Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đến lượt hai ngươi.”

“Các ngươi có muốn làm điều đó cho mình không?”

Thành ca cầm kiếm, cười vô cùng nhiệt tình, giống như một người phục vụ

đang cố gắng thu hút khách hàng.

“Yên tâm đi, bảo đảm sẽ không cảm thấy được bất cứ sự đau đớn nào.”

“Trong một cái chớp mắt thôi là có thể được giải thoát, có thể gọi là sự hưởng

thụ độc quyền!”

Cung Tình cũng muốn chửi rủa.

Ngươi đang nói ngôn ngữ gì vậy? Là tiếng người sao?

Lục Thanh và Tông Tịch cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

“Ngươi, ngươi thật sự đã giết Ngụy Sơn!”

“Hắn chính là đệ tử thân truyền của Minh Quyết Thiên Tôn, là đại đệ tử đời thứ

hai đầu tiên của Băng Tiên Giáo!”

“Ngươi dám giết hắn, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi…”

“Không chỉ có Băng Tiên Giáo không tha cho ngươi mà cả Băng Cực Thiên

Tôn cũng sẽ không tha cho ngươi!”

Hai người vừa lui về phía sau, vừa ngoài mạnh trong yếu mà gào thét.

“Vậy các ngươi thì sao, các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?”

Đối mặt với sự thẩm vấn từ linh hồn này của Thành ca, hai người đều không nói

nên lời.

Vấn đề này phải trả lời như thế nào?

Hai người bọn họ cũng không ngốc.

Người này ngay cả Ngụy Sơn cũng có thể giết, bản thân mình mới Đế Cảnh lục

trọng, nếu đánh nhau thì chẳng phải là đang tìm đường chết hay sao?

Thế này rất không hay…

Cái này không tha cho ngươi, cái kia không tha cho ngươi, kết quả chính mình

lại không dám không tha.

Trong lúc nhất thời, hai người đều ấp úng, mồ hôi đầy đầu.

Kỷ Linh Hàm và Cung Tình bên cạnh, nhìn thấy thế đều cảm thấy xấu hổ thay

cho bọn họ.

Nhưng chính vào lúc này, rốt cuộc cũng có người sau khi nghe tin đã chạy tới,

giải vây cho bọn họ.

Băng Nguyên Cốc cũng chỉ lớn như vậy, Đế Cảnh cửu trọng có thể cảm nhận

được bất cứ chuyện gì xảy ra chỉ với một ý niệm, huống chi là một trận chiến.

“Chuyện gì thế?”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Vù vù, cho dù là Anh Diễm Tôn Giả, Thiên Hồng Tôn Giả hay Trọng Bi Tôn

Giả, Vân Thoa Tôn Giả, tất cả đều nhanh chóng chạy tới hiện trường.

Khi thấy những vị tiền bối này chạy đến, Lục Thanh và Tông Tịch như nhìn

thấy được vị cứu tinh.

Hai người vội vàng tiến lên cáo trạng.

“Anh Diễm sư thúc, Thiên Hồng sư thúc… làm chủ cho bọn ta với!”

Bọn họ đã gia nhập Băng Tiên Giáo, cũng xem như là một thành viên của môn

phái, nên gọi bọn họ là sư thúc cũng không sai.

“Ngụy Sơn sư huynh bị người này giết!”

“Thủ đoạn của hắn quá tàn nhẫn!”

“Quả thật chính là khiến người thần đều phẫn nộ!”

“Cái gì?”

Đừng nói đến mấy vị Tôn Giả của Băng Tiên Giáo, ngay cả những người như

Vân Thoa và Trọng Bi đều thay đổi nét mặt.

“Ngụy Sơn đã chết rồi sao?”

“Tại sao lại như vậy…”

“Khương Thành, chuyện này thật sự là do ngươi làm?”

Khi Vân Thoa Tôn Giả hỏi câu này, bản thân cũng cảm thấy mình đã hỏi một

câu dư thừa.

Bởi vì lúc này, trong tay của tiểu tử kia chẳng phải là bội kiếm của Ngụy Sơn

sao?

Ngươi tốt xấu gì cũng nên che giấu nó một chút chứ!

Trong chốc lát, các cao thủ còn lại ở trong cốc đều nhanh chóng đuổi tới, cuối

cùng ngay cả vị chưởng giáo Minh Quyết Thiên Tôn của Băng Tiên Giáo cũng

tới.

Ngụy Sơn tuy rằng chỉ là Đế Cảnh thất trọng, nhưng dù sao cũng là thành viên

của Băng Nguyên Cốc.

Chuyện này quá sức kinh khủng.

Trên mặt Minh Quyết Thiên Tôn không thể hiện ra một chút lửa giận nào,

nhưng khuôn mặt lạnh lùng kia lại khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.

“Thật to gan!”

“Khương Thành, ngươi thật to gan, dám giết đệ tử của Băng Tiên Giáo ta! ”

“Giết hắn đền mạng!”

“Nhất định phải giết hắn!”

“Người này dám giết người trong Băng Nguyên Cốc, nhất định không thể tha

cho hắn!”

Băng Tiên Giáo từ trên xuống dưới đều nhất trí yêu cầu xử tử Khương Thành.

Dù sao Thành ca lần trước cũng cự tuyệt lời mời chào của Băng Tiên Giáo nên

hắn không được coi là một thành viên trong giáo của bọn họ.

Trên thực tế, lúc này, tất cả Tôn Giả đều rất tức giận.

Tiểu tử này làm sao làm được việc này chứ?

Hắn mới Đế Cảnh lục trọng đúng không?

Sao có thể giết một người đã là Đế Cảnh thất trọng được?

Chẳng lẽ là vây đánh?

Nhưng cho dù có thêm vài người thì Ngụy Sơn cũng không đến mức bị giết,

hắn có thời gian để chạy trốn và kêu cứu mà.

Chuyện này quá kỳ quái.

Nghĩ như thế nào đều cảm thấy chuyện này không thể tin được.

Nhìn thấy Anh Diễm Tôn Giả và Thiên Hồng Tôn Giả đang chuẩn bị bày ra tư

thế để giết chết Khương Thành, đám người Vân Thoa, Trọng Bi, Phong Lẫm

vội vàng ngăn lại.

“Việc này rất kỳ lạ.”

“Không nên vội vã động thủ…”

“Còn có cái gì kỳ lạ?”

Minh Quyết Thiên Tôn hờ hững liếc nhìn bọn họ: “Hắn giết đệ tử của ta, chứng

cứ vô cùng xác thực, tội này không thể tha thứ!”

Tiếng nói vừa dứt, cả người hắn dâng lên một uy áp cực kỳ mênh mông, giống

như thiên uy, bức mấy vị Tôn Giả như Vân Thoa lui về sau mấy bước.

Tình cảnh này, đừng nói là Kỷ Linh Hàm hay Cung Tình mà ngay cả Thành ca

cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Vị Minh Quyết Thiên Tôn này mạnh như vậy sao?

Mấy người kia chính là Đế Cảnh cửu trọng.

Tuy rằng thế này cũng không có nghĩa là đã đánh bại mấy người kia, nhưng ít ra

có thể nhìn thấy sự phân chia mạnh yếu vô cùng rõ ràng ở trong đó.

Nhìn thấy đối phương chuẩn bị ra tay, Thành ca cũng đã sẵn sàng chuẩn bị bật

hack.

Bỗng từ phía trên truyền tới một tiếng kêu già nua.

“Minh Quyết xin khoan động thủ!”

Mọi người ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một vị lão giả râu tóc bạc trắng, cơ thể

khô gầy bỗng dưng xuất hiện.

“Là Băng Cực Thiên Tôn!”

“Bái kiến Băng Cực Thiên Tôn!”

Giờ khắc này, tất cả Tôn Giả Đế Cảnh bát trọng và cửu trọng đều đồng thời

khom lưng hành lễ.

Ngay cả người kiêu ngạo không ai bì nổi như Minh Quyết Thiên Tôn cũng

không nhịn được mà khẽ cúi đầu chào hỏi.

Băng Cực Thiên Tôn không phải là chưởng môn của bất kỳ tông môn nào, cũng

không thu bọn họ làm đệ tử, nhưng thân phận của hắn quá đặc biệt.

Không có hắn thì sẽ không có băng Nguyên Cốc của ngày hôm nay.

Minh Quyết Thiên Tôn tuy rằng bị ngăn cản, nhưng vẫn dẫn đầu làm khó dễ.

“Băng Cực Thiên Tôn, ngươi tới vừa đúng lúc, người này đã chém giết Ngụy

Sơn, đã vi phạm quy củ ngươi định ra.”

“Ta đề nghị nên giết chết hắn để răn đe cảnh cáo!”

Các Tôn Giả khác như Anh Diễm và Thiên Hồng cũng thi nhau phụ họa.

“Đúng vậy, người này không thể tha.”

“Quá ác độc, hắn chính là con sâu làm rầu nồi canh!”

Đám người Vân Thoa và Trọng Bi đều có chút lo lắng, bọn họ không muốn

Khương Thành cứ như vậy bị xử tử.

Người này đã trực tiếp xông qua phong toả của căn nguyên để tiến vào.

Một người đặc biệt như vậy mà bị giết thì sẽ rất đáng tiếc.

Chỉ là hiện tại người làm chủ chính là Băng Cực Thiên Tôn mà quy củ không

được giết hại lẫn nhau cũng là do lão nhân hắn đặt ra.

Chuyện này sợ là không có cơ hội để cứu vãn.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy Băng Cực Thiên Tôn nở nụ cười với Thành ca.

“Khương tiểu hữu, chúng ta lại gặp mặt.”

“Lần trước ta muốn truyền thụ cho ngươi đạo pháp của ta, nhưng đáng tiếc

ngươi lại không muốn lĩnh hội.”

Lời vừa nói ra đã kinh động toàn trường.

Vẻ mặt của mọi người đều trở nên cực kỳ khó tin, cho dù là Minh Quyết Thiên

Tôn cũng không ngoại lệ.

Băng Cực Thiên Tôn vừa mới nói gì?

Hắn không chỉ đã sớm gặp Khương Thành mà thậm chí còn muốn dạy hắn tu

luyện?

Đây chẳng phải là ý muốn hắn trở thành đệ tử sao?

Sao có thể thế được?

Tất cả Tôn Giả trong Băng Nguyên Cốc, cho dù thiên phú có thế nào, tất cả đều

chỉ chiếu theo công pháp, điển tịch mà hắn lưu lại để tự hành tu luyện.

Không có ai được hắn chỉ điểm lời nào.

Nói trắng ra là, tính tình Băng Cực Thiên Tôn lạnh lùng, chú trọng vào việc làm

sao để thực lực của chính mình tăng lên chứ không quan tâm đến bất kỳ ai.

Loại người này ở tu luyện giới cũng không ít, bọn họ phần lớn luôn độc lai độc

vãng, không có sở thích thu đồ đệ hay khai tông lập phái.

Mọi người đều cho rằng Băng Cực Thiên Tôn là loại người này.

Lúc này mới phát hiện, hắn vậy mà cũng có thời điểm sinh ra lòng yêu mến

nhân tài.

Hơn nữa người kia vẫn là Khương Thành?

Tên vô cùng lười nhác này?

Bị Băng Tiên Giáo đánh giá là gỗ mục, không có giá trị mời chào, vậy mà lại

được Băng Cực Thiên Tôn nhìn trúng?

Việc này thật vô lý!

Dựa vào cái gì?

Hắn có tài năng gì?

Giờ khắc này, đừng nói những vị Tôn Giả ở đây mà ngay cả Minh Quyết Thiên

Tôn cũng sinh ra cảm xúc ghen tị, không công bằng.

Cho dù thực lực hiện giờ của hắn đã sớm không cần bái Băng Cực Thiên Tôn

làm sư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK