đúng thật là không làm được loại chuyện này.
Hiện tại hắn không phải là linh ý Thiên giai.
Mà mấu chốt nhất chính là mặc dù hắn đã đến Địa giai cửu trọng, nhưng không
có bất kì cảm ngộ nào liên quan đến chí lí thiên địa.
Tu luyện của Thiên Tộc sở dĩ không có đan dược hỗ trợ, chính là bởi vì cảm
ngộ thiên địa thật sự rất hữu dụng.
Lược bớt trình tự này, Khương Thành đều dựa vào đường tắt nâng cao linh ý,
tác dụng duy nhất chính là khi thi triển linh kĩ có thể kết nối được đầy đủ lực
thiên địa.
Nếu như so sánh thao túng lực thiên đạo với mở máy móc, vậy hắn thuộc về
biết mở, nhưng không biết nguyên lí cấu tạo bên trong máy móc này.
Biết nó là vậy, nhưng không hiểu vì sao.
Hắn căn bản cũng không biết, lúc này một đống bọt khí đang bao vây mình.
Có điều chung quy hắn vẫn là tự có cách của mình.
Lần trước trong Vu Đồ của Vu Tộc, hắn có được một kĩ năng Thiên Đạo như
vậy - Đa góc nhìn.
Cái thứ này có thể nhìn xuyên bản chất đằng sau những sợi tơ tiết điểm của Vu
Đồ kia, như vậy tự nhiên cũng có thể nhìn xuyên Thần Sơn.
Thế là, hắn quả quyết ấn mở kĩ năng này.
Cấp số một tiêu hao ít nhất, có điều chắc chắn là không có tác dụng gì.
Sợi tơ trước mắt hắn vẫn là sợi tơ, mặc dù to lên không ít, nhưng hắn vẫn như
cũ không biết điều đó có nghĩa là gì.
Thành ca đã thành thạo, trực tiếp vượt qua cấp thứ hai, nhảy đến cấp thứ ba.
Lúc này, tất cả sợi tơ và tiết điểm trước mặt đã mang theo khí tức riêng, đại biểu
ý tứ khác nhau.
Mà quan trọng nhất là, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một đống hình dạng vật
nhân hình tròn xung quanh.
“Đây có lẽ chính là nội hạch bên trong bọt khí mà lão đầu Tông Phiêu Vương
kia nói nhỉ?”
“Không ngờ rằng cấp thứ ba đã trực tiếp nhìn thấy được bản chất.”
Suy nghĩ đến cấp thứ tư một giây hơn triệu điểm tiên nguyên, mặc dù hiện tại
chuyển đổi thành Huyền Tinh, nửa ngày cũng không rớt xuống một điểm, hắn
vẫn rất đau lòng.
“Nếu như đã nhìn thấy nội hạch, vậy thì không cần thiết phải nhảy một cấp
nữa.”
Hắn xưa nay cần cù chăm lo chuyện gia đình, cảm thấy cấp thứ ba có thể nhìn
rõ hình dạng của nội hạch đã đủ rồi.
“Sao lại nhiều hình tròn như vậy chứ?”
Hắn nhíu mày, vung tay.
Hắn vẫn nhớ Tông Phiêu Vương từng nói qua, hình tròn là Huyễn Linh, tuyệt
đối không thể chạm.
“Nhiều Huyễn Linh như vậy, thế đạo đúng là hiểm ác mà!”
Những viên cầu trước mặt kia cùng với sự vung lắc của hắn tản ra hai bên.