Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tất cả bụi trần vơi xuống hết, phạm vi bao trùm của suối nguồn đã từ bốn

châu lên đến hai mươi châu.

Mà đám tiên nhân ở trong vùng địa giới đó, trải qua sự thay đổi lớn này lại

không mấy người thảo luận về nó.

Toàn bộ sự chú ý của bọn họ đã bị một hòn đảo trôi nổi trên không thu hút.

Theo lí mà nói, hòn đảo đó dù có lớn hơn nữa, sau khi nhìn từ khoảng cách hơn

ngàn vạn dặm thì cũng không nhìn thấy được gì cả.

Nhưng điều rất thần kì đó là dù cho Minh Nguyệt châu cách đó gần nhất hay

Bắc Ngân châu cách nó vô số dặm, vượt qua cả một tinh hải cũng có thể nhìn

thấy được hình bóng của nó.

Xung quanh hòn đảo đó có tiên vụ cửu sắc thần bí bao trùm, chiếu rọi hòn đảo

như thể những khu rừng dày đặc đều có một vầng sáng bao trùm.

Ẩn hiện trong tiên vụ có sawsu sợi xích buông rũ xuống như ẩn như hiện, không

biết từ đâu hạ buông xuống.

Trong tầm mắt, vô số người theo bản năng mở thần niệm để cmar nhận nó,

muốn xem thử đó rốt cuộc là thứ gì.

Nhưng cho dù bọn họ có là Đạo Thánh hay Đạo Tôn, cuối cùng cũng công như

bỏ bể.

Thần niệm dù có cảm nhận được xa mấy cũng vẫn cách hòn đảo kia một khoảng

cách.

Mà dẫu cho bọn họ có bay về hướng nào, vượt qua không gian các kiểu cũng

không thể nào chạm đến được sáu sợi xích kia, lại càng không thể nào đến được

hòn đảo thần bí đó.

Vô số tiên nhân lũ lượt bàn luận, trong đó có không ít người thông minh đã nhìn

ra được mấu chốt.

“Không ngoài dự liệu, sáu suối nguồn trở về chính bởi vì do hòn đảo này xuất

hiện.”

“Không sai, hướng mà sáu sợi xích kia buông xuống hình như chính là vị trí của

sáu suối nguồn hiện nay.”

“Lẽ nào sáu suối nguồn chịu sự kiểm soát của hòn đảo đó?”

“Không phải chứ, còn có sự tồn tại nào cao hơn cả chúa tể sao? Thật không thể

tin được.”

Suy đoán này lại lần nữa dấy lên làn sóng nghị luận vô biên.

Mà trong nội bộ sáu suối nguồn thì lại càng bùng nổ hơn nữa.”

“Hòn đảo đó rốt cuộc ở đâu vậy?”

“Có lẽ là Đông Trúc đảo nhỉ?”

“Trận trước bọn họ vừa mới giết chết bốn Chính Thần, có được thần uy như vậy

cũng là chuyện thường.”

“Sao có thể được, Đông Trúc đảo cũng không phải nơi ta chưa từng ở, không

thần kì được thế đâu.”

“Càng huống hồ thực lực của Khương dẫu cho có mạnh hơn nữa thì cảnh giới

vẫn chưa đạt đến Cổ Thánh, năng lực này nào có thể có chứ?”

“Không phải Đông Trúc đảo, chi ít thì hình dáng đó không giống…”

So với những lời nghị luận của ngoại giới, Khương Thành và hơn ba ngàn cao

thủ ở Đông Trúc đảo vừa nhìn phát đã biết ngay lai lịch của hòn đảo kia.

“Lạc Tiên đảo.”

“Kì lạ, hòn đảo này sao lại tự mình tới đây được?”

“Chả trách sáu suối nguồn lại đột nhiên hội tụ lại, xem ra nó chính là nguyên

nhân rồi.”

“Chuyện này sẽ mang đến sự thay đổi mới về bố cục của Nguyên Tiên giới

nhỉ?”

“Chắc chắn rồi.”

“Ta thậm chí còn nghi ngờ sau chuyện này có phải có âm mưu kinh khủng gì đó

không.”

Lời bàn luận của Khúc Vọng và Tiên Việt, Xung Viêm, đám người Kỷ Linh

Hàm và Lâm Ninh, Lam Đề lại có thể nghe hiểu đợc, suy cho cùng thì bọn họ

cách đây không lâu đã cùng Khương Thành rời khỏi Lạc Tiên đảo.

“Gì mà Lạc Tiên đảo?”

“Các ngươi đang nói gì vậy?”

Thế là Kỷ Linh Hàm phổ cập một cách đơn giản lại, cho bọn họ biết bọn họ lúc

trước vẫn luôn phiêu diêu sâu trong pháp tắc, hơn nữa còn có liên hệ với sáu

suối nguồn khác, lúc này mọi người mới hiểu ra.

“Vậy xem ra Lạc Tiên đảo chính là suối nguồn thứ bảy rồi?”

“Có lẽ không phải là suối nguồn thứ bảy, mà là sự tồn tại còn cao cấp hơn cả

sáu suối nguồn.”

“Không sai, Lạc Tiên đảo có thể ảnh hướng đến những suối nguồn khác, xem ra

vốn không cùng đẳng cấp với bọn chúng.”

Khương Thành nghe lời bàn luận của bọn họ một lúc cũng không biểu hiện ra

mặt thế nào.

Thế là dứt khoát khoác tay.

“Đi thẳng lên đó xem chẳng phải là được rồi sao?”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, tuy cách rất xa nhưng vị trí của Lạc Tiên đảo lại ở

ngay trên Đông Trúc đảo.

Cho hắn cảm giác giống như trên đầu có thêm một đám mây đen, có phần

không thoải mái lắm.

Do quá tò mò về hòn đảo này nên sau khi hắn bay ra khỏi điện, hơn trăm mấy

ngàn người của Đông Trúc đảo cũng theo hắn bay lên trời.

Nhưng đa phần trong số bọn họ dù cho có bay cao thế nào, cuối cùng cũng

không thể tiếp cận đến được hòn đảo đó.

Dù cho nhìn có vẻ như có thể chạm tay được đến cũng như cách xa bước cuối

cùng.

Nhưng mà Khương Thành vốn lại không gặp phải vấn đề đó.

Không những không có mà hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được lực hút khó

nói từ hòn đảo kia.

Chỉ một khắc ngắn ngủi sau, hắn đã thuận lợi đến được trên Lạc Tiên đảo.

Sau đó hắn há mồm kinh ngạc.

“Đây thật sự là Lạc Tiên đảo?”

Lạc Tiên đảo trước kia sông núi nước non cao thấp lệch lạc, thâm sơn cốc địa

hoang tàn.

Còn bây giờ thứ hiện ra trước mắt hắn là hai chữ - bằng phẳng.

Mặt đá trắng bằng phẳng nhìn không thấy bờ, ở giữa trồng những cây xanh

không quá cao, nhìn có vẻ ngăn nắp lạ thường.

Trên đảo tường vân bao quanh, đôi lúc còn có thể nhìn thấy bóng dáng tường

điểu vút qua.

Cho dù là tiên lực hay mức độ linh hoạt của căn nguyên, nơi đây cũng đã vượt

khỏi những nơi Khương Thành từng đến.

Nhưng mà nơi đây lại lạnh lẽo vô cùng, kiến trúc duy nhất chính là tòa thạch

điện màu trắng nằm ngay trung tâm.

Thạch điện nhìn có vẻ không cao, nhưng nghĩ đến khoảng cách xa như thế thì

lại khác rồi.

Nó dường như chiếm hết phạm vi một phần trăm hòn đảo này.

Bay đến phía trước, cây cột đá cao lớn phải nói là khổng lồ, mỗi một cây đều

như những ngọn núi hùng vĩ.

Lúc này, tòa điện phía trước đã có một vài người đến phía trước, trong đó có

một vài người là “người quen” của Thành ca.

“Khương chưởng môn, cuối cùng ngươi cũng đã đến rồi.”

Người đầu tiên chào hỏi hắn chính là La Viễn, hắn lúc này đang đứng trên băng

tinh sáu màu của cấp bậc Hư Đế ở vị trí phụ bên cạnh Thánh Hoàng.

Khương Thành nhìn thấy hắn vẫn bình an cũng hoàn toàn yên tâm trở lại.

Vừa trùng phùng với hắn, mặt khác cũng không quên vẫy tay về phía Thánh

Hoàng.

Thánh Hoàng gật đầu, theo đó tự nhiên mà hỏi: “Ngươi có biết đây là đâu

không? Tại sao bọn ta lại tự nhiên xuất hiện ở đây thế?”

Thành ca khẽ ngẩng ra.

“Các ngươi không phải chủ động bay lên đây sao?”

Thánh Hoàng lắc đầu: “Bọn ta vừa mới thay đổi vị trí theo suối nguồn, còn chưa

kịp biết được tình hình xung quanh đã trực tiếp bị truyền tống đến đây rồi.”

Ơ chuyện này?

Lẽ nào Lạc Tiên đảo thật sự có thể điều khiển được sáu suối nguồn sao?

Khương Thành nhìn xung quanh.

Những người xuất hiện cùng với Thánh Hoàng không nhiều, tổng cộng có mười

mấy người.

Trong đó có chúa tể Thanh Diệu của suối nguồn thứ hai mà hắn luôn muốn xử

đẹp, cxng có chúa thể Thanh Sắc của suối nguồn thứ tư lúc trước có gặp qua,

còn có Lam Uyên Cổ Thánh mới trận trước còn chạy đến suối nguồn thứ sáu

đầu quân, vừa được cho chức Hư Đế.

Đương nhiên, cũng không thiếu Nguyệt Ảnh Hoàng là chúa tể suối nguồn thứ

ba và Tinh Diệu Hoàng nương cậy hắn.

Chỉ có điều tuyến lịch sử hiện này, Nguyệt Ảnh Hoàng vốn không quen biết

hắn.

Cũng có nghĩa là chỉ có sáu chúa tể và sáu Hư Đế bộ hạ của mỗi người bị truyền

tống đến đây.

Hư Vương và Hư Tướng thì không đủ tư cách.

Nhìn thấy bóng dáng hắn, vẻ mặt của Lam Uyên Cổ Thánh vô cùng phức tạp,

còn Thanh Diệu lại lộ vẻ kiêng kỵ và đầy địch ý.

“Cho dù ở đây có bí mật gì, cứ vào trong xem trước đã.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK